Vừa Nhìn, Anh Liền Thích Em

Chương 45

Để em dạy anh lái xe đúng cách.

—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]

Nhưng mà nửa đêm đang ngủ ngon mà bị cơn buồn vệ sinh đánh thức thực sự là chẳng muốn đi tí nào ý.

Không đi thì lại không ngủ được, đáng ghét ghê chứ.

Đường Vãn Vãn đã từng thử, cho dù nhắm mắt đi vào phòng vệ sinh, đánh lừa não bộ là đang giải quyết trong mơ thì đợi tới khi quay lại nằm lên giường, cô cũng thường xuyên không thể vào giấc lại được.

Chất lượng giấc ngủ giảm thấp đáng kể.

“Thẩm Khác, anh mà không nghĩ ra cách là tối nay em ngủ với bồn cầu luôn đấy.” Đường Vãn Vãn ngồi trên bồn cầu gật gà gật gù.

Thẩm Khác làm sao mà nghĩ ra được cách gì, anh cũng đâu thể để cô dùng ống dẫn nước tiểu thật được.

Anh ỡm ờ một hồi mới nói: “Hay là tối trước khi ngủ em đừng uống sữa nữa.”

“Muộn rồi, em uống mất rồi.” Đường Vãn Vãn chống tay vào cằm, đột nhiên cô nảy ra một ý: “Thẩm Khác, hay anh cạo đầu đi.”

Thẩm Khác: “?”

Đường Vãn Vãn: “Trọc đầu có thể dịch chuyển tức thời đấy.”

Thẩm Khác: “???”

“Như vậy thì đêm em dậy, anh có thể dịch chuyển tức thời đưa em ra bồn cầu. Giải quyết xong anh lại dịch chuyển tức thời đưa em về giường.” Đường Vãn Vãn suy nghĩ viển vông: “Như vậy thì em không cần dậy nữa.”

Thẩm Khác: “Sao trọc đầu lại có thể dịch chuyển tức thời được?”

Đường Vãn Vãn: “Châu Trì như thế mà.”

Thẩm Khác: “Châu Trì là ai?”

Đường Vãn Vãn: “Nam chính trong tiểu thuyết “Hoà thượng giải mộng, sốc lông lốc” đó.”

Thẩm Khác: “….”

“Cạo trọc đi thanh niên ơi.” Đường Vãn Vãn hưng phấn hẳn: “Lấy độc trị độc thôi.”

Thẩm Khác: “…”

Vết thương của Đường Vãn Vãn không nghiêm trọng lắm, không tổn hại đến xương cốt mà chỉ toàn thương ngoài da. Sau khi làm bài kiểm tra toàn thân, bác sĩ đề nghị ở lại bệnh viện nghỉ ngơi quan sát thêm ba ngày, nếu không có phản ứng lạ gì có thể xuất viện luôn.

Thẩm Khác gây ra một trận ồn ào như vậy, người nhà họ Thẩm sao có thể không biết. Lúc anh dẫn đội cứu trợ với thôn Thạch Tử thành phố C, ba Thẩm đã nhận được thông báo, biết là mất liên lạc với Đường Vãn Vãn nên ông cũng chẳng ngăn Thẩm Khác lại. Sợ ông nội bà nội Thẩm lo lắng, đợi tới khi Thẩm Khác đưa Đường Vãn Vãn bình an quay lại, ba Thẩm mới nói cho họ.

Đương nhiên là bà nội Thẩm cũng mắng ba Thẩm té tát.

“Không ngờ Thẩm Khác lại là đứa si tình ghê ha.” Hiếm khi ông nội Thẩm không cà khịa Thẩm Khác.

“Chỉ có mình ông không ngờ ý. Cái quyển nhật ký của Thẩm Khác không đủ rõ ràng à?” Bà nội Thẩm gõ lên trán ông nội Thẩm, đột nhiên bà tức lắm: “Đều họ Thẩm mà sao khác thế không biết! Sao tôi không thấy ông si mê tôi thế cơ chứ!”

Ông nội Thẩm dùng cuốc xới đất trong vườn, không ngẩng đầu lên đáp: “Là do bà không nhìn thấy thôi.”

Bà nội Thẩm đang buộc giàn mướp, nghe thấy ông nói vậy thì tức tới mức vứt sợi thừng trong tay xuống đi ra khỏi vườn rau: “Ở chung với tên già như ông tổn thọ ít nhất ba năm. Tôi đi tìm Đường Vãn Vãn đây.”

Mẹ Thẩm vừa từ công ty về, nghe thấy thế thì mắt sáng rực: “Con cũng đi chung ạ.”

Thế là một tiếng sau, bốn người nhà họ Thẩm cùng tới bệnh viện.

Lúc họ tới đây, Đường Vãn Vãn đang đè Thẩm Khác ra hôn lấy hôn để.

Ý của ba Thẩm là đi dạo loanh quanh một lát, đừng làm phiền tình cảm của hai thanh niên, lát nữa rồi quay lại. Nhưng mẹ Thẩm lại thản nhiên mở cửa ra.

Ba Thẩm: “…”

Trong phòng bệnh, Đường Vãn Vãn đang đòi Thẩm Khác thay đổi tên của trợ lý điện thoại, cô không muốn dùng cái tên [Lừa ngốc] nhưng Thẩm Khác nói tên trong máy anh là “Đường Mông Chó”, còn trong máy cô là “Lừa ngốc”, như thế vừa hay là tên cặp nên anh nhất quyết không đổi.

Đường Vãn Vãn dùng mỹ nhân kế trước, cô đè anh hôn tới tấp, nhưng Thẩm Khác không hề lay động.

Cô sốt ruột bèn cưỡi lên người anh, coi anh như là lừa ngốc, miệng còn nói theo: “Hây!”

Đúng lúc này cửa phòng bệnh mở ra.

!!!!

Lịch sử luôn lặp lại một cách bất ngờ.

Lại xuất hiện một màn lúng túng đến mức có thể viết thành sử thi.

Cưỡi Thẩm Khác như cưỡi xe máy rồi bị ba mẹ đẻ bắt gặp còn đỡ, giờ cô lại bị ba mẹ chồng và ông bà nội chồng tương lai bắt gặp cô cưỡi lên người con trai, cháu trai họ như cưỡi lừa nữa chứ TVT.

Cả người Đường Vãn Vãn đơ cả ra.

Ngại tới mức tê dại cả da đầu, đầu mũi chân quặp lại.

Cảnh lần trước Đường Vãn Vãn dùng máy bay không người lái để tỏ tình mẹ Thẩm vẫn chưa thấy nên tiếc tới giờ. Lúc này, bà thật sự rất thoả mãn — Quần chúng nhân dân ai chẳng thích hóng hớt hihi.

Bà lén lén đánh mắt với ba Thẩm: Quả không lừa tôi, Đường Vãn Vãn vui tính thật.

Ba Thẩm ho khụ một tiếng.

Đường Vãn Vãn bò xuống từ người Thẩm Khác, mặt cô đỏ ửng, giọng lí nhí như kiến: “Con chào ông bà cô chú ạ.”

“Thấy hai đứa như này là cô yên tâm rồi.” Mẹ Thẩm cất lời khiến cho người khác giật mình: “Động đậy lăn lộn được thế này tức là không bị thương ở những bộ phận quan trọng.”

Mọi người: “…”

Thẩm Khác: “Sao mọi người tới mà không nói trước vậy ạ?”

Mẹ Thẩm: “Định cho hai đứa bất ngờ đó.”

“Hahaha.” Sắc mặt Thẩm Khác lạnh tanh, cười trừ mấy tiếng: “Bất ngờ thật đó ạ.”

“Thành phố C có động đất, đối với bà mà nói là nỗi khiếp sợ động trời.” Bà nội Thẩm hoá giải sự ngượng ngùng, tìm cái để nói.

Họ bắt đầu trò chuyện.

Bốn người không ở lại lâu, thấy Đường Vãn Vãn và Thẩm Khác không sao xong là cùng rời khỏi đó.

Thẩm Khác tiễn bọn họ ra ngoài, lúc quay lại, thấy Đường Vãn Vãn đang ngồi trên giường đếm tiền.

“Ban nãy em định nằm xuống ngủ tự dưng gối cứng quá, chọc vào đầu em, em cầm gối lên phát hiện dưới gối là bốn viên gạch đỏ.” Đường Vãn Vãn đưa chiếc lì xì to trong tay cho anh xem: “Dày quá, cầm lên y như viên gạch ý.”

Thẩm Khác mỉm cười đi tới: “Bao nhiêu tiền thế?”

“Em vẫn chưa đếm hết.” Đường Vãn Vãn bỏ tiền lại vào trong lì xì: “Anh cầm về đi, nhiều quá em không lấy được đâu.”

“Cho em thì em cầm đi.” Thẩm Khác nói: “Đợi đến khi em chính thức về chung một nhà với anh, họ còn cho em nhiều hơn.”

“Em không cần đâu, bỏng tay lắm, cảm giác như thù lao giết người vậy.”

Thẩm Khác: “…”

Thẩm Khác nằm dài ra sô pha: “Thế em giết anh đi.”

Đường Vãn Vãn: “Anh cứ đợi đấy, sớm muộn gì anh cũng ra đi trên giường.”

Thẩm Khác: “Là giết theo ý anh hiểu đấy ư?”

Đường Vãn Vãn vỗ vỗ gương mặt đang nóng bừng, quả quyết đánh trống lảng: “Đợi em xuất viện, anh về nhà với em, ba mẹ em cũng sẽ lì xì cho anh, có khi mẹ em còn lấy hết tiền trong nhà gói vào lì xì cho anh ấy chứ.”

Thẩm Khác: “…”

“Anh không cần biết nguyên nhân đâu.” Đường Vãn Vãn xua tay: “Tóm lại, mẹ em vừa thề vừa cược là em sẽ không tán đổ được anh.”

Thẩm Khác mỉm cười: “Hôm nay cô chú có tới đây không?”

“Không, em chưa nói với bố mẹ.” Đường Vãn Vãn nói: “Nếu họ biết em tỏ vẻ lái xe máy bị động đất chôn vùi chắc chắn họ sẽ đốt cái xe của em luôn. Đợi xuất viện rồi em nói với họ.”

Thực ra cô vẫn còn có ý đồ xiu xíu, cô muốn cho ba mẹ một bất ngờ to.

Đợi cô xuất viện, cùng Thẩm Khác đi đăng ký kết hôn rồi cầm giấy đăng ký kết hôn đưa Thẩm Khác về nhà, vẻ mặt của ba mẹ chắc là hay lắm đây.

Kết quả, ba mẹ cô thì không tới nhưng công ty lại cử người tới thăm. Sau khi đại diện công ty rời khỏi, Triệu Mãnh cầm một giỏ hoa quả và một thùng giữa tới, bởi vì Thẩm Khác đứng cạnh cứ nhìn chằm chằm nên Triệu Mãnh chưa ngồi được tới 10 phút đã đi luôn.

Hết một ngày, Đường Vãn Vãn mệt như chó, cô đang nghe máy của Chu Châu: “Bác sĩ nói phải nghỉ ngơi mà hôm nay phòng bệnh của tớ như cái chợ ấy. Cầu xin mày đừng có mà qua đây, cho tao và Thẩm Khác ít không gian riêng tư đi mà huhuhu.”

Nói hết nước hết cái, Chu Châu mới chịu là đợi tới lúc xuất viện sẽ tới đón cô.

Cúp máy, Đường Vãn Vãn nằm dài lên giường: “Em cảm thấy tiếp khách còn mệt hơn là bị bệnh.”

“Hôm nay ngủ sớm tí đi.” Thẩm Khác cầm một quả táo và một con dao hoa quả: “Anh gọt táo cho em nhé.”

“Đừng đừng, anh bỏ dao xuống đi.” Đường Vãn Vãn bật dậy: “Mắt phải của em cứ nháy mãi.”

Thẩm Khác: “Yên tâm, anh không giết em.”

“Không phải, em sợ anh bị thương.” Đường Vãn Vãn nói: “Em sợ anh đang gọt táo thì thiếp đi.”

Thẩm Khác mím môi, không nói gì.

“Em ăn táo không cần gọt vỏ đâu. Vỏ đỏ có dinh dưỡng mà, thật đấy.” Đường Vãn Vãn nói: “Hơn nữa răng em khoẻ, có thể dùng răng gọt vỏ.”

Thẩm Khác lặng lẽ bỏ dao xuống, cầm quả táo đi tới đưa cho cô.

Đường Vãn Vãn cầm lấy quả táo, nở một nụ cười ngọt ngào với anh: “Anh nhìn kỹ nè, em biểu diễn cho anh một màn dùng răng gọt táo.”

Cô cầm táo gặm một vòng, bộ dạng cực kỳ hề hước.

Thẩm Khác bật cười, đưa tay xoa đầu cô: “Được rồi được rồi.”

Mắt Đường Vãn Vãn tủm tỉm, cô nhổ vỏ táo ra: “Thẩm Khác, mấy hôm anh ở với em hình như anh không thiếp đi đột ngột á.”

Thẩm Khác: “Kể từ sau khi biết tin động đất ở thành phố C thì cơn bệnh của anh không tái phát nữa.”

Lúc đó anh từng dặn trợ lý, nếu đột nhiên bệnh thèm ngủ của anh phát tác thì nhất định phải gọi anh dậy ngay. Có lẽ do thần kinh căng thẳng hoặc cũng có thể cho anh nhắc nhở bản thân tuyệt đối không được thiếp đi, hoặc cũng có thể là may mắn nên cả một đường, anh không ngủ thật.

Mắt Đường Vãn Vãn sáng lên: “Là báo hiệu sắp hết bệnh sao ạ?”

“Anh không biết.” Vẻ mặt Thẩm Khác thản nhiên: “Phát tác tuỳ hứng. Có lúc một ngày mấy lần, có lúc nhiều ngày một lần.”

“Không sao.” Đường Vãn Vãn vờn lòng bàn tay anh: “Sau này em sẽ để ý anh.”

Thẩm Khác bật cười, giọng nói có vẻ rất thản nhiên anh hỏi: “Nếu anh đột nhiên thiếp đi lúc quan trọng thì sao?”

Đường Vãn Vãn vỗ ngực, đảm bảo: “Yên tâm, có em ở đây rồi.”

Hai hôm sau, cô xuất viện.

Phòng 602 khu chung cư Hạnh Phúc, giường mỹ nhân.

Thẩm Khác lại hỏi câu hỏi tương tự: “Nếu đột nhiên anh thiếp đi, thì em định làm gì?”

Đường Vãn Vãn xoay người cưỡi lên xe máy: “Không sao, em tự động đậy được.

Các bạn khán giả à, các bạn đã từng bao giờ trông thấy hiện trường thực chiến giữa xe máy và máy xúc chưa?

Nào, cùng phát huy trí tưởng tượng nào.

Từ giường mỹ nhân đến cửa sổ, từ bàn ăn trong bếp đến sàn nhà, anh vờn em chạy, cả trên cà dưới, hết ngày tới đêm.

Xe máy nhẹ gầm một tiếng, máy xúc rên nhẹ, khung cảnh đẹp đẽ vô cùng.

*

Đường Vãn Vãn gửi tin nhắn cho Chu Châu: [Tao là động vật vui nhất vũ trụ này, không chấp nhận phản bác.]

Chu Châu: [Tao hiểu mà.]

Đường Vãn Vãn: [Ôi tao chẳng muốn đi làm nữa, chỉ muốn ngủ với Thẩm Khác mãi thôi.]

Chu Châu: [Nếu mày là hoàng đế thời xưa chắc chắn sẽ là hôn quân. Haha khéo ghê, tao cũng vậy.]

Đường Vãn Vãn gửi trả lời một tấm hình Đường Tăng nhả khói trắng.

Bỏ điện thoại xuống, cô đứng dậy khỏi giường đi nấu ăn.

“Thẩm Khác, anh muốn ăn gì.” Cô vỗ lên Thẩm Khác đang nằm ngủ dưới chăn: “Dậy tắm đi anh rồi chuẩn bị ăn cơm.”

Thẩm Khác cuốn chăn quay người cuộn tròn: “Anh buồn ngủ, anh mệt lắm, anh muốn ngủ.”

Đường Vãn Vãn thấy đáng yêu lắm, cô chiều chuộng nói: “Cũng được, anh ngủ tiếp đi. Thế anh muốn ăn gì? Để em nấu.”

Thẩm Khác lẩm bẩm: “Phao câu dê, phao câu bò, phao câu lợn.”

Đường Vãn Vãn: “…”

Cô cảm giác mình như là một tên đàn ông tồi sướng xong là kéo quần lên bỏ đi, lại cũng giống một tên phá nát đời hoa để cầm lò luyện đan dược vậy.

Cô đắp chăn chỉnh gối cho anh với tâm trạng phức tạp.

Rồi cô tìm được một quyển sách hướng dẫn dùng máy xúc dưới gối anh.

Mình cảm thấy mình như công cụ phát tiết d*c v*ng của Đường Vãn Vãn vậy.

Trong mắt cô ấy, mình chỉ là một cái máy đóng cọc biết dirty talk thôi.

— [Sổ tay hướng dẫn yêu đương với gái thẳng khối tự nhiên]

Đường Vãn Vãn: ???

Bình Luận (0)
Comment