Vừa Nhìn, Anh Liền Thích Em

Chương 39

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đồ lót phải mặc theo bộ.

—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]

Mới chỉ tưởng tượng ra cảnh Đường Vãn Vãn cầm gai chịu phạt thôi mà Thẩm Khác đã phê như con tê tê.

Anh ho khụ một tiếng, cố gắng thay đổi chủ đề: “Máy bay không người lái còn ở đây không? Anh muốn xem xem.”

“Còn còn còn.” Đường Vãn Vãn quay người chạy vào trong nhà.

Cành gai trên lưng hơi dài, hành lang thì hẹp, động tác của cô thì hấp tấp.

“Ối mẹ ơi a a a…”  Cành gai quẹt lên tường khiến cho Đường Vãn Vãn ngã ra sau, lúc ngã xuống, cô còn lăn một vòng trên đất.

Thẩm Khác đang định mở cửa phòng 602, nghe thấy tiếng động thì vội chạy qua đỡ cô dậy.

Đường Vãn Vãn đau tới mức nhe răng: “Gai hoang dã hoang dã thật.”

“Đừng động đậy.” Thẩm Khác gỡ cành gai xuống: “Em lấy cành gai ở đâu đấy?”

“Ở một công trường tại núi Tây Sơn đấy. Tuần trước lúc em tới đó có thấy một đống gai hoang.” Đường Vãn Vãn vừa đau vừa cáu: “Tại anh cả đấy, không cho em nhổ gai.”

Thẩm Khác nhịn cười: “Để anh kiểm tra lưng của em nào.”

Đường Vãn Vãn đẩy cửa nhà ra, rồi “soạt” một tiếng kéo khoá: “Đương nhiên phải để anh kiểm tra rồi, lưng em có mắt đâu mà, bị đâm vào cũng chẳng lấy ra được.”

Hôm nay cô mặc một bộ đồ liền quần của công nhân, bộ đồ liền quần ngày hôm nay được thiết kế đặc biệt để giải quyết vấn đề vệ sinh – khoá kéo.

Từ áo xuống đến mông, một đường kéo dài. Lúc đi vệ sinh chỉ cần kéo từ mông lên không cần c** đ*.

Tuy là lúc đi vệ sinh không tiện như khi mặc đồ bình thường, nhưng mặc vào cởi ra thì tiện hơn đồ bình thường rất nhiều.

Thẩm Khác vô cùng bất ngờ khi thấy Đường Vãn Vãn kéo một phát tới…

Anh vội vàng đóng cửa lại, rồi nuốt nước bọt qua cổ họng đang khô khốc, hình ảnh đúng chất vác gai bồi tội nhưng trên lưng không có gai đây mà, anh sắp không quản lý được bé Thẩm Khác nhỏ nữa đây này.

Cuối cùng cũng sắp ngủ với nhau rồi sao?

“Anh đi…” Thẩm Khác liếc mắt nhìn Đường Vãn Vãn nằm trên ghế sô pha, rồi nuốt lại chữ “tắm”, chỉ bật ra hai chữ “rửa tay”.

Đường Vãn Vãn nằm sấp trên vế, tư thế y như khách hàng đang đợi hút giác ở cửa hàng thuốc bắc.

Bộ đồ liền quần chỉ bị cô kéo tới eo, tuy là lưng lồ lộ ra ngoài nhưng áo lót bên trong thì vẫn chưa cởi.

Nếu nói đồ lúc cô mặc đi tắm suối nước nóng ở khu resort là hình ảnh cần che thì đồ giờ cô mặc chẳng khác gì đội quân đất nung của Tần Thuỷ Hoàng, đơ như sáp.

Thẩm Khác: “…”

Mình overthinking ghê.

Đường Vãn Vãn không hề có ý gì khác, cô đơn thuần chỉ muốn nhờ anh hút giác giúp cô thui.

Thẩm Khác rửa tay xong đi ra, tìm hộp y tế gia đình, kiểm tra lưng cô cần thận: “May là không có gai, nhưng có mấy vết xước, để anh dùng tăm bông lau xem.”

Anh mở hộp y tế, lấy tăm bông ra bắt đầu xử lý.

Đường Vãn Vãn giơ cánh tay phải lên, đưa lòng bàn tay cho Thẩm Khác xem: “Giống vết xước trên này không?”

Mấy hôm trước ở khu resort, cánh tay này của cô bị hoa hồng Trương Tông Chính tặng quẹt cho một vết xước.

“Không nghiêm trọng như lòng bàn tay em đâu.” Thẩm Khác nhớ lại hình ảnh lòng bàn tay khủng khiếp lúc đó của cô.

Sau khi bôi thuốc xử lý, giờ lòng bàn tay cô đã lành, gần như không nhìn ra được sẹo siếc gì.

Sợ cô lại nghĩ tới chuyện nhà Trương Tông Chính, Thẩm Khác không tiếp tục nhắc tới vấn đề lòng bàn tay cô nữa.

Đường Vãn Vãn nằm sấp trên ghế sô pha, sờ nắn vết sẹo đã mở trong lòng bàn tay, tự nói chuyện một mình: “Dù sao cũng là bàn tay đã lừa được một tỷ mà.”

Thẩm Khác đang cầm tăm bông: “…”

Anh như quay lại bể tắm ở khu resort, quay về lúc bị cô tháo rời xe máy.

Không ngờ tới, lúc này anh lại lọt vào lưới của đội quân đất nung.

Tưởng tượng cảnh đội quân đất nung đi vệ sinh.

Việc kéo khoá không chỉ tiện cho việc đi vệ sinh, nói cho cùng thì đây là một thiết kế đầy tình người, chỉ cần bạn dám thì nó còn có thể tràn đầy tình người hơn nữa, ví dụ như là kéo lên rồi đi vệ sinh mà cưỡi xe máy.

Cưỡi lúc nào cũng được.

Thú tính, bản năng động vật, k*ch th*ch, thật mlem.

Những hình ảnh liên tục lướt qua trong não, đảo qua đảo lại khiến cho lòng Thẩm Khác lo lắng, cây tăm bông trong tay khẽ run lên, chọc vào một vết xước trên lưng: “Xin lỗi, anh xin lỗi, đau không em?”

Đường Vãn Vãn nghẹn ngào: “Hơi đau, anh nhẹ thôi.”

Thẩm Khác: “Ừm.”

Nhưng sao câu nói này nghe kỳ kỳ nhỉ, chắc là không phải anh nghĩ nhiều đâu nhỉ?

Tiếp đó, chỉ thấy Đường Vãn Vãn tóm chặt lấy quần quấn lấy chiếc eo thon, trông cô như thể sợ bị ăn “h**p” lắm.

Thẩm Khác: “…”

Chắc chắn không phải mình anh nghĩ nhiều rồi.

Đường Vãn Vãn rúc mặt vào ghế sô pha, hai tay tóm chặt lấy quần.

Má ơi, đâu có mặc đồ lót theo bộ đâu.

Chu Châu nói rồi, lúc quyến rũ Thẫm Khác bắt buộc phải mặc đồ lót theo bộ.

Đường Vãn Vãn có thói quen, mỗi lần tới kỳ bắt buộc phải mặc q**n l*t rộng*, q**n l*t rộng siêu thoải mái, siêu thích.

(*)

Hôm nay là ngày tới kỳ thứ tư, kinh nguyệt vẫn còn nên giờ cô mặc trên người là chiếc q**n l*t siêu quê đó.

Sao có thể để Thẩm Khác nhìn thấy được. Xấu hổ chết.

Đường Vãn Vãn ủ rũ.

Cô còn chưa hết kinh thì lấy gì mà ngủ với Thẩm Khác chứ?

Lại ủ rũ nữa.

Hôm nay mất mặt thật đấy, tỏ tình ngay trước mặt chú Thẩm còn bị ông hiểu lầm là Triệu Mãnh đang tỏ tình. Hôm nay cô mất mặt trước toàn công ty thì thôi đã đành, khéo nữa là hôm nay mẹ Đường tới nhà Thẩm Khác…

Héo úa n lần.

Lưng cô man mát, ngón tay đang bôi thuốc cho cô của Thẩm Khác âm ấm, rất thoải mái.

Cách tốt nhất để xoá đi sự xấu hổ là đi ngủ, thế là, héo dần héo dần, Đường Vãn Vãn đã thiếp đi mắt.

Thẩm Khác thì như đang bị đi đày dưới địa ngục, chịu đủ mọi dằn vặt.

Kể từ lúc nhớ tới bể tắm riêng ở khu resort, là anh không phanh lại được ý nghĩ của mình nữa, chiếc xe máy bị Đường Vãn Vãn tháo dỡ, muốn tháo dỡ ngược lại chiếc máy xúc, muốn xé nát đội quân sắt nung.

Nghĩ thì nghĩ vậy, dù sao anh vẫn là người có thể khống chế bản thân được nhưng anh không thể không chế bé Thẩm Khác nhỏ.

Anh kéo một cái chăn đắp lên trên một cái quần tây.

“Đường Mông Chó.” Thẩm Khác gọi một tiếng, Đường Vãn Vãn  không hề phản ứng.

Sau khi chắc chắn cô đã ngủ, Thẩm Khác đắp chăn lên người cô.

Máy bay không người lái và hoa hồng để ở một góc trong phòng khách, loáng thoáng có thể thấy được tấm băng rôn trên đó.

Thẩm Khác bước tới, gỡ băng rôn, hoa hồng và bóng bay xuống, anh khẽ mỉm cười, anh quay về trước ghế sô pha, cúi người hôn lên khóe miệng Đường Vãn Vãn: “Anh đồng ý.”

Đường Vãn Vãn quay người, trên miệng cô dán một vệt nước bọt dài.

Thẩm Khác: “…”

Anh cầm khăn giấy, lau nước bọt cho cô, rồi chỉnh lại chăn: “Anh đi đây nhé, ông bà nội còn đang đợi anh ở nhà. Đường Mông Chó, lần sau anh lại đưa em về nhà anh nhé.”

Anh xoa đầu cô rồi cầm hoa hồng, bóng bay hồng và hai tấm băng rôn sang phòng 602 trước rồi đi xuống nhà.

Tài xế đang đợi ở dưới nhà, đưa anh đến thẳng biệt thự nhà họ Thẩm.

Bình thường ông bà nội ngủ rất sớm, hôm nay cố tình đợi anh nên mãi vẫn chưa ngủ.

Thẩm Khác bước vào nhà, liếc mắt một cái: “Bố mẹ ông bà vẫn đang đánh mạt chược ạ?”

Bốn vị phụ huynh ngồi hết ở phòng khách.

“Đánh mạt chược cái cớt.” Ông nội Thẩm cầm cây gậy lên: “Đánh mày ý.”

Thẩm Khác né tránh, đi tới trước bàn ăn: “Còn cơm không ạ? Con chưa ăn cơm tối.”

“Còn còn còn.” Bà nội Thẩm đứng dậy: “Trong phòng bếp có hầm canh tốt cho dạ dày đấy, để bà bảo dì Vương múc cho cháu một bát.

Ba Thẩm và mẹ Thẩm nhìn nhau, ra hiệu bằng ánh mắt, nhưng cũng chẳng ai nói gì.

“Thẩm Khác.” Ông nội Thẩm thấy con trai và con dâu mình rén thật đấy, vẫn phải để ông mở lời trước: “Chuyện của con và Đường Vãn Vãn là thế nào?”

Thẩm Khác uống một hớp canh nóng, từ tốn nói: “Con muốn lấy em ấy.”

!!!!!

Đã tưởng tượng trước được là sẽ rất choáy, nhưng mà không ngờ choáy tới cỡ này.

Bốn cặp mắt ngồi trong phòng khách đồng loạt nhìn về phía anh, y như phóng viên giải trí ngồi bên ngoài hóng drama của sao, kết quả lại hóng được drama người ngoài hành tinh tới tấn công trái đất vậy.

Hóng thì cũng hóng được, nhưng phải để tìm được thiết bị kết nối được với thiết bị của người ngoài hành tinh đã.

Thẩm Khác nhìn họ: “Sao ạ? Không được ạ?”

“Được chứ được chứ, rất là được.” Ba Thẩm là người đầu tiên phản ứng lại, ông thuận miệng nói: “Chỉ cần không phải kết hôn với tên đàn ông vạm vỡ lái máy xúc kia thì đều được.”

Mẹ Thẩm: “Bức ảnh đạp xe ba bánh trông còn vạm vỡ hơn.”

Thẩm Khác: “…”

Tác giả có lời muốn nói: 

Trong mấy phần trước, lúc Thẩm Khác quay về từ trại nuôi lợn xong bị sốt, có một đoạn tình tiết nhỏ tôi viết ở phần giới thiệu nhưng sau đấy lúc viết tới tình tiết này quên khuấy mất. Hôm trước mở ra xem lại chỉnh sửa rồi để lên phần giới thiệu rồi. Hình như mọi người không quay lại xem phần giới thiệu thì phải nên tui bê ra đây nhé, mọi người coi như vở kịch be bé vậy (thực ra cũng không phải tình tiết gì, không xem cũng không sao.)

Vở kịch nhỏ.

Thẩm Khác bị ốm sốt, gửi tin nhắn cho Đường Vãn Vãn: [Hôm nay tôi chưa ăn gì cả.]

Đường Vãn Vãn: [Anh sống tiết kiệm thế.]

Thẩm Khác: [Tôi bị sốt rồi, 40 độ.]

Đường Vãn Vãn: [Vẫn chưa bằng xe máy của tôi, tôi lái xong két nước có khi tới được 90 độ ấy.]

Thẩm Khác: [Lúc tôi bị sốt, còn bị lợn húc nữa.]

Đường Vãn Vãn: [Đỉnh dữ vậy sao.]

Thẩm Khác: Đau nhói cõi lòng.

Bình Luận (0)
Comment