Thẩm Khác gì cũng biết.
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Thành phố Đồng, đêm khuya, trên giường bệnh.
Đường Vãn Vãn cuộn mình nằm trong lòng Thẩm Khác, kể lại với anh chuyện cô bị “chôn sống”: “Anh có biết phim Mỹ Hannibal không?”
Thẩm Khác: “Anh biết.”
“Trong phim ấy có một vụ án tên là nấm cơ thể người.” Đường Vãn Vãn nói: “Lúc em bị chôn vùi trong đất, em đã nghĩ là, nếu em chết rồi, không biết trên người em có mọc nấm không nhỉ?”
“Em có muốn mọc không?” Thẩm Khác hỏi.
“Em cảm thấy khung cảnh mọc nấm rất gớm, em vốn rất kháng cự, nhưng sau đấy em lại nghĩ, nếu nấm biết nói thì em nguyện ý để nấm mọc.”
“Có phải em muốn để nấm nói chuyện với anh không?”
“Vâng, em muốn nhờ nấm nói với anh rằng, Đường Vãn Vãn thích Thẩm Khác lắm.”
Cổ họng Thẩm Khác vừa xót xa vừa khô khốc, anh hôn lên trán Đường Vãn Vãn, khó khăn mỉm cười nói: “Đường Mông Chó em đúng là một con lừa ngốc mà.”
Đường Vãn Vãn véo tai anh: “Thế người muốn lấy anh là ai hả?”
Thẩm Khác ngoan ngoãn đáp: “Mông chó lừa ngốc.”
“Lừa ngốc là vợ của ai nào?”
“Là vợ của anh.”
“Hahaha.” Đường Vãn Vãn bật cười: “Thẩm Khác, anh giỏi thế không phải cũng vẫn lấy lừa ngốc đó thôi.”
“Đường Vãn Vãn.” Thẩm Khác béo mặt cô: “Anh dễ đổ quá rồi nhỉ.”
“Em cũng thấy anh dễ đổ, may mà không ai giành với em. Lúc em nằm trong hố em còn nghĩ, nếu có ai dám giành anh với em, em sẽ lái máy xúc san bằng người ta.”
Thẩm Khác cười: “Ừ, anh đã thấy cảnh em lái máy xúc húc bé Ba rồi.”
Đường Vãn Vãn: “Theo lời của Chu Châu thì là, gieo nhân nào gặt quả ấy, báo ứng của anh chính là em.”
Gieo nhân nào, gặt quả ấy, việc anh lấy mẫu cho AI Đường Mông Chó năm đó chính là nguyên nhân của tất cả chuyện này.
“Đúng, em nói đúng.” Thẩm Khác rút lại biểu cảm kia, cầm điện thoại lên mở chương trình của AI Đường Mông Chó ra, nói: “Đường Mông Chó, vừa nhìn là biết em thích anh mà.”
AI Đường Mông Chó: [Anh nhìn lại cho rõ đi?]
Đường Vãn Vãn: “???”
“Có người mô phỏng mặt em, có người mô phỏng mặt em.” Đường Vãn Vãn ngơ ra, lật chăn tìm nơi phát ra âm thanh: “Có cả mô phỏng giọng của em nữa!”
Thẩm Khác cười: “Đường Mông Chó, em thích ăn gì nhất?”
AI Đường Mông Chó: [Bánh canh thịt lừa.]
Đường Vãn Vãn đập lên giường: “Có cái cớt ế, giờ em thích ăn nhất là môi của Thẩm Khác.”
Thẩm Khác sắp cười lật giường.
Trong chương trình có một cái kho giọng nói, bên trong toàn là giọng của Thẩm Khác, có vui có giận có buồn đủ các kiểu cảm xúc. Sau khi được Thẩm Khác điều chỉnh, giọng nói của Đường Mông Chó gần như đã giống hệt giọng nói thật của Đường Vãn Vãn, đặc biệt là lúc nói câu ngắn, còn có thể biến giả thành thật.
Đường Vãn Vãn không tìm thấy nguồn phát ra âm thanh, cô chọc chọc Thẩm Khác: “Thẩm Khác, có phải em bị tâm thần phân liệt không? Phân ra thành hai nhân cách ấy.”
Thẩm Khác: “…”
Thẩm Khác: “Đột nhiên anh muốn kết hôn với AI Đường Mông Chó ghê.”
Đường Vãn Vãn: “Anh dám sao!”
Một lát sau, Đường Vãn Vãn nói: “Cũng không phải không được. Nếu cổ là nhân cách thứ hai của em thì dù sao cổ cũng ở trong cơ thể em, nếu anh kết hôn với cổ thì người ngủ với anh vẫn là cơ thể em.”
Cô chấp nhận giả thiết mình bị tâm thần phân liệt một cách hợp tình hợp lí như vậy.
Thẩm Khác: “…”
Còn thế này nữa, anh cảm thấy có khi mình cũng bị tâm thần phân liệt.
“Đường Mông Chó là trợ lý thông minh trong điện thoại anh.” Thẩm Khác đưa điện thoại cho cô, chỉ cô cách dùng tính năng này: “Em cũng có thể chơi với cô ấy.”
Đường Vãn Vãn: “À, hóa ra em không bị tâm thần phân liệt à.”
Thế mà Thẩm Khác lại thấy được chút thất vọng trên gương mặt cô: “….”
Lẽ ra phản ứng của cô nên là “Á á á anh b**n th** thế, anh biến em thành búp bê bơm hơi rồi nhét vào điện thoại chơi với anh à?” chứ?
Ờm, mà cũng chẳng tốt hơn là bao.
“Đường Mông Chó.” Đường Vãn Vãn nói với điện thoại: “Cô là ai?”
AI Đường Mông Chó: [Tôi là cô người yêu tốt nhất trần đời.]
“Thẩm Khác, cổ cướp lời của em!” Đường Vãn Vãn chỉ vào điện thoại, phụng phịu nói.
“Được rồi, được rồi bé ngốc à. Cổ là em mà.” Thẩm Khác vừa bất lực vừa nuông chiều xoa đầu cô.
“Ừ nhỉ, em quên mất.” Đường Vãn Vãn thở dài: “Em lại ngốc nữa rồi.”
Đường Vãn Vãn: “Đường Mông Chó, ngày 19 tháng 9 năm 2019 là ngày gì?”
AI Đường Mông Chó: [Là ngày tôi tán đổ Thẩm Khác.]
Đường Vãn Vãn tủm tỉm, tiếp tục hỏi: “Thẩm Khác thích ai nhất?”
AI Đường Mông Chó: [Đường Vãn Vãn.]
Đường Vãn Vãn: “Sao Thẩm Khác lại dễ đổ vậy?”
AI Đường Mông Chó: [Vì Đường Mông Chó cứ quyến rũ ảnh.]
Đường Vãn Vãn và AI Đường Mông Chó trò chuyện hơn 10 phút đồng hồ.
“Em thích trợ lý ảo này quá.” Đường Vãn Vãn rúc vào lòng Thẩm Khác: “Con lừa ngốc trong máy em không vui như cái này.”
“Để anh nâng cấp chương trình cho em.”
“Anh thiết kế AI này từ lúc nào thế?”
“Từ hồi học đại học.”
Bắt đầu từ chuyện nghiên cứu phát triển AI Đường Mông Chó, Thẩm Khác kể cho cô chuyện “nhờ bạn lấy mẫu”, “bạn trai của Vương Tiểu Âm”, “Vương Tiểu Âm” và “Trương Tông Chính”, “Trương Kỳ Chính”.
Trong phòng không mở đèn, tối om.
Đường Vãn Vãn nằm bất động trong lòng, không nhìn rõ được sắc mặt của cô.
Cơ thể Thẩm Khác dần trở nên cứng ngắc, anh mở miệng, giọng anh khàn khàn như mài qua giấy mài: “Anh xin lỗi.”
Một lúc sau.
Đường Vãn Vãn nói: “Sao anh lại xin lỗi, đâu phải lỗi của anh.”
“Nếu hồi đó anh không nhờ bạn anh tìm em lấy mẫu thì sau đấy sẽ không có chuyện gì xảy ra rồi.”
“Nếu lý luận như thế thì lý luận tới cuối cùng phải trách là trách Volt đã tìm ra điện.” Giọng của Đường Vãn Vãn càng to hơn: “Như thể táo bón thì phải trách Newton ý vì ông ấy đã phát hiện ra trọng lực.”
“Vãn Vãn.” Thẩm Khác ôm chặt lấy cô: “Nhưng em…”
“Em không sao cả.” Đường Vãn Vãn lí nhí: “Lúc bị chôn trong đất, em đã nghĩ kỹ rồi, nếu em còn sống ra ngoài được, em sẽ đi gặp Trương Kỳ Chính, xin lỗi cậu ấy, trò chuyện với cậu ấy, hi vọng cậu ấy có thể như em, cởi bỏ bản thân để ôm lấy cuộc sống này.”
“Sẽ vậy thôi.” Thẩm Khác nói: “Giờ cậu ấy đang tiếp nhận trị liệu ở nữa ngoài, bác sĩ nói là hiệu quả rất tốt. Qua một khoảng thời gian nữa rồi chúng ta cùng đi thăm cậu ấy.”
“Thẩm Khác, anh tốt ghê gớm luôn ấy.” Đường Vãn Vãn ôm chầm lấy anh: “Anh lại làm biết bao chuyện tốt sau lưng em như vậy.”
Thẩm Khác hôn trán cô.
Đường Vãn Vãn: “Em muốn đi vệ sinh nhẹ nhưng em không muốn động đậy.”
Thẩm Khác: “Đừng nói với anh em dầm ra giường rồi nhé.”
“Đâu có.” Đường Vãn Vãn rúc vào người anh: “Anh tốt như vậy, anh có thể làm thêm một chuyện tốt nữa không?”
Thẩm Khác: “Em muốn dầm lên người anh à?”
Đường Vãn Vãn: “…”
Thẩm Khác: “Hay muốn anh lấy bô cho?”
Đường Vãn Vãn: “…”
Thẩm Khác: “Muốn anh bế em đi vệ sinh à???”
Đường Vãn Vãn: “…”
“Thôi.” Đường Vãn Vãn lặt chăn lên, cúi đầu tìm dép lê: “Không cần anh nữa.”
Thẩm Khác đưa tay mở đèn.
Dưới ánh đèn, mặt Đường Vãn Vãn đỏ bừng, lông mi cụp xuống tạo thành một cái bóng, lông mi cô chớp chớp, cái bóng cũng động đậy theo, đáng yêu ghê.
Đường Vãn Vãn vươn chân kéo lấy dép lê rồi xỏ vào chạy như bay vào nhà vệ sinh.
??
Thẩm Khác đi theo vào, anh gõ cửa: “Ban nãy em muốn anh giúp gì cơ?”
Đường Vãn Vãn: “Không có gì.”
Thẩm Khác: “Em đến ngày à?”
“Không phải.”
“Thế rốt cuộc là gì hả em?”
Đường Vãn Vãn bị hỏi phiền rồi, cô không hề xấu hổ nói: “Em muốn anh tạo ra một cái cây giống của đàn ông lắp trên người em, như thế em đi vệ sinh nhẹ tiện hơn.”
Cô ôm mặt ngồi trên bồn cầu.
Thẩm Khác: “???”
Thẩm Khác: “…”
Thẩm Khác: “Nhưng cho dù là đàn ông lúc đi vệ sinh nhẹ cũng phải chạy vào phòng vệ sinh tìm bồn cầu mà.”
“Thế nên anh phải tạo ra một cái cây dài ơi là dài, dài đến mức vừa đủ để ngồi vào bồn cầu, như vậy em có thể nằm trên giường không cần động đậy cũng đi vệ sinh được.”
Phòng vệ sinh bị khoá trái, rõ là biết Thẩm Khác sẽ không đi vào, anh cũng chẳng có hoả nhãn kim tinh, nhưng Đường Vãn Vãn ngồi trên bồn cầu, hai tay ôm mặt, thông qua kẽ tay lén nhìn ra cửa.
Nói ra nghe ngốc nghếch xấu hổ ghê.
Thẩm Khác bên ngoài cửa: “….”
Thẩm Khác – người rất có tinh thần nghiên cứu: “Ý em là, nó còn cần biết tự bẻ cong à? Từ giường tới bồn cầu cũng đâu phải 1 đường thẳng đâu.”
Đường Vãn Vãn: “…”
Đường Vãn Vãn: “Khoan đã, thế ý là anh định nghiên cứu cái này thật à?”
Thẩm Khác gãi đầu: “Anh thấy, cái em đang nói có lẽ là ống dẫn nước tiểu đấy.”
Đường Vãn Vãn: “…”