Mình thích chơi Thẩm Khác
Mình thích chơi bùn.
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Bệnh viện thú y.
Chu Châu kiểm tra cho bé Ba: “Chân sau của lợn trật khớp, bàn chân bị bong gân. Ở lại bệnh viện kiểm tra thêm vài ngày, nếu không có hiện tượng gì khác thì về nhà nghỉ ngơi là được.”
“À ừ.” Đường Vãn Vãn ngượng ngùng đáp.
Bé Ba đã được bôi thuốc, giờ đang ngủ.
Thẩm Khác máy móc vuốt đầu nó, bộ dạng thất thần.
Chu Châu nhịn cười lắm.
Một tiếng trước, Đường Vãn Vãn vừa khóc vừa gọi điện cho cô ấy, cô ấy còn tưởng Đường Vãn Vãn lái máy xúc bất cẩn nghiền nát đứa nhỏ nào. Bởi vì Đường Vãn Vãn cứ liên tục nói, cô đâm chết bé Ba rồi.
“Bé Ba không sao đâu, đừng lo.” Chu Châu an ủi: “Thấy hai người căng thẳng vậy, tôi còn tưởng là lợn cảnh cơ, thật không ngờ bé Ba chỉ là một… con lợn bình thường.”
Thẩm Khác trầm mặt: “Bé Ba là con độc đinh đời thứ 11 đấy.”
Chu Châu: “?”
Đường Vãn Vãn: “Nếu đã là độc đinh sao lại tên là bé Ba? Đáng ra nên tên là bé Cả chứ?”
Thẩm Khác: “…”
Anh còn bị hỏi vặn lại. Câu hỏi này anh chưa từng nghĩ tới, người phụ trách chuồng lợn nói với anh đây là bé Ba, anh cũng cứ thế chấp nhận cái tên này.
Chu Châu trông thấy Thẩm Khác ngơ ra: “Hai người cứ tự nhiên nhé, tôi còn phải đi khám cho động vật khác đây.”
Bỏ lại câu đấy, cô ấy phóng ra ngoài cửa, cười nắc nẻ.
Trời ơi, gì mà ngây ngô ngốc nghếch thế.
Lái máy xúc tỏ tình, kết quả đâm con lợn đối phương mang tới bị thương, con lợn này lại là độc đinh đời thứ mười một, tên lại là bé Ba.
Chu Châu gửi một dòng tin nhắn hahahahahaha cho Cao Bằng Phi.
Cao Bằng Phi hỏi cô ấy cười gì, cô ấy ấn tin nhắn âm thanh, định kể lại chuyện này, nhưng cứ vừa kể là lại không nhịn được cười như điên, voice chat 60 giây, cô ấy đã cười mất 58 giây.
Cao Bằng Phi gửi một tin nhắn âm thanh 10 giây tới, toàn là tiếng cười của anh.
Chu Châu: [? Em còn chưa bắt đầu kể, anh cười cái gì.]
Cao Bằng Phi: [Tuy không biết là chuyện gì, nhưng nghe thấy tiếng cười của em là anh cũng muốn cười theo.]
Chu Châu ôm ngực, hôm nay lại bị chồng tán cho đổ rồi.
Phòng chẩn đoán.
Hai người một lợn nhìn nhau.
Đường Vãn Vãn nhỏ giọng nói: “Em quan trọng hay lợn quan trọng?”
Thẩm Khác: “?”
Đường Vãn Vãn: “Anh đồng ý làm bạn trai em nhưng anh cứ sờ đầu lợn mãi.”
“Nó không phải con lợn bình thường đâu, nó là bé Ba.” Thẩm Khác đang cố giải thích với cô: “Em nhìn kỹ đi, em không thấy em và hơi thở trên người bé Ba rất giống nhau à?”
“Anh mắng em là lợn à?!”
“Đâu, anh đâu có mắng em. Ý anh là, có khi em quen bé Ba đấy.” Bé Ba là hậu duệ của đám lợn mà em đã quyên tặng mà.
“Anh mới quen nó ý. Trên người anh mới có mùi nó ấy.” Hòng để chứng minh điều này, Đường Vãn Vãn sán tới ngửi bé Ba, kết quả hấp tấp quá, bắp chân cô đụng phải chân giường. Cô lảo đa lảo đảo rồi thơm lên mặt bé Ba.
Bị ép phải hôn một con lợn, Đường Vãn Vãn giận lắm, cô nhảy dựng lên vồ vào người Thẩm Khác, ôm lấy mặt anh hôn lia lịa.
Thẩm Khác: “?!”
Cô vốn định bôi mấy vết của bé Ba trên mặt lên người anh, không ngờ hôn rồi hôn rồi biến chất luôn.
Thẩm Khác biết hôn quá đi mất.
Tuy đang hôn kiểu Pháp trước mặt một con lợn, nhưng Đường Vãn Vãn cảm tưởng mình như đang lạc vào vườn hoa hải đường, cô suýt chút nữa không đứng vững.
Đường Vãn Vãn: “Có phải anh lén lút luyện hôn với lợn sau lưng em không?”
Lông mi cô chớp chớp, mắt đen lấp lánh, đôi môi đỏ mọng đáng yêu.
Thẩm Khác tóm lấy gáy cô, lại tiếp tục hôn lên đôi môi ấy.
*
Đường Vãn Vãn bị hôn cho đờ người, cô như một con dê ngoan ngoãn được Thẩm Khác dắt ra khỏi bệnh viện thú y.
Gần bệnh viện thú y có một con phố giả cổ.
Đa số các con phố giả cổ ở các thành phố đều giống hệt nhau, các cửa hàng mọc san sát nhau, bán đủ các món đồ và đặc sản địa phương. Đối tượng chính là các du khách vùng khác, nhưng kiến trúc của các con phố giả cổ rất đẹp, lại được các KOL quảng bá, nơi đây cũng trở thành nơi tập trung của các cặp yêu nhau tại đây.
Đường Vãn Vãn không hề hứng thú với mấy thứ trong cửa hàng ở con phố giả cổ, trước đó cô đã từng cùng Chu Châu đi tham quan nơi đây. Chu Châu chọn lựa một cái giỏ đồ linh tinh đến một tiếng, Đường Vãn Vãn nhìn hoa cả mắt, hai phút sau là gật lên gật xuống, ngồi xuống phiến đá ngáp ngắn ngáp dài, y như mấy anh con trai cùng bạn gái đi lựa đồ.
Nhưng giờ cùng Thẩm Khác đi tới đây, Đường Vãn Vãn lại chủ động đi vào trong.
Cô nhớ ở đây có một tiệm làm gốm thủ công, lần trước cùng Chu Châu tới đây, Chu Châu từng nói nếu cô ấy yêu đương, chắc chắn sẽ dẫn bạn trai đi làm gốm.
Lúc đó Đường Vãn Vãn hỏi cô ấy: “Tại sao phải đưa anh ấy đi làm gốm?”
Chu Châu nở một nụ cười nham hiểm: “Anh ấy chơi gốm, còn mình thì chơi ảnh.”
Đường Vãn Vãn: “…”
Chu Châu: “Trước bàn xoay làm gốm, mình ngồi trong lòng anh ấy, hai bàn tay be bé của mình được đôi tay to thô ráp của anh ấy nắm lấy, nhúng vào đống đất sét trên bàn xoay. Đất sét luồn vào kẽ tay của chúng mình rồi được rót vào trong khuôn, từ từ tạo nên hình dạng mà chúng mình mong muốn… Mình vô tình ngẩng đầu lên, trán mình chạm phải những sợi râu trên cằm anh ấy. Mình bị râu đâm đương nhiên phải trừng phạt anh ấy rồi, mình sẽ cố ý làm hỏng cái khuôn trên bàn xoay. Vì để ngăn mình lại, anh ấy sẽ tóm chặt lấy tay mình rồi cúi đầu hôn lên cổ mình.”
Lúc nghe mấy lời này mặt Đường Vãn Vãn hạn hán lời, cảm giác Chu Châu đang đọc truyện s*x trước mặt cô vậy.
Nhưng lúc này, cô cùng Thẩm Khác tay nắm tay đi dạo phố cổ, trong đầu cô toàn là câu chuyện đen tối này, chỉ ước gì có thể dìm Thẩm Khác xuống bùn.
Cô đã nhanh chóng tìm thấy tiệm gốm thủ công.
Đường Vãn Vãn: “Thẩm Khác, anh từng làm gốm bao giờ chưa?”
“Anh chưa.” Mắt Thẩm Khác tủm tỉm, anh kéo cô vào trong tiệm: “Nhưng giờ anh rất muốn làm một cái bát Đường lớn.”
Bát Đường Lớn là biệt danh Thẩm Khác đặt cho cô hồi tiểu học, hồi trước mỗi lần anh gọi cô Bát Đường Lớn, Đường Vãn Vãn đều sẽ phản kháng lại, nhưng giờ cô lại mím môi không nói gì.
Nhỡ cãi nhau với Thẩm Khác rồi anh giận dỗi không làm gốm nữa là cô không chơi được anh nữa rồi.
Nhân viên trong tiệm giới thiệu cặn kẽ quá trình làm gốm rồi dẫn bọn họ tới trước một bàn xoay.
Đường Vãn Vãn: “Bên cô có phòng riêng không?”
Nhân viên: “?”
Đường Vãn Vãn: “Lúc làm này làm kia tôi không thích bị người khác làm phiền.”
Thẩm Khác nhướng mày nhìn cô rồi quay mặt đi bật cười. Tâm tư của Đường Mông Chó thể hiện hết trong ánh mắt.
Ở trước sảnh của tiệm gốm đã có mấy bàn khách, có cặp đôi, có trẻ con, rất náo nhiệt.
“Có thì cũng có, ở tiệm chúng tôi có khu vực ngăn cách, rất im ắng.” Nhân viên rất tinh ý, dẫn hai người tới khu vực ngăn cách sau sảnh.
Nhân viên trong tiệm dặn dò những việc cần chú ý rồi rời khỏi đó.
Đường Vãn Vãn đang suy tính làm thế nào để có thể ngồi vào trong lòng Thẩm Khác một cách hợp tình hợp lý, giả vờ ngã ngồi lên đùi anh chăng?
Thẩm Khác ngồi xuống trước bàn xoay, đôi chân dài dạng ra, cánh tay chống lên đầu gối, giả vờ giả vịt bùi ngùi nói: “Giờ bé Ba ở đây thì tốt biết bao, nó sẽ rúc vào chân anh xem anh làm bát Đường lớn, không một mình anh buồn lắm.”
Đường Vãn Vãn: “Trong mắt anh em không phải người à?”
Thẩm Khác ngước mắt nhìn cô: “Quan trọng là phải rúc vào chân anh cơ.”
Đường Vãn Vãn: !
Đúng là mèo đói gặp mỡ đây mà. Cô đang rầu rĩ không biết làm sao mới ngồi được vào lòng anh, anh lại cho cô cơ hội sao? Vậy cô đành cung kính nghe lệnh vậy.
Đường Vãn Vãn bước tới, vỗ vỗ đùi anh rồi thẳng thắn ngồi xuống.
Khóe miệng Thẩm Khác nở nụ cười thầm, anh vươn tay ôm cô vào trong lòng: “Anh không cần bé Ba nữa. Nó không ngoan bằng em.”
Đường Vãn Vãn dựa vào lòng anh, trong lòng vui vẻ phấn khích, miệng thì nói: “Không ngờ sở thích của anh lại là nuôi lợn.”
“Anh nuôi lợn thế em nuôi anh đi.” Thẩm Khác nắm lấy tay cô đặt lên đống đất sét trên bàn xoay, đất sét mềm mại chảy ra từ kẽ tay hai người, s*c t*nh cực kỳ: “Em nuôi anh rồi anh sẽ dạy em làm bát Đường lớn.”
Cả người Đường Vãn Vãn cứng lại, cô cảm giác như mình một phát đã xuyên vào câu chuyện đen tối trong lời của Chu Châu.