Vừa Nhìn, Anh Liền Thích Em

Chương 40

Cố lên gắng lên, không chịu thất bại.

Hôm nay lại là một ngày đáng để ghi nhớ.

Cuối cùng Thẩm Khác cũng chấp nhận lời tỏ tình của mình rồi.

—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]

Chuyện Thẩm Khác thầm thương trộm nhớ Đường Vãn Vãn, cả nhà họ Thẩm đều biết.

Tất cả là do công của bà nội Thẩm.

Kể từ lần trước đi tới khu chung cư Hạnh Phúc, vô tình tìm được quyển nhật ký [Hướng dẫn yêu đương với gái khô khốc học ngành tự nhiên] của Thẩm Khác, sau khi học thuộc bà nội Thẩm đã quay ngay về nhà họ Thẩm rồi kể chuyện này cho ông nội Thẩm. Bà sợ mình mau quên còn chép lại nội dung quyển nhật ký vào một quyển sổ khác, không có việc gì làm là lại lôi ra xem.

Ba Thẩm và mẹ Thẩm gần như ngày nào cũng về nhà rất muộn, bà nội Thẩm vẫn mãi chưa nói với họ.

Hôm nay sau khi Đường Vãn Vãn đi tới công ty dùng máy bay không người lái tỏ tình, bà nội Thẩm lại lôi quyển sổ đó ra, đọc lại nội dung nhật ký của Thẩm Khác một lần nữa.

Nhà họ Thẩm đầy tiền, căn cơ gốc rễ cũng rất rắn chắc, chẳng cần phải dựa vào việc liên hôn để củng cố tài sản. Hơn nữa, Thẩm Khác là cục cưng của cả gia đình, cho dù cần anh liên hôn mà anh không vui thì cả nhà cũng chẳng cưỡng ép.

Hơn nữa, nghe ông nội Thẩm nói, nhà họ Đường cũng rất tốt bụng, hai nhà Thẩm Đường có thể coi là một cặp hàng xóm biết rõ lẫn nhau, kết thành thông gia cũng chẳng có gì tệ.

Tối nay, trước khi Thẩm Khác về tới nhà, bọn họ đã tập trung lại ở phòng khách cùng “thảo phạt” Thẩm Khác.

“Nó đột nhiên dẫn một con lợn về nhà. Tao còn tưởng nó định kết hôn với con lợn này cơ.” Ông nội Thẩm dè bỉu: “Cũng đâu phải chưa từng có tiền lệ, tao nhớ ở nước ngoài còn có tin là một người đàn ông kết hôn với con bò mà.”

Ba Thẩm nói tiếp: “Kết hôn với lợn còn đỡ. Hôm nay ở công ty con còn tưởng nó định kết hôn với cái thằng lái máy xúc cơ.”

Mẹ Thẩm: “…”

Tình yêu giữa người và thú và tình yêu đồng giới, suy nghĩ của hai cha con ông lạ thật.

Không tiện cà khịa hai cha con họ ngay trước mặt, mẹ Thẩm đành quay sang hỏi bà nội Thẩm: “Mẹ, Đường Vãn Vãn thế nào hả mẹ?”

Bà và ba Thẩm không thân thiết lắm với nhà họ Đường.

“Là một đứa con gái rất ngoan.” Bà nội Thẩm xoè tay ra khen: “Đường Vãn Vãn ăn ngon ngủ tốt, khoẻ mạnh, thành thật, ngây thơ không tâm cơ, cười lên rất đáng yêu, lòng dạ nhiệt tình.”

Ông nội Thẩm cũng khen theo: “Quan trọng nhất là nó có thể khiến cho thằng nhóc Thẩm Khác hư đốn đầu hàng.”

“Đúng, còn nhớ hồi nhỏ chúng nó cãi nhau lần nào cũng là Thẩm Khác chủ động nhận lỗi.” Bà nội Thẩm hùa theo: “Có mấy ai trên đời này có thể khiến cho Thẩm Khác hạ mình nhận lỗi đâu.”

“Sao bà không nói luôn là lần nào cũng là do nó sai đi. Toàn làm cái trò gì không.” Ông nội Thẩm bắt đầu kể tội Thẩm Khác.

“Nó lừa con gái nhà người ta là ở dưới mộ chôn mặt trời, năm nay trồng xuống năm sau sẽ nở ra hai cái mặt trời, thế nên Hậu Vệ mới phải đi bắn. Con bé đó nó sợ mọc ra nhiều mặt trời quá sẽ khiến cho nhân loại chết nóng thế nên mới một thân một mình chạy ra bãi tha ma đào mộ lên.”

“Tao đánh cho nó một trận, xong nó tìm đâu ra cái dây cột chân nó lại rồi lừa con bé là tao đánh gãy chân nó. Con bé tính tình tốt bụng nên ngày nào cũng cõng nó đi đi về về.”

“Rồi lại chẳng biết nhặt được ở đâu mấy cục phân dê đã phơi khô rồi lừa con bé là hạt sô cô la để cho con bé ăn.”

“Rồi lại lừa người ta là tai nó mọc được ra khoai tây chiên, xong móc một thìa ráy tay ra nói là vụn khoai tây chiên rồi bảo con bé nó ăn.”

“Nó còn bảo là đệ tử ở Thiếu Lâm Tự biết khinh công nhảy qua tường là vì từ bé đã buộc túi cát vào chân tập đi, lừa cho con bé ngày nào cũng buộc túi cát vào chân rồi khiêng đá trèo cầu thang.”

Mẹ Thẩm: “Con bé đó tin người vậy sao? Mau mau kết hôn đi chứ con cũng muốn trêu con bé xem sao.”

Ông nội Thẩm: “…”

Ba Thẩm trầm tư đáp: “Con nghi ngờ hôm nay con bé tỏ tình trước cuộc họp cổ đông cũng là do bị Thẩm Khác lừa gạt.”

Đến giờ ông vẫn không thể tin sẽ có cô gái nào làm ra trò ngốc nghếch như vậy.

“Thẩm Khác da mặt mỏng, chúng ta đừng vạch trần nó.” Bà nội Thẩm chuyên bênh vực: “Chuyện nó viết nhật ký, và cả chuyện nó yêu thẩm Đường Vãn Vãn, chúng ta cứ vờ như không biết đi.”

“Đúng, chúng ta cứ ngồi im xem nó diễn đi.” Mẹ Thẩm vui vẻ khúc khích: “Thế mới vui.”

Ông nội Thẩm: “…”

Thế là, đợi Thẩm Khác về tới nhà, cả nhà đang đều ngồi đợi xem kịch.

Mẹ Thẩm mở đầu: “Thẩm Khác, có phải Đường Vãn Vãn yêu thầm con từ bé rồi không?”

Thẩm Khác đang uống canh, không biết nghĩ tới cái gì, anh mỉm cười “ừm” một tiếng.

Bốn người liếc nhìn nhau.

Ba Thẩm: “Sao con bé lại nghĩ ra chuyện dùng máy bay không người lái để tỏ tình trước cuộc họp cổ đông vậy chứ?”

Thẩm Khác: “Dù sao cũng đỡ hơn là lái máy xúc san bằng cả tòa nhà.”

Bà nội Thẩm: “Máy xúc gì cơ? Cháu định tặng cho Đường Vãn Vãn một chiếc máy xúc Lamborghini à?”

Bày tay cầm thìa canh của Thẩm Khác khẽ run lên, liếc ánh nhìn sắc bén về phía bà.

Bà nội Thẩm lập tức hơi hoảng hồn, bất cẩn tiết lộ quyển nhật ký của anh ra rồi.

[Mình muốn mua cho Đường Vãn Vãn một chiếc máy xúc Lamborghini] Câu này xuất phát từ cuốn [Hướng dẫn yêu đương với gái thẳng].

Bà nội Thẩm dặn hết người này người kia đừng có mà lỡ miệng, kết quả là bà tự buột miệng trước.

May mà mẹ Thẩm phản ứng nhanh nhạy, bà mỉm cười lấp l**m: “Hôm nay bà nội con mời mẹ Đường tới đây uống trà chiều, lúc trò chuyện mẹ Đường nói, bình thường Đường Vãn Vãn chẳng yêu thích cái gì, chỉ thích mày mò máy xúc xe máy các kiểu. Ban nãy cả nhà vừa đợi con vừa trò chuyện, nói tới chuyện này, ba con nói Lamborghini không chỉ sản xuất xe đua mà còn chế tạo cả máy xúc, giá còn đắt hơn cả xe đua. Thế nên cả nhà đang nghĩ là, nếu hai đứa thành đôi có khi nào nên tặng một cái máy xúc Lamborghini làm sính lễ không?”

Bà nội Thẩm: “Đúng, là vậy đó.”

“Vâng.” Thẩm Khác uống thêm một ngụm cạnh: “Mọi người không cần phải nóng vội, để con tự tính.”

Bà nội Thẩm: “Được, cả nhà không tham gia vào đâu.”

Ông nội Thẩm hừ một tiếng.

Thẩm Khác cũng thấy hơi là lạ, nhưng anh cũng chẳng nghĩ nhiều, anh vẫn đang chìm đắm trong cảm giác vui mừng vì được Đường Vãn Vãn tỏ tình, bất giác trong mắt người nhà, mỗi một hành động của anh bây giờ đều thể hiện sự vui đến tung trời.

Ăn cơm xong, anh lên gác, đi được nửa đường đột nhiên lại quay lại.

Mẹ Thẩm đang nhỏ giọng bàn tán là người đầu tiên phát hiện ra anh, bà bình tĩnh hỏi: “Còn có chuyện gì à?”

Thẩm Khác nhìn mặt họ một lượt: “Có phải mọi người có chuyện gì giấu con không?”

“Còn có chuyện gì cho được? Nay ngoài chuyện Đường Vãn Vãn tỏ tình với con ra còn có chuyện gì khác chắc?”

Thẩm Khác “hừm” một tiếng, đi lên lầu rồi lại đột nhiên quay phắt xuống: “Có phải cả nhà làm thịt bé Ba của con rồi không?”

Bốn người trong phòng khách: “???”

“Bé Ba ấy, chú lợn mà con mang về ấy.” Thẩm Khác nhấn mạnh từng chữ: “Mọi người ăn nó rồi à?”

“Đâu có. Thịt lợn có đắt thế nào thì nhà ta vẫn mua được. Ban ngày bé Ba còn gặm cái vườn hoa hồng của mẹ con, giờ chắc đang ngủ rồi. Hay là con đi tìm xem?”

“Nó không sao là được ạ.” Thẩm Khác lại quay lên lầu: “Mai con còn cần dùng tới nó.”

Cả bốn người ngơ mặt ra.

*

Triệu Mãnh đang bị ba mẹ mắng, chỉ vì lúc ăn cơm, mẹ Triệu hỏi cậu có đang yêu đương không, cậu lẩm bẩm một câu: “Đàn ông với nhau thì yêu với chẳng đương kiểu gì?”

Thế là chịu một trận đòn song kiếm hợp bích.

Triệu Mãnh ôm đầu tủi thân, hôm nay cậu tủi thân lắm luôn ấy, đã giúp Đường Vãn Vãn theo đuổi thằng khác còn bị bố thằng ấy nhận nhầm là con dâu.

“Nghe nói có con bé nào đang theo đuổi con à?” Mẹ Triệu hỏi.

“Đâu có đâu ạ.” Triệu Mãnh lí nhí đáp.

“Con bé tiểu Phượng ở xưởng xe các con ấy, mẹ thấy cũng được.”

Hôm nay, dì múc cơm hay chính là mẹ Tiểu Phượng đã xách một cái móng giò tới tìm, ý bóng ý gió nhắc tới Triệu Mãnh và Tiểu Phượng, mẹ Triệu cũng từng làm mối cho người khác, đương nhiên là bà cũng hiểu ý.

Triệu Mãnh: “Cô ấy cũng được thì liên quan gì tới mẹ?”

“Đương nhiên là có liên quan rồi, ít nhất con bé mà làm dâu nhà ta thì cũng không làm nhà ta loạn tùng phèo hết cả lên.” Mẹ Triệu nói: “Con và Tiểu Phượng ban ngày đi làm ở xưởng xe, tối cùng nhau về nhà. Ở với nhau suốt ngày thế tốt quá còn gì.”

Cuối cùng Triệu Mãnh cũng hiểu ý mẹ mình: “Con không kết hôn đâu.”

“Năm nay con cũng hăm ba rồi, không còn nhỏ nữa. Giờ không lấy vợ đi đợi thêm hai năm nữa thì còn có đứa nào muốn lấy con.”

“Hai mươi ba mà đã già rồi à? Đệ tử của con năm nay hai sáu vẫn chưa cưới đây này. Con thấy cô ấy còn trẻ con lắm.”

Mẹ Triệu đã biết tới nhân vật Đường Vãn Vãn qua lời của dì múc cơm, đang không biết làm thế nào để nói chuyện này với Triệu Mãnh, không ngờ cậu lại tự chủ động nhắc tới.

Mẹ Triệu: “Con thích con bé đấy à?”

“Ai ạ?”

“Đệ tử của con ấy.”

Triệu Mãnh đột nhiên cảnh giác: “Không, con chỉ là sư phụ của cô ấy thôi.”

“Sư phụ cái gì. Con tốt nghiệp trường nghề, lái máy xúc các thứ ngày nào cũng ở trong xưởng xe, người ta giống con chắc? Lương con nhiều hơn nó hay là năng lực của con giỏi hơn nó?” Mẹ Triệu cứ chê con mình là chẳng nề hà gì: “Mẹ thấy có khi người ta gọi con là cậu gì ơi ý chứ đầu có phải kiểu như Tôn Ngộ Không gọi Đường Tăng là sư phụ đâu. Hơn nữa, con có viết cho mẹ chữ 傅 (fu) ngay bây giờ được không, có gì còn chẳng viết được ấy. Con biết chữ không?”

(师傅 + 师父: cái trước để chỉ bác ơi, chú ơi, ví dụ chú tài xế ơi sẽ dùng cái này, cái sau là sư phụ, ý là thầy.)

“Ầm.” Triệu Mãnh dùng sức đóng cửa phòng ngủ lại.

“Không nói tới mấy cái khác, con bé lớn hơn con tới ba tuổi đấy.” Mẹ Triệu vẫn tiếp tục làu bàu ngoài cửa: “Tiểu Phượng vẫn được hơn, nhỏ hơn con một tuổi. Mẹ nhờ người xem rồi, con giáp của hai đứa cũng hợp lắm.”

“Vợ hơn ba như ôm cục vàng.” Triệu Mãnh hét về phía cửa.

“Thế mẹ hỏi con nhé, người ta có thích con không?”

Triệu Mãnh không nói gì nữa, nằm lên giường kéo chăn trùm kín đầu.

Trước đó cậu còn chưa rõ ràng về tình cảm mình dành cho Đường Vãn Vãn, nhưng kể từ khi Thẩm Khác xuất hiện, cậu đã dần dần nhận ra lòng thương của mình dành cho Đường Vãn Vãn, không ngờ lại bị Thẩm Khác cướp mất cô.

Bất kể về phương diện nào, thì cậu và Thẩm Khác cũng là người thuộc hai thế giới khác nhau.

Nếu để mà ví dụ thì hai người họ đứng cạnh nhau chẳng khác gì một ông vua đang thưởng thức yến tiệc đột nhiên nhảy lên bàn rượu cất cao giọng hát, giọng hát cao đến mức ai nấy cũng ngẩn người ra.

Hoặc là như khổ qua và kẹo ngọt.

Đã thích ăn kẹo ngọt thì đâu ai lại đi nhặt khổ qua lên ăn làm gì.

Đường Vãn Vãn nếu đã thích Thẩm Khác thì chắc chắn sẽ không thích người như cậu.

Huống chi, hôm nay cậu mới biết, Thẩm Khác lại là người thừa kế tập đoàn nhà họ Thẩm.

Tuy rằng bố anh trông có vẻ não không tốt lắm nhưng vung tay một phát là tung bay 500 vạn.

Mả cha nó chứ.

Triệu Mãnh ngồi bật dậy, đấm giường: “Trả lại 500 vạn cho tôi.”

Thực sự rất muốn hỏi ông ta xem, 500 vạn đó giờ còn lấy được nữa không?

*

Ngày hôm sau.

Lúc Đường Vãn Vãn trả máy bay không người lái về, cậu chàng đứng phụ trách đăng ký cho thuê ngứa mồm hỏi một câu: “Tỏ tình thành công không?”

Đường Vãn Vãn rầu rĩ lắc đầu.

“Vài òn, đỉnh nóc kịch trần bay phấp phới thế mà cũng bị chê à?” Cậu chàng có vẻ bất ngờ: “Tên đàn ông này cũng khó tính đấy.”

Đường Vãn Vãn lặng lẽ trả nốt số tiền còn lại, không muốn trả lời.

“Chị ơi, chị đẹp thế này, nào lại tỏ tình thất bại được.” Cậu chàng tò mò: “Có phải có chuyện gì xảy ra không?”

Đường Vãn Vãn trút một hơi thở nhẹ: “Đừng nhắc tới nữa.”

Cậu chàng tiếp tục đoán mò: “Có phải là do máy bay không người lái không đủ giản dị, khác xa hình tượng của chị không?”

Đường Vãn Vãn: “??”

Cậu chàng thấy cô có vẻ tò mò liền phân tích giúp: “Có phải đạo cụ chị hay dùng là xe máy không?”

Máy bay không người lái là hôm qua Đường Vãn Vãn nhắn hỏi trong nhóm trò chuyện phát sốt vì xe máy mới thuê được, cậu chàng cũng nằm trong nhóm đó.

“Chị nghĩ kỹ xem, trông chị thế nào là hấp dẫn anh ta nhất.” Cậu chàng nói: “Ví dụ như lúc chị lái xe máy hay là sửa xe máy ý. Nếu anh ta thích nhất chị lúc chị lái xe máy thì chị lái xe máy đưa anh ta đi hóng gió, nếu anh ta thích chị lúc chị sửa xe thì chị mặc áo hai dây, cầm cờ lê sửa xe máy, để lộ ra cái eo nhỏ rồi bảo anh ta lấy khăn lau mồ hôi cho chị…”

Tuy rằng cậu chàng đã hiểu nhầm nguyên nhân máy bay không người lái làm hỏng chuyện, nhưng cậu ta lại thắp lên một suy nghĩ trong Đường Vãn Vãn.

Cô làm gì thì hấp dẫn Thẩm Khác nhất nhỉ?

Chào tạm biệt cậu ta, cô lái xe máy đi tới công trường kiểm tra máy xúc.

Ngắm nhìn máy xúc đang đùng đùng đoàng đoàng vận hành, lòng vui biết bao.

Nhớ lại hồi đầu, lần qua lại đầu tiên giữa cô và Thẩm Khác cũng chính là vì máy xúc.

Hôm đó cô bị máy xúc ở công trường xúc trúng, rồi bị đồng nghiệp chụp lại, cô đã đăng bức ảnh đó lên vòng bạn bè, rồi Thẩm Khác đã để lại bình luận.

Khoan tính đến việc anh bình luận gì, trước đó cứ vài ba bữa cô lại đăng vòng bạn bè, anh cũng đâu có bình luận gì, thậm chí còn không thả like. Nhưng lần cô ngồi trong máy xúc đó, anh lại bình luận ngay.

Điều đó có nghĩa có gì? Có nghĩa là máy xúc trong ảnh đã hấp dẫn sự chú ý của anh.

Điểm quan trọng nè — máy xúc.

Năng lực làm việc của Đường Vãn Vãn rất mạnh, sau khi kết luận như vậy, cô lập tức mượn một cái máy xúc ở công trường, đang quy hoạch lộ trình chuẩn bị lái máy xúc đi tìm Thẩm Khác thì nhận được tin nhắn của anh.

Thẩm Khác: [Em đang ở đâu? Gửi định vị cho anh.]

Đường Vãn Vãn lập tức gửi định vị cho anh.

Cô không quen lái máy xúc, phải lái khỏi công trường thật thì trong lòng cô vẫn có chút lo lắng, giờ Thẩm Khác tự mình tới đây, cũng bớt cho cô ít phiền phức.

Nghĩ tới việc lát nữa phải tỏ tình với Thẩm Khác trước mặt công nhân là trong lòng Đường Vãn Vãn cứ tưng tửng hết cả lên.

Có mỗi một khuyết điểm là, băng rôn và hoa hồng treo trên máy bay không người lái đã không thấy đâu nữa, cô nhớ là tối qua đã mang về nhà rồi nhưng sáng nay tỉnh lại, trong phòng khách chỉ còn hai chiếc máy bay không người lái, băng rôn, hoa hồng và bóng bay đều đã biến mất.

Hôm qua lúc quê xụ trước mặt chú Thẩm, trong đầu cô loạn như cào cào. Cô nghĩ, chắc cô nhớ nhầm rồi, hoa hồng gì đó chắc cũng để quên ở công ty chú Thẩm rồi.

Thẩm Khác đang tới đây, giờ mà đi in băng rôn mua hoa hồng thì không kịp, ngắm nhìn đống hoa dại ở sườn núi, trong lòng Đường Vãn Vãn tính toán.

*

Thẩm Khác dắt theo bé Ba xuất phát từ nhà họ Thẩm.

Lần này gạo phải nấu thành cơm.

Anh sẽ tỏ tình với Đường Vãn Vãn.

Hôm qua Đường Vãn Vãn tỏ tình với anh làm một màn quê xụ như vậy, trong lòng cô chắc buồn lắm.

Anh phải làm cho cô vui.

Anh phải nói cho cô biết, thực ra anh đã thương cô lâu lắm rồi.

Lần trước dẫn theo bé Ba tỏ tình với cô ở resort suối nước nóng lại bị Trương Tông Chính cắt ngang, anh không tin lần này còn có gì cắt ngang được nữa.

Một chiếc xe bánh mì lái vào công trường.

Thẩm Khác dắt bé Ba xuống xe, đứng từ xa đã thấy một chiếc máy xúc.

Trên máy xúc máy xúc dính đầy hoa dại và cỏ dại, đống hoa dại cỏ dại này xếp thành một hàng chữ tiếng Anh dài: [Marry Me]

Thẩm Khác ngớ ra: “?”

Nhìn kỹ lại, người ngồi trên máy xúc hiển nhiên là Đường Vãn Vãn.

Thẩm Khác: “…”

Cô đang… tỏ tình à?

Bé Ba cõng trên lưng một bó hoa hồng, ủn ả ủn ỉn đi tới trước.

Thẩm Khác cùng bé Ba bước tới.

Đùng đùng đùng, máy xúc lái về phía họ.

Đường Vãn Vãn vừa vẫy tay vừa hét: “Thẩm Khác! Anh có nhìn rõ chữ trên máy xúc không?”

Thẩm Khác: “…”

Sợ anh không nhìn rõ, Đường Vãn Vãn vừa lái máy xúc vừa điều khiển cánh tay máy xúc cho anh thấy.

Thẩm Khác: “…”

Bé Ba hoảng loạn húc khắp nơi, Thẩm Khác sợ nó chạy lung tung nên không dám buông tay, kết quả anh bị nó kéo chạy khắp nơi.

“Đùng đoàng.”

Thẩm Khác ngã vào trong miệng máy xúc.

Đường Vãn Vãn vui mừng nhảy cẫng lên, khả năng lái máy xúc của cô đúng là ngày càng giỏi, cảm giác còn giỏi còn vững hơn Triệu Mãnh nữa. Ít nhất thì xúc được Thẩm Khác lên, anh có vẻ bình tĩnh không hề có chút sợ hãi.

Vậy mà tiếp đó.

“Anh đồng ý, anh đồng ý, anh đồng ý.” Thẩm Khác hô lên ba lần liên tiếp, anh ngồi xổm trong miệng máy xúc điên cuồng khuơ hai tay: “Anh đồng ý làm bạn trai em.”

Đường Vãn Vãn cảm thấy mình chẳng khác gì một tên ác bá đang cưỡng ép con gái nhà lành, nhưng Thẩm Khác đã nhanh chóng đồng ý lời tỏ tình của cô như vậy, dù thế nào thì cô cũng thấy rất vui.

Cô dừng máy xúc lại.

Thẩm Khác ôm lấy miệng xúc nhìn xuống dưới, giọng nói run lên: “Có phải bé Ba bị em nghiền chết rồi không?”

Bình Luận (0)
Comment