Vừa Nhìn, Anh Liền Thích Em

Chương 43

Yêu cuộc sống.

Yêu Thẩm Khác.

Mình cũng yêu bản thân.

—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]

Bé Ba xuất viện, Đường Vãn Vãn bế nó về nhà.

Ngày đầu tiên, bé Ba húc đổ bàn ăn; ngày thứ hai, bé Ba gặm hư sô pha; ngày thứ ba, bé Ba chạy lên giường cô làm một bãi phân.

Đường Vãn Vãn tức phát điên, cầm dao rượt bé Ba tới phòng 602 ở đối diện.

Thẩm Khác cười không nhặt được mồm.

Đường Vãn Vãn: “Em thấy em không hợp nuôi con.”

Thẩm Khác: “?”

“Anh nhìn bé Ba đi, chỉ biết ăn ngủ nghỉ ỉa phá hoại đồ đạc, y hệt mấy đứa nhóc hư đốn nhà đồng nghiệp em.” Đường Vãn Vãn mặt mày buồn bã: “Suýt chút nữa em xử luôn bé Ba. Nếu sau này con em mà như vậy, em sợ lại không nhịn được mà cầm dao lên.”

Thẩm Khác nằm thẳng người dậy trên giường mỹ nhân: “Sao em lại ví con chúng mình với một con lợn chứ?”

“Nhưng chúng nó giống nhau thật mà.” Đường Vãn Vãn hiển nhiên đã không nhận ra Thẩm Khác đã đánh tráo khái niệm, biến “con em” tráo thành “con chúng ta”.

Cô tiếp tục nói: “Hơn nữa Chu Châu nói, lợn cái gì cũng ăn, dễ nuôi nhất rồi, chứ trẻ con không phải cái gì cũng ăn đâu, không cẩn thận là em hại chết nó ý.”

Thẩm Khác: “Không sao, chết một đứa thì sinh đứa nữa.”

Đường Vãn Vãn: “…”

“Ngốc nghếch.” Thẩm Khác vươn tay, mỉm cười bế cô lên giường mỹ nhân: “Anh biết nuôi con lắm.”

Đường Vãn Vãn: “Anh từng nuôi trẻ con rồi à?”

“Không, nhưng anh đã từng nghĩ tới những tháng ngày cùng em nuôi con.” Thẩm Khác ôm cô vào lòng, rúc đầu vào cổ cô: “Con không ăn chúng ta sẽ buộc con lên xe máy lao vun vút, cho nó sợ phát khóc đòi ăn cơm.”

Đường Vãn Vãn: “…”

Đường Vãn Vãn: “Đây là cái mà anh nói là biết nuôi con lắm đấy à?”

Thẩm Khác bật cười. Hơi thở âm ấm, cổ ngưa ngứa.

Đường Vãn Vãn có chút ngây người, lúc bừng tỉnh thì cô đã bị Thẩm Khác hôn hết một lượt.

Kể từ khi tán đổ được anh, chuyện thế này ngày nào cũng sẽ xảy ra. Bản thân cô cũng không biết tại sao, cứ hôn và bị hôn một cách khó hiểu, căn bản chẳng cần tới lý do, hai người chỉ cần nhìn vào mắt nhau là sẽ có một bên không khống chế nổi mà sán tới hôn một cái.

Chỉ hôn thôi cô cũng rất thoải mái rất hưởng thụ.

Quả nhiên Chu Châu không lừa cô, Thẩm Khác thật sự sẽ mang tới cho cô niềm vui thú vật.

“Thẩm Khác, anh cảm thấy giờ anh với bé Ba, ai hạnh phúc hơn?”

“Anh.” Thẩm Khác xoay người: “Vì anh biết mở máy xúc.”

Chào các bạn khán giả, mời theo phóng viên đài chúng tôi tới công trường này giám sát hiện trường thi công.

Chúng ta nhìn thấy anh Thẩm đang dỡ máy xúc.

Ánh nắng chói chang, anh Thẩm quỳ một gối hì hục làm việc trước máy xúc. Lưng anh đổ mồ hôi, thấm ướt chiếc áo sơ mi trên người, dưới sự sửa chữa của anh, máy xúc bắt đầu vận hành, cánh tay máy xúc giật chiếc áo ướt đẫm của anh ra.

Xem ra anh Thẩm rất yêu quý chiếc máy xúc này, dỡ ra rất tỉ mỉ. Nếu như máy xúc có linh hồn ắt hẳn cũng rất hưởng thụ.

Anh Thẩm cầm một sợi dây thép lên, tiến hành bước dỡ cuối cùng.

Mắt anh âu yếm nhìn chiếc máy xúc, nói: “Anh yêu em.”

Đột nhiên, một con lợn xông tới, húc đổ giường mỹ nhân.

Thật tiếc làm sao, mong chờ lần dỡ tiếp theo của anh Thẩm vậy, chúc anh dỡ máy thành công. Bản tin của phóng viên tới đây kết thúc. Cảm ơn quý vị đã xem.

Bé Ba nhảy phắt qua giường mỹ nhân, ủn à ủn ỉn tìm đồ ăn.

Thẩm Khác nằm trên thảm trải sàn: “…”

Thẩm Khác cắn răng: “Đưa dao của em cho anh, anh muốn xử bé Ba.”

Cuối cùng thì cũng không để cho bé Ba đi gặp ông bà tổ tiên, Thẩm Khác đưa bé Ba về biệt thự nhà họ Thẩm. Vườn biệt thự nhà họ Thẩm rất to, đủ cho nó quật phá.

Thẩm Khác tức tối: “Tạm giữ cho mày một mạng. Đợi Đường Mông Chó biết tại sao mày lại là độc đinh đời thứ 11 thì tao xử mày sau.”

Bé Ba nhồm nhoàm rau cải thảo: “Ụt ịt ụt ịt.”

*

Công ty cử Đường Vãn Vãn tới thành phố C khảo sát một công xưởng nọ ba ngày.

Hôm đó, cô nhận được tin nhắn của Thẩm Khác: [Xin hãy rủ lòng thương người già cô độc ở nhà một mình.]

Kèm một video.

Trong video, Thẩm Khác nằm dài trên chiếc ghế bành, trong tay cầm một cần trúc, thỉnh thoảng lại gõ bé Ba một cái. Bé Ba bị nhốt trong chuồng lợn, không nhảy ra được nên sốt ruột lắm.

Đường Vãn Vãn cười phát điên: [Anh không phải người già cô độc mà là một ông già độc ác.]

Thẩm Khác: [Em còn không về là anh đánh bé Ba đấy.]

Đường Vãn Vãn: [Anh làm em nhớ tới mấy tên đàn ông tồi trên thời sự, đánh con mình nhừ tử rồi quay video uy h**p người vợ đang bỏ nhà ra đi.]

Thẩm Khác: [Không giấu gì em, anh đang gãi ngứa cho bé Ba.]

Đường Vãn Vãn: [Mấy tên tồi lúc đánh con cũng nói vậy. Đàn ông tồi.]

Thẩm Khác: [Thế nên vợ à bao giờ em về nhà thế?]

Đường Vãn Vãn: [?? Ai là vợ anh.]

Thẩm Khác: [Ban nãy em tự nói đó.]

Anh cap màn hình câu nói đánh con nhừ tử để uy h**p người vợ ban nãy Đường Vãn Vãn nói gửi cho cô.

Đường Vãn Vãn: [Anh đánh chớt bé Ba đi.]

“Chị Vãn Vãn, chị đang nói chuyện với bạn trai à?” Tiểu Thái ngưỡng mộ nói: “Em cũng muốn yêu đương ghê.”

Tiểu Thái là trợ lý theo sát, được Đường Vãn Vãn dẫn đi công tác cùng.

Đường Vãn Vãn ngẩng mặt lên khỏi màn hình: “Em lén nhìn chị nhắn tin à?”

“Đâu ạ.” Tiểu Thái vô tội đáp.

“Thế sao em biết chị đang nhắn tin với Thẩm Khác?”

“Vì chị cười liên tục, mắt cười miệng cười, mỗi một tế bào trên người đều đang cười.” Tiểu Thái phán đoán: “Nhìn là biết thiếu nữ đang yêu.”

Lần đầu tiên bị nói là thiếu nữ, Đường Vãn Vãn có chút ngại ngùng: “Vậy à?”

“Đương nhiên ạ.” Tiểu Thái hóng hớt: “Làm thế nào bạn trai chị tán đổ được chị thế?”

“Chị tán anh ấy.” Đường Vãn Vãn rất thẳng thắn không hề ngại ngần: “Anh ấy dễ tán lắm.”

Tiểu Thái: “???”

Thẩm Khác lại gửi tin nhắn tới: [Mai em về chứ?]

Đường Vãn Vãn liền vung tay gửi lịch trình cho anh: [Ngày kia em về. Mai em phải xuống nông thôn.]

Tiểu Thái như ngẫm nghĩ nói: “Bảo sao 3Z không tán được chị.”

Cô ấy không hề nhận ra, nụ cười của Đường Vãn Vãn ở bên cạnh đột nhiên cứng nhắc, bàn tay cầm điện thoại trắng bệch.

Sau khi chia tay ở resort, cô chưa từng gặp Trương Tông Chính, cũng chưa từng nghe thấy thông tin gì của anh ta.

Cô đã chôn cả Trương Kỳ Chính và Trương Tông Chính vào trong mồ chôn.

Cô lại lần nữa lựa chọn né tránh.

Rúc đầu vào lòng Thẩm Khác, dành toàn bộ sự chú ý lên người Thẩm Khác.

Cưỡng ép bản thân quên đi Trương Kỳ Chính.

Có vài thứ chôn vùi đi sẽ mục rữa, có vài thứ lại sẽ nảy mầm. Có một vài thứ lại sẽ vừa thối rữa vừa nảy mầm.

Giống như tình tiết trong phim Hannibal vậy — Sát thủ b**n th** chôn người xuống đất rồi tưới các chất dinh dưỡng, một khoảng thời gian sau, trên thi thể mọc đầy nấm.

Thi thể có thể được dùng làm đất nuôi trồng.

Có lúc Đường Vãn Vãn cảm thấy, cô chính là một tên hung thủ giết người b**n th**, cô đã chôn sống Trương Kỳ Chính xuống đất. Năm tháng thoi đưa, trên người Trương Tông Chính nằm dưới mặt đất mọc đầy nấm.

Có lẽ là báo ứng, cũng có thể là thiên đạo luân hồi của trời xanh không tha cho ai.

Ngày hôm sau, trên đường xuống thôn, đột nhiên có động đất, Đường Vãn Vãn bị chôn vùi dưới lớp đất.

Đường xuống thôn có mười mấy cây là đường núi đèo không bằng phẳng, dân trong thôn tới tiếp ứng cho Đường Vãn Vãn và Tiểu Thái đều lái xe máy tới. Sau khi gặp họ, dân trong thôn lái xe máy chạy ở trước dẫn đường cho họ.

Đường Vãn Vãn nhìn trúng chiếc xe máy này.

Một chiếc xe máy cũ kỹ nát bươm chạy bằng dầu diesel, thân xe toàn là bùn đất đen xì, nát vô cùng. Bất kể từ phương diện nào, chiếc xe này cũng không thể sánh được với chiếc xe mà cô tự chế lại.

Đường Vãn Vãn chưa từng lái loại xe này nên thấy ngưa ngứa tay.

Dân trong thôn còn tự khen nói: “Đây là xe chuyên chạy đường đèo đấy, chạy cực tốt.”

“Có thể cho tôi lái chút không?” Mắt Đường Vãn Vãn phát sáng.

“Cô biết lái à?” Người dân kia bất ngờ.

Đường Vãn Vãn nói: “Tôi bình thường toàn lái xe máy đi làm.”

“Chị Vãn Vãn còn đỉnh hơn nhiều cánh mày râu đấy.” Tiểu Thái nịnh hót một phen, hết lời khen khả năng lái xe máy của Đường Vãn Vãn tốt ơi là tốt.

“Thế cô lái một đoạn thử xem.” Người dân đó nói: “Đường không khó đi lắm, toàn là đường đất thôi, gập ghềnh đấy. Đi dọc theo con đường này khoảng mười mấy cây, ra khỏi núi là tới xưởng chúng tôi. Biển hiệu to lắm, nhìn cái là thấy ngay.”

“Cảm ơn.” Đường Vãn Vãn vui vẻ ngồi lên xe máy, trước khi khởi động xe còn bảo Tiểu Thái chụp ảnh cho cô, cô liền gửi cho Thẩm Khác luôn.

Tiểu Thái và người dân kia ngồi trong xe hơi, Đường Vãn Vãn lái xe máy. Ban đầu còn đi ngang hàng nhau, sau đấy cô chê xe hơi lái chậm quá bèn lái xông thẳng tới trước.

10 phút sau.

Tiểu Thái ngồi nghiêng nghiêng ngả ngả trong xe là người đầu tiên thấy không ổn: “Bác ơi, đó là gì vậy ạ?”

Cô ấy trơ mắt nhìn một ngọn núi nhỏ sạt xuống dưới.

“Chết rồi, sạt lở rồi.” Tài xế hô to một tiếng rồi quay đầu xe.

Ngay trước mặt bọn họ mười mấy mét, trên mặt đất xuất hiện một cái hố cực to, càng nứt càng to.

Tài xế điên cuồng đạp ga, cuối cùng cũng cắt đuôi được hố trời đang ngày càng nở to.

Sau khi thoát khỏi nguy hiểm bọn họ mới biết, ban nãy đã bất ngờ xảy ra động đất.

“Chị Vãn Vãn! Chị Vãn Vãn vẫn còn trong đó.” Tiểu Thái điên cuồng gọi điện thoại cho Đường Vãn Vãn, điện thoại thì mãi không kết nối được.

*

Thành phố Đồng.

Điện thoại của Thẩm Khác rơi xuống đất, não anh trắng tinh.

Chỉ sững lại hai giây, anh liền lập tức bình tĩnh lại.

Vội vàng mua vé máy bay từ Thành phố Đồng tới Thành phố C, điều động đội cứu hộ giỏi nhất của tập đoàn nhà họ Thẩm, tìm vị trí của Đường Vãn Vãn.

Vị trí đại khái không khó để tìm, trước khi lái xe máy xuất phát, Đường Vãn Vãn đã gửi cho anh một bức ảnh, chỉ dựa vào bức ảnh này là tìm được vị trí chụp ảnh, nhưng không thể chắc chắn là cô đi theo hướng nào.

Anh nhanh chóng liên lạc với công ty của Đường Vãn Vãn, tìm được số điện thoại của Tiểu Thái.

Qua điện thoại, anh đã hỏi được đoạn đường cụ thể và tốc độ xe máy mà người dân đoán ra.

Trên máy bay tư nhân, anh tìm bản đồ địa hình của đoạn đường này rồi dùng chương trình tính toán ra vị trí chuẩn xác nhất của Đường Vãn Vãn.

Đội cứu hộ anh đưa đi cùng đã ăn uống xong trên máy bay, nhanh nhẹn lao vào việc tìm kiếm Đường Vãn Vãn.

Mỗi một doanh nghiệp lớn đều có đội ngũ cứu hộ riêng của mình, tập đoàn nhà họ Thẩm cũng vậy. Hệ thống tập đoàn nhà họ Thẩm đã lớn mạnh từ lâu, bởi vì có khoáng sản nên cực kỳ chú ý việc an toàn sản xuất. Ban đầu vì để thu hút người tài, chỉ riêng tiền lương mà tập đoàn nhà họ Thẩm đưa ra đã cao gấp trăm lần lương của nhân viên cứu hộ thông thường.

Mười mấy năm nay, tố chất nghiệp vụ của đội cứu hộ mà tập đoàn bồi dưỡng đều đứng hàng đầu, hơn 80% là quân nhân bộ đội xuất ngũ. Khả năng nghiệp vụ tốt, tố chất cá nhân cao, thiết bị của tập đoàn tân tiến đầy đủ. Những vụ cứu hộ trước đó đều rất thành công, bọn họ cũng từng tham gia cứu hộ động đất. Lần động đất này tới 5.6 độ richter, nguồn động đất ở độ sâu 8000 mét, sức phá hoại không lớn, nhưng không ai dám đảm bảo lần cứu hộ này chắc chắn sẽ thành công.

Thẩm Khác không ăn cả cơm, sau khi bước vào thôn Thạch Tử, tay anh cầm máy thăm dò, tự mình dẫn đội đi tìm Đường Vãn Vãn.

“Thẩm tổng, anh ở lại bên ngoài đi.” Đội trưởng đội cứu hộ nói: “Để tôi dẫn đội là được, có tin tức chúng tôi sẽ báo ngay cho anh.”

“Đừng nhiều lời.” Sắc mặt Thẩm Khác lạnh tanh: “Các anh không giỏi dùng cái máy thăm dò này đâu.”

Trên đường bay tới đây, anh đã điều chỉnh thuật toán tính tham số, nâng cấp chương trình của một cỗ máy thăm dò sự sống. Anh chưa từng dùng nên không dám đảm bảo thuật toán này có chuẩn hay không.

Đội cứu hộ vẫn dùng máy thăm dò sự sống mà công ty cung cấp, Thẩm Khác lại dùng máy thăm dò mà anh đã điều chỉnh tham số này.

Đội trưởng đội cứu hộ nhìn vẻ mặt của Thẩm Khác bèn không nói gì, ra hiệu cho thành viên, cả đội cùng nhau bước vào đường núi đã sạt lở.

Trên đường đi vào gặp được xe của đội cứu hộ đang tới khu vực bị hại, sau khi trao đổi tin tức, bọn họ đã tìm kiếm cả con đường, cứu được 10 người, đều là dân trong thôn, không có Đường Vãn Vãn, cũng không có xe máy.

“Đoạn đường này toàn là đường núi, có thể sạt lở bất kỳ lúc nào, cực kỳ nguy hiểm, không nên ở lại lâu.” Đội xe cứu hộ: “Chúng tôi nhận được nhiệm vụ, phải đi tới địa điểm cứu hộ tiếp theo nay.”

Thẩm Khác mím môi, không quay đầu, bất chấp tất cả tiếp tục đi tiếp, thăm dò từng tí một.

Bị cảm xúc của anh ảnh hưởng, đội cứu hộ của tập đoàn nhà họ Thẩm cũng đi theo anh, không hề có ý định bỏ cuộc.

Đội xe cứu hộ tại địa phương dặn dò họ mấy câu xong bèn thở dài rời khỏi đó, đi tới địa điểm cứu hộ tiếp theo.

Thẩm Khác không dám dừng bước, không dám dừng suy nghĩ, anh sợ dừng lại một giây là sẽ không thể khống chế nổi nỗi sợ từ tận đáy lòng. Lúc này, trong đầu anh chỉ có những thuật toán phức tạp, trong mắt anh chỉ còn có tín hiệu trên máy cảm biến.

*

Đường Vãn Vãn tỉnh lại sau cơn hôn mê.

Chiếc xe máy to vừa hay đã tạo ra cho cô một khoảng không gian, cô thử từ từ cựa quậy tay chân, xui xẻo nhưng cũng may mắn là, cô không gãy tay gãy chân, chỉ bị thương ngoài da, vết thương không nghiêm trọng chỉ là phạm vi giãy dụa rất chật. Trên chiếc xe máy đè một viên đá, cô chỉ có thể nằm chứ không động đậy được, chỉ hơi bất cần động vào xe máy là có thể đá sẽ rơi xuống.

10 phút, 20 phút, 30 phút, 1 tiếng, 2 tiếng…

Đường Vãn Vãn nằm trong hố, cô nghĩ đủ mọi chuyện.

Cô nhớ ba nhớ mẹ nhớ Thẩm Khác, nhớ ra là mình chưa lập di chúc, không biết chiếc xe máy kia của cô sẽ để cho ai.

“Mình muốn để lại cho Thẩm Khác.” Đường Vãn Vãn lẩm bẩm: “Ba mẹ bình thường ghét nhất là mình lái xe máy, sau khi mình chết, có lẽ họ sẽ đốt xe máy đi theo cùng mình. Không biết Thẩm Khác có giành xe máy với họ không nữa.”

Nghĩ tới cảnh này, Đường Vãn Vãn đang nằm trong hố đất chợt bật cười, cười chảy cả nước mắt.

Đất trên đầu liên tục rơi xuống, trong tóc, trong cổ, trong quần áo toàn là đất, như một kẻ vô dụng bị chôn sống.

“Đường Vãn Vãn, mày cũng có ngày này cơ à.”

Cô chợt nhớ tới Trương Kỳ Chính và Trương Tông Chính bị cô chôn sâu dưới lòng đất.

Người dân cho cô mượn xe hình như cũng họ Trương.

“Báo ứng mà.”

Đường Vãn Vãn bắt đầu mê tín, cảm thấy tất cả đều là báo ứng.

Không biết sau khi cô chết rồi, người cô có mọc nấm không.

Nếu mọc nấm thật thì hi vọng là một chùm nấm biết nói, xin chúng hãy nói cho Thẩm Khác biết, cô rất nhớ anh, rất rất yêu anh.

Tình yêu của cô không chỉ đơn thuần là yêu cơ thể anh. Cô yêu anh từ tận đáy lòng, yêu anh hơn cả yêu xe máy, hơn cả yêu Transformer.

Yêu anh tới mức muốn dành cả cuộc đời còn lại để ở bên anh.

Yêu anh tới mức chẳng thiết tới cái chết.

Từng có một khoảng thời gian, cô không có đủ dũng khí để từ bỏ cuộc sống nhưng cũng chẳng có sức để tiếp tục sống tiếp. Thế là, cô suốt ngày đều chờ đợi cái chết bất ngờ.

Cô đi lặn, cô lái xe máy, cô chơi trò con lắc 360 độ và tàu lượn siêu tốc, cô đứng dưới lầu đợi món đồ gì đó rớt từ trên trời xuống cả một ngày…

Nhưng cô chẳng đợi được cái chết bất ngờ nào cả mà lại là Thẩm Khác.

Trong mắt người ngoài, ngày nào cô cũng tràn trề sức sống, trong người cô lúc nào cũng là sức sống tươi mới không bao giờ có điểm dừng. Chỉ có bản thân cô biết, mình đã đào một cái hố rồi vùi mình vào trong đó trong một đêm tối quạnh quẽ, cơ thể cô rữa ra đến mức có thể mọc nấm.

Cô làm gì cũng tích cực nhiệt tình, nhưng khi đối diện với sinh mạng của mình, cô lại không thể phát ra bất kỳ tín hiệu cầu cứu nào với thế giới bên ngoài.

Không muốn cầu cứu, không muốn được giúp, không xứng được giúp.

Chỉ còn sót lại việc chờ đợi, nên cô chọn chờ đợi.

Rồi tới một ngày, cô đã đợi được Thẩm Khác.

Thẩm Khác nắm lấy tay cô, cùng cô đào hố, cùng cô nằm xuống hố, anh nói với cô, bọn họ cùng vùi trong đất đợi, đợi mùa xuân tới rồi, sẽ nảy ra chồi non mới của họ.

Cô tin anh, mùa xuân tới rồi, cô sẽ nảy mầm thành một cô hoàn toàn mới.

Có lẽ là báo ứng, ngay khi cô không cần những điều bất ngờ, thì bất ngờ đột nhiên xuất hiện.

Nhưng cũng chính sự bất ngờ này, cô mới nhận ra, cô khao khát sống tới vậy.

Cô muốn ôm lấy Thẩm Khác, ôm lấy cuộc sống, ôm lấy sinh mạng đời này chỉ có một này.

Đất trên người càng ngày càng nhiều, mặt cô càng nặng trĩu, ý thức dần mơ hồ.

Thẩm Khác, Trương Kỳ Chính, nồi sắt, mèo chết, Trương Tông Chính, xe máy… liên tục thay nhau liên tục xa cách cô.

Chẳng biết bao lâu trôi qua, đột nhiên, cô nghe thấy tiếng người nói, có người gọi tên cô.

Cô không phân biệt được đang mơ hay là thật.

Đường Vãn Vãn nằm trong hố đất, lần mò thấy một viên đá nhỏ, cô đập lên xe máy từng cái một.

Cô dùng hết sức để cầu cứu bên ngoài.

Cô khát vọng sống hơn bao giờ hết.

Tôi muốn sống tiếp, tôi muốn sống tiếp.

Âm thanh càng ngày càng to, càng ngày càng gần.

Cô nghe thấy giọng của Thẩm Khác….

Sau này cô đã hồi tưởng lại khoảnh khắc phiến đá trên người cô được nhấc lên rất nhiều lần…

Nắng nhuộm vàng cả núi, ánh dương ngập tràn.

Thẩm Khác đứng trong núi, vươn tay chào đón cô.

“Thẩm Khác, anh hỏi em đi.” Đường Vãn Vãn nhào vào lòng anh: “Ngày 19 tháng 9 năm 2019 là ngày gì?”

Thẩm Khác lo lắng đến mức mất cả tiếng, anh ôm chặt lấy cô, như muốn hoà cô vào trong xương tủy.

Yết hầu của anh trượt lên xuống, anh máy móc lặp lại: “Ngày 19 tháng 9 năm 2019 là ngày gì?”

“Là ngày em tán được anh.” Đường Vãn Vãn cắn vai anh: “Em trả lời đúng rồi, anh phải thưởng cho em.”

“Em muốn gì nào?”

“Em muốn lấy anh.”

Bình Luận (0)
Comment