Vừa Nhìn, Anh Liền Thích Em

Chương 38

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quê xụ luôn á.

—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]

Kể từ khi về nước, Thẩm Khác chưa từng xuất hiện tại tập đoàn Thẩm Thị, cũng không nhận chức vị nào ở công ty tổng bộ. Anh muốn làm mảng trí tuệ nhân tạo AI nên ba Thẩm cứ để mặc cho anh làm. Trong nhà cũng tỏ thái độ mặc kệ, không cưỡng cầu bắt ép anh tới công ty làm việc.

Thẩm Khác nói với Đường Vãn Vãn chiều nay anh họp ở công ty là không hề dối trá gì cả, anh đúng là đang họp nhưng không phải họp ở tập đoàn Thẩm thị.

Hôm nay anh phải tới một phòng thí nghiệm để bàn bạc hạng mục hợp tác, phòng thí nghiệm không nằm ở Thành phố Đồng mà nằm ở thành phố bên cạnh.

Lúc này, Thẩm tổng đang họp ở trên tầng 22 tại tổng bộ tập đoàn Thẩm thị là ba ruột của Thẩm Khác.

Trong phòng họp mọi người ghé tai nhau bàn tán ríu rít.

Trong số những giám đốc cấp cao đang ngồi ở đây, chỉ có vài người biết tới tên “Thẩm Khác”, còn lại thì ngơ ra, thậm chí có người còn tưởng đấy là tên khác của Thẩm tổng nhà họ.

Trời ơi, quả drama nổ phổi gì đây.

Tình nhân Thẩm tổng nuôi dữ dằn vậy sao, nhân hôm nay Thẩm phu nhân không có ở đây rồi cố ý tỏ tình với chủ tịch trước mặt mọi người.

Đúng không biết là do lòng dạ bao la hay là keo kiệt ganh ghét nữa.

Làm ra trò thế này, không biết ngày mai cổ phiếu của công ty có sụt giá không nữa.

Máy bay không người lái cứ lơ lửng bên ngoài cửa sổ, hai tờ băng rôn màu đỏ bay phấp phới trong gió, như một lá cờ thắng lợi hai mặt bay rộn ràng trong gió. Cánh một lớp kính, thoang thoảng thấy mùi hoa hồng bên ngoài.

Ba Thẩm hồi thần sau sự bất ngờ: “Bên ngoài là ai thế?”

Hiệu suất làm việc của thư ký rất nhanh, nhanh chóng đưa tới một cái ipad.

Trên ipad là màn hình vừa quay, rất rõ ràng. Một nam một nữ đứng trên thềm cỏ dưới công ty đang điều khiển hai chiếc máy bay không người lái.

Ba Thẩm công việc bận rộn, hồi trước lúc ông nội Thẩm còn sống ở khu chung cư Hạnh Phúc, ông không qua đó nhiều, tuy đã từng gặp Đường Vãn Vãn, nhưng ký ức về cô vẫn dừng lại ở khoảng thời gian cô còn bé. Lúc Đường Vãn Vãn học cấp 3, ông chưa từng nhìn thấy cô, thế nên ông hoàn toàn không có ấn tượng gì với Đường Vãn Vãn trong video, chứ đừng nói là liên tưởng tới con gái nhà họ Đường.

Hơn nữa, ông có chút không tin được là một cô bé như vậy lại có thể làm ra chuyện này.

Ánh mắt của ba Thẩm dồn hết lên người Triệu Mãnh.

Cậu này cao to, cơ bắp cuồn cuộn, cẩu thả l* m*ng, là một tên đàn ông siêu cơ bắp thứ thiệt.

Nhìn Triệu Mãnh trong video, lại ngẩng đầu nhìn tấm băng rôn “Thẩm Khác hãy lấy em, làm bạn trai của em” bên ngoài cửa sổ.

Ba Thẩm hít sâu một hơi, máu dồn lên não.

#Con trai tôi come out trong cuộc họp hội đồng#

#Tên cơ bắp dưới lầu là con dâu tương lai của tôi#

#Con trai tôi bị tên cơ bắp dưới nhà hớp hồn rồi#

Cũng không thể trách ba Thẩm nghĩ lệch nghĩ lạc, có trách cũng trách ông học rộng biết nhiều lại theo sát thời đại, biết được quá nhiều thứ.

Ba Thẩm lập tức cất ra câu nói nổi tiếng của bá đạo tổng tài: “Trong một phút, tôi muốn biết tất cả thông tin của người này.”

Thư ký: “Vâng.”

Một phút trôi qua.

Thư ký không biết tìm ở đâu ra một đống ảnh của Triệu Mãnh.

Ảnh cậu ta mặc chiếc áo ba lỗ lái máy xúc, rồi chân đi dép lào lái cần cầu; rồi thì đầu đội mũ cỏ lái xe nâng; cổ vắt khăn lông trắng đạp xe ba bánh…

Ba Thẩm nhìn điện thoại với vẻ mặt không thể hiểu nổi.jpg

(*)

#Thẩm mỹ của con trai tôi giản dị ghê#

#Tên cơ bắp này định dựa dẫm con trai tôi để hưởng giàu sang phú quý đây mà#

#Con dâu tương lai định bức vua thoái vị ngay tại cuộc họp chủ tịch đây mà#

Mặt ba Thẩm tái xanh, run rẩy ấn nút kéo rèm cửa sổ phòng họp lại, máy bay không người lái bị chặn bên ngoài cửa sổ.

Trong phòng họp im lặng như tờ.

“Mời cậu ta tới văn phòng tôi.” Ba Thẩm đưa máy tính bảng cho thư ký.

Thư ký: “Vâng.”

Ba Thẩm trầm giọng nói: “Tiếp tục cuộc họp.”

Mọi người: “…”

Chúng tôi muốn hít drama hơn mà.

*

Trên bãi cỏ.

Triệu Mãnh điều khiển máy bay không người lái, bắt đầu mất kiên nhẫn: “Lão đại, cô chắc là anh ta làm việc trong tòa nhà này chứ?”

Đường Vãn Vãn gật đầu: “Tôi hỏi rồi, chắc chắn mà.”

Triệu Mãnh càng thêm khinh bỉ Thẩm Khác, tên vô công rồi nghề cuối cùng cũng tìm được một công việc văn phòng, mặc vest lên là tưởng mình có thể một bước lên mây cưới được vợ đẹp vợ xinh vợ giàu à. Hừ, không biết dùng thủ đoạn đê tiện thì mà đã hấp dẫn được Đường Vãn Vãn đi theo đuôi tán tỉnh nữa.

Triệu Mãnh: “Lâu thế rồi mà sao anh ta nhìn thấy cũng chẳng tỏ ý gì vậy?”

Đường Vãn Vãn: “Ở tận lầu 22 mà, đi xuống cũng cần thời gian chứ.”

Triệu Mãnh hừ một tiếng, nếu mà cậu ta được tỏ tình thế này á, cậu ta dám tung ra ngoài cửa sổ vồ lấy máy bay không người lái luôn ấy chứ.

Thẩm Khác chẳng ra dáng đàn ông gì cả.

Đường Vãn Vãn: “Không lẽ nào Thẩm Khác lại đột nhiên thiếp đi chăng.”

Trong lòng Triệu Mãnh nghĩ, cô đúng là biết viện lý do cho anh ta ghê.

Một đội vệ sĩ mặc vest đen đeo kính râm đen, khí thế hùng hổ y như vệ sĩ tổng thống trong các phim Mỹ lao ra từ trong tòa nhà.

Triệu Mãnh: “Lão đại, hình như bọn họ đi về phía chúng ta. Có khi nào không được giẫm lên cỏ không?”

Đường Vãn Vãn nhìn thấy bọn họ, vui mừng nói: “Thẩm Khác cho người tới đón tôi đấy.”

Triệu Mãnh: “?”

Đường Vãn Vãn: “Sư phụ, mau kéo máy bay không người lái xuống đi. Để ý hoa hồng nhé.”

Hai chiếc máy bay quanh quần bên ngoài cửa sổ tầng 2 cuối cùng cũng bắt đầu hạ cánh.

Đội mặc áo đen đi tới trước mặt bọn họ, vây kính vòng quanh họ, hai tay khoanh lại trước bụng, khoảng cách g*** h** ch*n ngang bằng với vai, khí thế mạnh mẽ.

“Thẩm tổng của mấy anh đâu?” Đường Vãn Vãn vừa điều khiển máy bay không người lái vừa hỏi: “Anh ấy đang ngủ à?”

Đội áo đen không nói tiếng nào, mặt vô cảm.

Đường Vãn Vãn: “Lẽ nào anh ấy cũng muốn cho tôi một bất ngờ à?”

Đội áo đen tiếp tục im lặng.

Chiếc máy bay không người lái từ từ hạ xuống, đội áo đen nhào tới, phân công rõ ràng, lần lượt cặp Triệu Mãnh và Đường Vãn Vãn chạy về phía toà nhà, chỉ còn lại hai người nhặt chiếc máy bay, băng rôn, hoa hồng và cả bóng bay trên đất lên bỏ vào túi, cùng mang về tòa nhà.

Thân thủ của bọn họ nhanh nhẹn, Triệu Mãnh chỉ rú được mấy tiếng đã bị nhét vào thang máy chuyên dụng cho chủ tịch, đi tới thẳng văn phòng chủ tịch ở tầng 22 rồi bị nhét vào đó, bọn họ cực kỳ chuyên nghiệp, suốt cả quá trình không hề cất một tiếng nào.

Đường Vãn Vãn thì lại bị bọn họ dẫn tới văn phòng trợ lý của chủ tịch ở cạnh, theo ý của chủ tịch, Đường Vãn Vãn chỉ là người đi theo, Triệu Mãnh mới là đối tượng quan trọng cần chú ý.

Triệu Mãnh bị đưa vào văn phòng chủ tịch, kêu trời trời không nghe, gọi đất đất không thấu, sốt ruột tới mức định gọi 110 báo cảnh sát, có khi nào công ty này là tụ điểm chuyên buôn bán nội tạng không trời.

Trước khi gọi điện báo cảnh sát, cậu ta gọi điện cho Đường Vãn Vãn trước, xác định cô an toàn, kết quả Đường Vãn Vãn nói với cậu ta là, đây là món quà bất ngờ mà Thẩm Khác tặng đấy, còn bảo cậu ta cứ yên tâm đợi đi.

Triệu Mãnh: “… Được thôi.”

Trong não của Đường Vãn Vãn giờ toàn bong bóng màu hồng, cô đã tặng cho Thẩm Khác một món quà bất ngờ, không biết Thẩm Khác sẽ tặng gì cho cô nhỉ?

“Thẩm tổng đang làm gì thế?” Cô hỏi trợ lý chủ tịch.

Trợ lý chủ tịch: “Đang họp.”

Đường Vãn Vãn: “Tôi hiểu mà tôi hiểu mà.”

Nguyên tắc đầu tiên của món quà bất ngờ là giữ bí mật.

Trợ lý tổng từ đầu tới cuối đều giữ một nụ cười lịch sự, sau khi bưng bánh dâng trà cho cô bèn đóng cửa đi ra ngoài.

Đường Vãn Vãn cực kỳ nghe lời, ăn bánh yên lặng ngồi đợi món quà bất ngờ của Thẩm Khác.

*

Ba Thẩm cuối cùng cũng học xuống, ông trầm mặc bước ra ngoài phòng họp, gửi tin nhắn cho mẹ Thẩm: [Bà thấy một mình Thầm Khác có thể tiêu hết tiền của nhà họ Thẩm ta không?]

Mẹ Thẩm: [Không đâu.]

Ba Thẩm: [Nhà chúng ta thật sự có mỏ cần thừa kế thật. Đừng nói gì nữa, bà chuẩn bị đi, chúng ta làm thêm đứa nữa.]

Mẹ Thẩm: [?]

Ba Thẩm vung tay gửi ảnh Triệu Mãnh đạp xe ba bánh qua.

Mẹ Thẩm: [Ai đấy?]

Ba Thẩm: [Con dâu bà đấy, bà thấy nó sinh được cháu không?]

Mẹ Thẩm: [!]

Ba Thẩm: [Con trai chúng ta come out trong cuộc họp chủ tịch luôn đấy. Nó thích đàn ông, cái thằng đạp xe ba bánh là bạn trai nó đấy.]

Mẹ Thẩm ngất luôn.

Nhà họ Thẩm rơi vào hỗn loạn.

*

Trái tim ba Thẩm đau nhói, nghĩ đi nghĩ lại càng còn đau hơn, ông mở cửa văn phòng ra.

Có thể nói từ bé tới lớn Thẩm Khác luôn được cưng chiều, cho dù anh có thích một con lợn cũng được, nhưng người đàn ông trước mắt này, mặt mày hung tợn, hôm nay còn làm thế trong cuộc họp giám đốc, hừ, phỏng chừng là tới đòi tiền đây.

Được, được lắm.

Việc mà dùng tiền là có thể giải quyết được thì dễ như ăn bán.

Ba Thẩm đóng cửa văn phòng lại, thành thục rút ra một tấm chi phiếu, phát ngôn y hệt bá đạo tổng tài thời đầu: “Bao nhiêu tiền thì cậu có thể rời xa con trai tôi?”

Triệu Mãnh đang nằm ngửa trên ghế sếp, mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng động, cậu ta mở mắt, đôi mắt to tròn mở to: “Ông đang nói gì vậy?”

Y hệt một tên cường hào.

Ba Thẩm không hề nhún nhường, ông cười khẩy: “Năm trăm vạn đủ không?”

Triệu Mãnh: “Đủ cái gì? Đủ làm gì?”

Cậu ta cảm thấy mình ngủ hỏng não rồi, chứ sao mà nghe không hiểu cái gì vậy chứ.

Lẽ nào đấy là bất ngờ Thẩm Khác tặng sao??

Mẹ nhà anh chứ chiêu trò gì vậy!

Ba Thẩm thấy cậu ta như vậy thì hiểu ngay, tự động tăng giá: “Sáu trăm vạn nhé?”

Triệu Mãnh: “Tiền âm phủ à?”

Ba Thẩm: “Ha.”

Tiếng cười khẩy như vang lên từ địa ngục, con trai à, trông mặt mũi đứa bạn trai hám tiền vô cùng của con đấy này.

“Chi phiếu đây, cậu tự điền đi.” Ba Thẩm ném một tờ chi phiếu trắng ra rồi ném cho cậu ta một tập hợp đồng: “Nhưng cậu phải ký hợp đồng này, yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện ngày hôm nay cho Thẩm Khác.”

Triệu Mãnh: “???”

Triệu Mãnh: “Ông gọi Thẩm Khác ra đây.”

Ba Thẩm: “Hôm nay cậu gây rối thế này mà cậu còn dám để cho Thẩm Khác biết à? Cậu có biết chuyện hôm nay cậu làm nếu bị lan truyền ra ngoài thì ngày mai cổ phiếu của công ty sẽ mất giá không? Các giám đốc công ty… Cho dù Thẩm Khác có yêu cậu thì nó cũng không bảo vệ cậu được cậu… Quyết sách của công ty…”

Triệu Mãnh thấy nhức nhức cái đầu rồi nha, cổ phiếu quyết sách của tập đoàn gì đó cậu ta không hiểu, nhưng cậu ta hiểu được một câu: “Tôi với Thẩm Khác yêu nhau á?”

Ba Thẩm: “Chứ không thì sao?”

Triệu Mãnh nhảy dựng lên, giận dữ hét to: “Ông mới yêu đương với anh ta ấy! Cả nhà ông dây mơ rễ má với anh ta!”

Rồi cậu ta xông tới định đánh ba Thẩm, phòng họp loạn cào cào, bảo vệ nghe thấy tiếng ồn thì xông vào…

Văn phòng trợ lý nằm ngay bên văn phòng chủ tịch, ồn ào như vậy đã khiến cho Đường Vãn Vãn nghe thấy: “Tiếng của sư phụ.”

Cô bỏ tách trà xuống, xông tới căn ngăn.

*

Thẩm Khác đang họp ở phòng thí nghiệm tại thành phố bên cạnh nhận được điện thoại của ông nội Thẩm. Anh vừa nhận cuộc gọi nghe được hai câu liền “bộp” đánh đổ cốc nước bên cạnh. Nước thẫm đẫm vào tài liệu trên mặt bàn.

“Xin lỗi.” Anh che mic đi ra khỏi phòng họp.

*

Nhà họ Thẩm, tập đoàn Thẩm thị và phòng thí nghiệm tại thành phố kế bên đều rơi vào hỗn loạn.

Đường Vãn Vãn cuối cùng cũng chen được vào trong vòng vây, cô xông tới trước mặt ba Thẩm: “Chú Thẩm, cháu là Đường Vãn Vãn đây ạ.”

Bảo vệ vừa mới khống chế được Triệu Mãnh, lúc này ba Thẩm mới có thể thả lồng, nghe thấy có cô gái gọi mình là chú Thẩm, ông không thèm nghĩ ngợi gì, những vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, còn nhân đó gật đầu với Đường Vãn Vãn.

Đường Vãn Vãn xấu hổ vô cùng: “Chú Thẩm, chú hiểu lầm rồi. Máy bay không người lái là cháu thuê, là cháu… cháu… cháu tỏ tình với Thẩm Khác ạ. Triệu Mãnh là sư phụ của cháu, cháu gọi cậu ấy tới đây giúp thôi ạ.”

Cả tầng 22 im lặng như tờ, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Đường Vãn Vãn.

Da đầu Đường Vãn Vãn tê rần, chân cô quặp lại như sắp đào được cả một cái hố.

Chữ ngượng ngùng viết to trên mặt.

Ba Thẩm: “???”

Ba Thẩm: “Cháu là ai?”

Đường Vãn Vãn cúi đầu: “Cháu là Đường Vãn Vãn, ở đối diện nhà bà nội Thẩm ở chung cư Hạnh Phúc.”

Ba Thẩm: “!”

Ba Thẩm: “Cháu là con gái nhà họ Đường ở phòng 601 à?”

“Vâng.” Đường Vãn Vãn ngượng tới sắp khóc: “Thẩm Khác không có ở đây ạ?”

Ba Thẩm thở phào một hơi: “Nó không làm ở đây.”

“Cháu với sư phụ cháu đi được chưa ạ?”

“Hiểu lầm thôi hahaha hiểu lầm thôi. Không cần vội đâu, tiểu Đường à, vào đây ngồi với chú một lát, chúng ta vừa nói chuyện vừa đợi Thẩm Khác nhé.” Tâm trạng của ba Thẩm hôm nay như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, lúc lên lúc xuống, cực kỳ phức tạp.

“Thôi thôi ạ, bọn cháu đi đây.”

“Cháu không muốn lấy máy bay không người lái à?”

“Muốn ạ.”

Hai chân Đường Vãn Vãn run lên, cô ôm lấy máy bay không người lái bước ra từ trong tòa nhà, hoàn toàn không biết mọi chuyện mình vừa trải qua là gì, địa ngục trần gian chăng.

Triệu Mãnh cũng chẳng tử tế hơn là bao, cậu ta đã dựng lại tam quan của mình, thỉnh thoảng còn gãi đầu cảm thán một câu: “Nam với nam mà cũng yêu nhau được á?”

“Hai thằng đàn ông yêu nhau kiểu gì? Yêu nhau bằng gì chứ?”

“Nhà họ Thẩm toàn người ẩm IC.”

Sau khi tạm biệt Triệu Mãnh, Đường Vãn Vãn nhận được cuộc gọi từ mẹ, sau khi nhấn nút nhận cuộc gọi thì bị mắng cho lên bờ xuống ruộng: “Đường Vãn Vãn, tao không biết giấu mặt vào đâu cho hết nữa…”

Mấy hôm trước, Đường Vãn Vãn giả vờ ngủ để Thẩm Khác cõng về nhà, sau đó còn khoác lác là muốn yêu đương với Thẩm Khác. Tuy mẹ Đường ngoài miệng nói là cô cứ nằm mơ giữa ban ngày, nhưng thực ra trong lòng vẫn canh cánh chuyện này.

Hôm nay cuối cùng cũng liên lạc được với bà nội Thẩm, bà nội Thẩm rất nhiệt tình, còn mời bà tới nhà họ Thẩm uống trà, vừa khéo là, hôm nay mẹ Thẩm cũng ở nhà họ Thẩm.

Ông bà nội Thẩm, mẹ Thẩm và mẹ Đường, bốn người vui vẻ vừa uống trà vừa trò chuyện, vừa nói đến Thẩm Khác và Đường Vãn Vãn thì mẹ Thẩm nhận được cuộc gọi của ba Thẩm, không biết nói gì mà mẹ Thẩm kích động tới mức sắp ngất đi.

Sau cơn hỗn loạn này lại là một cơn hỗn loạn khác, bởi vì mẹ Đường nhìn thấy Đường Vãn Vãn và chiếc máy bay không người lái trong video, mẹ Đường lại suýt ngất…

Bị mẹ mắng cho tơi bời khói lửa một trận, Đường Vãn Vãn lòng buồn hui hủi đi về phía khu chung cư Hạnh Phúc.

Màn tỏ tình tệ nhất trong lịch sử.

Chắc chắn Thẩm Khác hận cô lắm TVT.

*

Trên đường về Thành phố Đồng, ông nội Thẩm gọi điện thoại bảo Thẩm Khác phải về nhà một chuyến. Thẩm Khác đồng ý, nhưng sau khi vào Thành phố Đồng anh lại bảo lái xe lái tới khu chung cư Hạnh Phúc.

Con nhỏ ngốc Đường Vãn Vãn này.

Nắm tay của Thẩm Khác đặt bên khoé miệng, che đi nụ cười ở khoé môi.

Thang máy tới tầng 6, bước ra khỏi thang máy.

Thẩm Khác: ?!

Đường Vãn Vãn vác một cành gai đứng ở cửa phòng 602, nhìn thấy anh về thì cô bĩu môi: “Em chịu đòn nhận tội.”

“Chịu đòn nhận tội sao?” Thẩm Khác híp mắt, lôi điện thoại từ trong túi ra, tuỳ tiện lướt một cái, tìm ra một bức ảnh, rồi đưa màn hình về phía Đường Vãn Vãn: “Em bắt nạt anh là đứa ngu sử à?”

Trong ảnh, Liêm Pha để trần thân trên, lưng vác một bó cành gai, nhận tội với Lạn Tương Tư.

Đường Vãn Vãn: “…”

Đường Vãn Vãn: “!”

“Cũng không phải không được.” Đường Vãn Vãn nói: “Có thể thương lượng được không? Em trần thân trên cũng được nhưng mà có thể cho em nhổ hết gai trên cành trước được không?”

Thẩm Khác: “…”

Bình Luận (0)
Comment