Vừa Nhìn, Anh Liền Thích Em

Chương 42

Các cô gái ơi, mau yêu đương đi. Yêu đi yêu đi yêu đi.

—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]

Bàn xoay cứ xoay đều xoay đều, đất sét dính lên mặt, lên cánh tay và người họ, nhưng chẳng ai để tâm tới. Bọn họ dành toàn bộ sự chú ý lên bát Đường lớn trong tay, chiếc bát dần thành hình.

Đường Vãn Vãn cảm thấy bản thân y như đống đất sét trên bàn xoay, được văn vê x** n*n trong lòng bàn tay của Thẩm Khác.

“Em không tin anh chưa từng làm gốm.” Đường Vãn Vãn lẩm bẩm, tay anh linh hoạt thế mà.

“Tiết làm gốm hồi tiểu học có được tính là làm không?” Thẩm Khác hỏi.

“Tiểu học có tiết học làm gốm á? Sao em không nhớ?”

“Tiết mỹ thuật, em bị thuỷ đậu xin nghỉ mất một tuần.”

“Thế tiết học ấy anh đã làm gì? Cũng làm bát à?”

“Ừ.”

“Cái bát đó đâu? Em muốn xem.”

“Bị em vứt vào thùng rác rồi.”

“Em bá đạo vậy sao?”

“Ừ, em bá đạo lắm.” Cằm của Thẩm Khác dựa lên cổ cô, anh nắm lấy tay cô: “Em còn không cho anh chơi với mấy bạn nữ khác.”

Hồi tiểu học, Đường Vãn Vãn là một bé mập, một bữa cơm còn ăn nhiều hơn Thẩm Khác, thế nên Thẩm Khác gọi cô là Bát Đường Lớn. Tiết gốm hôm đó anh quả thật đã làm một cái bát cực to, đáng ra nên gọi là chậu thay vì bát. Anh cầm về nhà lấy đó để giễu cợt Đường Vãn Vãn, Đường Vãn Vãn tức phát khóc, giật lấy rồi vứt vào thùng rác.

Nhưng giờ Đường Vãn Vãn đã không còn nhớ chuyện này, nên Thẩm Khác liền nhân cơ hội chụp mũ cho cô, vu oan cô không cho anh chơi với mấy bạn nữ khác.

“Có phải từ bé em đã thích anh rồi không?” Thẩm Khác ôm lấy Đường Vãn Vãn từ sau lưng, ôm cô vào lòng, tay lớn nắm tay nhỏ, từng ngón tay vân vê đất sét trong kẽ tay cô, vân vê xong rồi véo: “Phải không?”

Đường Vãn Vãn cảm thấy xương cốt của cô đều bị Thẩm Khác nắn cho mềm cả ra, ước chi thời gian ngừng lại, ước được làm bát gốm cả đời, mãi mãi ở đây làm mà thôi.

Đột nhiên nhớ tới cái bát Thẩm Khác làm trong tiết gốm hồi tiểu học, có phải anh cũng nắm tay các cô bé khác như thế này không, tuy lúc đó anh chỉ là học sinh tiểu học, trong đầu chắc chẳng có mấy thứ đen tối linh tinh gì, nhưng cô vẫn giận lắm.

Cực giận.

Đường Vãn Vãn đẩy tay anh ra: “Anh từng làm gốm với mấy cô rồi?”

Thẩm Khác: “Có mỗi mình em thôi.”

Đường Vãn Vãn: “Hồi tiểu học cũng tính đấy nhé.”

“Cũng chỉ có mình em thôi. Hồi tiểu học là anh tự làm.” Thẩm Khác nắm lấy tay cô, hai đôi bàn tay nắm lấy nhau, lại quấn lấy nhau: “Vãn Vãn.”

!

Sởn cả da gà.

Không phải cô chưa từng bị gọi là “Vãn Vãn”, nhưng Thẩm Khác gọi nghe mập mờ quá.

“Vãn Vãn.” Môi của Thẩm Khác trượt qua gáy cô: “Tập trung làm đi, không anh phạt em đấy.”

Đường Vãn Vãn mạnh miệng: “Phạt em đi nhà ma chắc.”

Thẩm Khác đặt tay cô ra vòng ngoài của chiếc bát gốm, lòng bàn tay cảm nhận sự mượt mà của gốm sét và tốc độ quay nhanh: “Phạt em phải lừa được anh một tỷ.”

!!!

Đường Vãn Vãn cảm giác như mình sắp chết rồi.

Đây cmn phải là truyện s*x phiên bản VIP.

Liều mình vậy.

Đường Vãn Vãn cố tình bẻ một góc bát: “Có giỏi thì giờ phạt em đi.”

Lưng cô đột nhiên đụng phải bánh trước của xe máy.

Đường Vãn Vãn ngồi trên bánh trước không dám động đậy, con mẹ nó ai mà biết tiếp đó có đạp phải chân ga không, hôm nay cô sắp bị xe máy nghiền thành người giấy rồi.

Cô chưa thèm khát tới mức lái xe máy khắp mọi nơi TVT.

Đường Vãn Vãn đỏ bừng mặt, ấp a ấp úng nói: “Bát nhỏ bị mất một góc rồi, có cần làm làm làm lại không.”

“Không cần, cứ làm cái này đi.” Thẩm Khác nắm lấy một ngón tay cô, đặt vào góc mẻ của bát gốm: “Góc mẻ này đáng mấy tỷ đấy.”

“Thôi thôi thôi khỏi.”

“Có thể trả định kỳ đó.”

Rồi anh hôn cô.

*

Bát gốm cuối cùng cũng làm xong, nhân viên gói cẩn thận rồi bỏ vào túi. Hai người cầm túi đi ra khỏi tiệm, trời đã tối đen. 

Phố giả cổ buổi tối cực kỳ đẹp, đèn đuốc sáng trưng, màu sắc hoà hợp. Trong không khí toàn mùi thức ăn, khiến người ta phải tiết nước bọt.

“Em đói rồi.” Đường Vãn Vãn tiện tay chỉ: “Em muốn ăn bánh cá hầm.”

Thẩm Khác: “Ăn thế có no không em?”

“Em cũng đâu chỉ ăn mỗi nhà này đâu.” Đường Vãn Vãn chạy tới xin chủ quán hai cái bát rồi gọi Thẩm Khác: “Bắt đầu ăn từ đây, em có thể ăn tới cửa ra vào phố cổ đấy.”

“Ăn cả con phố à?” Thẩm Khác cầm lấy bát: “Anh không trả tiền đâu đấy nhé.”

“Keo kiệt.” Đường Vãn Vãn cầm hai xiên thịt bỏ vào bát: “Em chẳng hiểu sao anh kẹt sỉ thế.”

Thẩm Khác: “Vì ban nãy em mới vay trả góp mấy trăm tỉ đấy.”

Đường Vãn Vãn: “…”

Thẩm Khác bật cười: “Đường Mông Chó, hôm nay em vừa tán đổ được anh, lẽ nào em không nên mời anh ăn gì à.”

Đường Vãn Vãn: “Em có hơi hối hận vì tán anh đấy.”

Thẩm Khác: “?”

Đường Vãn Vãn: “Cảm giác từ bây giờ, em bắt đầu phải nuôi gia đình rồi, một phần lương hai người tiêu. Số em khổ ghê.”

Thẩm Khác rất biết lắng nghe, anh ung dung nói: “Em phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, còn anh phụ trách đẹp như hoa.”

Đường Vãn Vãn trợn mắt: “Tổng kết lại thì là anh keo.”

Thẩm Khác: “Em mới keo kiệt ý. Ngày quan trọng như hôm nay mà em lại mời anh ăn đồ ăn vỉa hè.”

Đường Vãn Vãn: “Hôm nay là ngày gì?”

“Ngày em tán đổ anh.” Thẩm Khác véo mặt cô: “Đường Mông Chó, về ghi ngày này vào trong sổ tay ghi chép tính năng máy xúc của em nhé, thỉnh thoảng anh sẽ kiểm tra đấy, nếu em không trả lời được thì em đi ăn cớt nhé.”

Đường Vãn Vãn: “Ăn anh cơ.”

Thẩm Khác: “Tối nay về rồi sẽ cho em ăn.”

Đường Vãn Vãn: “…”

Cúi đầu lặng lẽ ăn viên thịt bò.

Cô có cảm giác, có lẽ cả đời cô đều nằm trong tay Thẩm Khác rồi.

Rời khỏi sạp bán bánh hầm cá, bọn họ lại đi tới sạp bán đậu phụ thối, Thẩm Khác ghét mùi đó nên sống chết không chịu ăn.

Thẩm Khác: “Đường Mông Chó, nếu em ăn là tối nay anh không hôn em đâu đấy.”

Đường Vãn Vãn chọp chẹp ăn một miếng đậu phụ thối, cố ý chọc tức anh: “Sau này ngày nào em cũng ăn, ăn từ sáng tới tối.”

Thẩm Khác: “…”

Đường Vãn Vãn: “Em chưa từng gặp ai như anh luôn ấy, bản thân không ăn rồi cấm người khác ăn luôn.”

Thẩm Khác: “Cho em mở mang tầm mắt đấy.”

Đường Vãn Vãn đột nhiên kiễng chân, chặn môi anh, cậy hàm răng của anh ra.

Trên đại lộ đông đúc, xung quanh toàn là người.

Tuy có sắc tối của trời bao bọc, bên đường cũng có rất nhiều cặp đôi tình tứ, nhưng Thẩm Khác quá đẹp trai, vốn dĩ đã thu hút sự chú ý của nhiều người, giờ lại bị cưỡng hôn giữa phố càng thu hút nhiều ánh mắt hơn.

Mùi đậu phụ thối ngập tràn trong miệng.

Đường Vãn Vãn buông môi anh ra, ung dung như thể xung quanh không có ai: “Lêu lêu lêu, anh cũng ăn phải đậu phụ thối rồi.”

Thẩm Khác mím môi, nắm tay cô đi tới trước, cắt đuôi nhóm người hóng hớt đang đứng xung quanh ban nãy.

Đường Vãn Vãn không hề nhận ra: “Sao thế? Anh định kéo em tới chỗ vắng người rồi giết người bỏ xác à?”

Thẩm Khác đột nhiên cúi đầu, cắn miếng đậu phụ thối trên que tăm trong tay cô, cười nói: “Hơi ngon à nha.”

Đường Vãn Vãn cười haha: “Thơm lắm ý.”

Thẩm Khác nhìn cô chằm chằm, đột nhiên nói: “Yêu em thích thật.”

Nghĩ kỹ thì, từ khi ra khỏi bệnh viện thú y tới giờ, trong mắt cô chỉ có anh. Bất kể anh làm gì, ánh mắt của cô đều theo sát anh.

Mình là cả thế giới của cô ấy.

Chỉ nghĩ vậy thôi cũng rất vui.

Cảm giác thích thầm một người, là khi cô ấy vô tình cho anh một chiếc vỏ kẹo, anh lại như được nếm viên kẹo ngọt nhất trên thế giới.

Mười mấy năm nay, không biết từ lúc nào, anh đã bắt đầu thu thập vỏ kẹo mà cô cho: Cô ấy nói mình là bạn nam đẹp nhất trên sân bóng rổ; cô ấy dùng kim khâu áo bóng rổ cho mình; cô ấy bảo mình cõng cô ấy; cô ấy cùng chịu phạt đứng với mình; cô ấy gửi tin nhắn bảo mình mua băng vệ sinh mang vào phòng vệ sinh cho cô ấy; hôm nay uống trà sữa cô ấy và mình dùng chung ống hút; hôm nay cô ấy ngủ quên trên xe buýt đã dựa đầu vào vai mình cả đường…

Vốn tưởng, chẳng có thứ gì có thể ngọt ngào hơn những chiếc vỏ kẹo này, vậy mà hôm nay, cô lại tặng anh cả một tầng kẹo.

Ngọt đến ngất ngây, ngọt tới ngơ người, ngọt đến mức không biết nên ăn từ đâu.

“Đương nhiên, em siêu tốt mà.” Đường Vãn Vãn kéo tay anh: “Đi thôi, để cô bạn gái tốt nhất thế giới dẫn anh đi ăn mực nướng nào.”

“Bạn gái.” Mắt Thẩm Khác hơi cay cay: “Anh phải ăn cho em phá sản thì thôi.”

“Phá sản rồi là em ăn bé Ba đấy.” Đường Vãn Vãn ngoái đầu: “Thẩm Khác, em thấy mình như một đôi cha mẹ tồi, bỏ rơi bé Ba ở bệnh viện rồi ra ngoài ăn ngon uống ngon.”

“Bé Ba hiểu chuyện. Biết hôm nay là ngày tốt, nên chọn ở bệnh viện làm một chú lợn ngoan ngoãn.” Thẩm Khác đột nhiên hỏi: “Đường Vãn Vãn, hôm nay là ngày gì.”

Kiểm tra miệng rất đột nhiên.

Đường Vãn Vãn giơ tay, dáng vẻ học sinh ngoan ngoãn: “Là ngày em tán được anh.”

Thẩm Khác trúng tim.

Ánh mắt anh tủm tỉm, ôm Đường Vãn Vãn vào lòng: “Đáp án chính xác, giải thưởng thoải mái chọn.”

Đường Vãn Vãn: “Em muốn bé Ba.”

Thẩm Khác: “Được.”

“Dầu trên miệng em dính vào áo anh rồi.” Đường Vãn Vãn giãy dụa trong lòng anh.

Thẩm Khác xoa đầu cô: “Không sao.”

“Anh đừng hòng ăn vạ đòi em đền quần áo cho anh nhé.”

“Ừ, không đền.”

“Anh dễ tính vậy cơ à? Thế anh mau hỏi lại em lần nữa đi.”

“Hỏi gì em?”

“Hỏi em hôm nay ngày gì?”

“Đường Mông Chó, hôm nay là ngày gì?”

“Là ngày em tán đổ anh. Thẩm Khác, giải thưởng lần này, để em nghĩ xem… Em chưa nghĩ ra, anh để em nghĩ tiếp nhé.”

“Được.”

Sắc đêm say đắm lòng người.

Trên phố có rất nhiều cặp đôi, bọn họ chỉ là một đôi bình thường nhất trong số đó, nhưng lúc này nụ cười của họ lại ngọt ngào nhất.

Tay nắm tay về tới khu chung cư Hạnh Phúc, thang máy tòa 6 đang sửa chữa.

“Đi thang bộ vậy.” Tinh thần Đường Vãn Vãn rất hăng hái: “Bụng em trướng quá, vừa hay có thể tiêu thức ăn.”

Đèn cảm ứng ở lầu 4 có vẻ đã hỏng, hành lang tối mù im ắng.

“Vãn Vãn.” Thẩm Khác nắm tay Đường Vãn Vãn, người anh đột nhiên nghiêng về phía trước, gục lên người cô.

Đường Vãn Vãn phản ứng nhanh nhạy đỡ lấy anh: “Thẩm Khác?”

Không có phản hồi, trên vai vang lên tiếng hít thở đều đều.

“Anh ngủ rồi à?” Đường Vãn Vãn điều chỉnh tư thế, chuẩn bị cõng anh lên lầu: “May mà còn có hai tầng.”

Thẩm Khác giữ nguyên tư thế, đột nhiên đè cô lên tường.

Đường Vãn Vãn: “Anh tỉnh rồi à?”

“Ban nãy em có sợ không?” Trong bóng tối, Thẩm Khác không nhìn rõ đôi mắt cô.

“Em không.” Đường Vãn Vãn nói: “Em biết là anh ngủ rồi.”

“Em định cõng anh lên thật à?” Thẩm Khác nhỏ giọng: “Ngốc lắm. Lần sau nếu anh đột nhiên ngủ thiếp đi, em gọi anh dậy là được.”

“Vâng.” Đường Vãn Vãn nhỏ giọng: “Nhưng em muốn anh ngủ thêm một chút.”

“Ban nãy anh không thiếp đi.”

“Không thiếp đi thế sao đột nhiên anh gục lên người em?”

“Chỉ là anh đột nhiên muốn hôn em thôi.” Thẩm Khác cúi người, hôn lên môi cô.

Trong hành lang tối đen, giác quan trên cơ thể nhạy cảm hơn nhiều.

Mùa hè mười năm trước, cô thiếp đi trên lưng anh, cũng là trong đêm tối thế này, cũng là trong hành lang tối đen thế này, anh quay đầu, lén hôn lên môi cô.

Mùi gia vị nướng thoang thoảng, y như hôm nay.

Chỉ là giờ đây, anh đã được đáp lại.

Tay Đường Vãn Vãn ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn này.

Nụ hôn này, anh đã đợi mười năm rồi.

Bình Luận (0)
Comment