Vừa Nhìn, Anh Liền Thích Em

Chương 37

Mình muốn theo đuổi Thẩm Khác.

—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]

Đường Vãn Vãn rất tự nhiên đi về phía giường Thẩm Khác rồi chỉ huy anh: “Bật đèn ngủ tôi tối thôi, em còn ngủ nữa.”

“…Ừm.” Anh ngoan ngoãn chỉnh tối đèn đi, rồi lại không nhịn được mà hỏi: “Không phải em không sợ ma rồi nữa à?”

Đường Vãn Vãn bình thản trả lời: “Giờ lại sợ rồi.”

Thẩm Khác: “…”

Thẩm Khác: “Anh cũng sợ.”

Đường Vãn Vãn kéo chăn trùm qua mặt, lầm lừ nói: “Ngủ với nhau là không sợ nữa thôi.”

Thẩm Khác: “…”

Anh quay người đi, bật cười.

Anh nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, ngay khi anh còn đang lo lắng hồi hộp quay về phòng ngủ thì Đường Vãn Vãn đã ngủ thiếp đi.

Thẩm Khác: “…”

Cô sang đây để ngủ thật à.

Y như lúc đi ăn cơm xem mắt vậy, chỉ đơn thuần là ăn cơm thôi.

Anh cắn răng, tắt đèn lên giường đi ngủ.

Nhưng lại không sao ngủ nổi.

Trời và người đều hoà làm một, thiên thần giao chiến, PK thất bại.

Anh sán tới lén lút hôn Đường Vãn Vãn một cái, lại càng tỉnh táo hơn.

Anh gần như không chợp mắt nổi, thức một mạch tới sáng.

Tối hôm sau, Đường Vãn Vãn lại ôm gối tới, y như tối hôm qua, cô vừa nằm xuống giường, đầu vừa ngả lên gối là khò khò luôn.

Thẩm Khác: “…”

Rốt cuộc là em tới đây để “ngủ” với anh, hay chỉ là để đánh một giấc thôi vậy.

Lại thức tới trời sáng.

Tối ngày thứ ba, Đường Vãn Vãn lại ôm gối đi sang.

Thẩm Khác: “…”

Nửa đêm.

Thẩm Khác vén chăn ngồi bật dậy, con mẹ nó chứ, anh đếch quan tâm là máy xúc có oxy hoá không, là đàn ông thì phải chiến.

Không có dầu bôi trơn thì vẫn chuyển động được, ông đây sẽ làm dầu bôi trơn, ông đây phải khiến cho máy xúc chuyển động siêu tốc độ thì thôi.

Chiếc xe máy chạy nhanh, rồi lại xịt máy trên tay cần cẩu của máy xúc.

Muốn ôm đầu Đường Vãn Vãn lắc cho cô tỉnh dậy quá, đã hết đèn đỏ đâu mà em lại tới “ngủ” với anh!

Thế là hết cả cơn buồn ngủ rồi.

Thẩm Khác ôm chăn chiếu đi ra khỏi phòng ngủ, miễn cưỡng nằm đánh một giấc trên giường mỹ nhân.

Sáng sớm hôm sau Đường Vãn Vãn tỉnh giấc, trông thấy Thẩm Khác nằm trên giường mỹ nhân thì đầu đầy dấu hỏi chấm, không tài nào hiểu hỏi, cô gửi tin nhắn cho Chu Châu: [Mình trèo lên giường Thẩm Khác rồi mà ảnh lại lén ngủ ở phòng khách.]

Chu Châu: [Anh ta gớm thật đấy.]

Đường Vãn Vãn: [Ảnh không cho mình ngủ với ảnh, làm sao bây giờ QAQ]

Chu Châu: [Bây giờ mối quan hệ giữa hai người là gì?]

Chu Châu: [1. Hàng xóm; 2. Bạn học; 3. Thanh mai trúc mã; 4. Người yêu.]

Đường Vãn Vãn: [11111]

[22222]

[33333]

Chu Châu: [4 thì sao?]

Đường Vãn Vãn: [Giờ vẫn chưa phải người yêu.]

Chu Châu: [Thế là chúng mày hôn nhau rồi, tắm suối nước nóng với nhau, ngủ với nhau rồi mà vẫn chưa phải người yêu à? Đường Vãn Vãn, mày là tên tồi!!!]

Đường Vãn Vãn: [Thế nên, tao có cần phải tán Thẩm Khác không?]

Chu Châu: [Tán đi! Tán mạnh vào!]

Đường Vãn Vãn: [Nếu ảnh từ chối thì sao?]

Chu Châu: [Ảnh mà từ chối mày, thì tao đi vệ sinh bằng đầu luôn.]

Đường Vãn Vãn: [Cũng được, nhưng mà không cần phải tới vậy đâu.]

Chu Châu: [Nụ cười âu yếm.jpg]

Vì để xứng đáng với số tiền mừng cưới khổng lồ mà Thẩm Khác đã đưa, tôi sống đâu có dễ dàng đâu, đúng là há miệng mắc quai mà.

*

Tối nay Đường Vãn Vãn phải xuống xưởng xe ở dưới để nghiệm thu máy móc, vừa hay là xưởng xe của Triệu Mãnh. Nghiệm thu xong, vừa khéo tới giờ cơm trưa.

Triệu Mãnh cầm hộp cơm đuổi theo: “Lão đại, trưa nay trong nhà ăn số 3 có thịt viên hầm cà chua đấy. Tôi quen dì múc cơm, lần nào dì ấy cũng để lại viên thịt to nhất cho tôi.”

Đường Vãn Vãn nghe mà ch** n**c miếng, hồi cô còn thực tập ở xưởng xe, cô thích ăn nhất là món thịt viên hầm cà chua trong nhà ăn số 3. Cô bỏ mũ bảo hiểm xuống để lên xe máy, quyết định ăn trưa rồi đi. Đi theo Triệu Mãnh đến nhà ăn số ba, trước cửa món thịt viên hầm cà chua đã xếp một hàng dài.

“Sư phụ, đến lượt chúng ta liệu có còn không?” Đường Vãn Vãn có chút lo lắng.

“Chắc chắn là có.” Triệu Mãnh cười to: “Dì múc cơm nhiệt tình lắm, bất kể lúc nào tôi tới, dì ấy cũng để cho tôi một phần.”

“Dì ấy là người thân của anh à?”

“Không phải người thân, tôi từng qua giúp nhà dì ấy mấy lần, dần dần là thân quen.”

Cuối cùng cũng đến lượt.

“May ghê, vẫn còn khoảng mười cái.” Đường Vãn Vãn nhìn đĩa đồ ăn, phấn khích nói.

Triệu Mãnh cười nói: “Cô lấy trước đi.”

Đường Vãn Vãn đặt đĩa cơm xuống bàn, chỉ vào đĩa đồ ăn rồi nói: “Dì ơi, cho cháu một phần thịt viên hầm cà chua với ạ.”

Dì múc cơm liếc cô một cái rồi nhấc một cái nắp lên, “đùng đoàng” đậy lên đĩa đồ ăn: “Bán hết rồi.”

Đường Vãn Vãn: “?”

Đường Vãn Vãn: “Ban nãy cháu thấy còn gần mười viên mà.”

Dì múc cơm: “Cháu nhìn nhầm rồi.”

Đường Vãn Vãn: “…”

Đường Vãn Vãn lặng lẽ dịch sang cạnh, để chỗ trống cho Triệu Mãnh, rồi nhìn cậu ta với ánh mắt đầy dấu hỏi chấm.

Triệu Mãnh ngơ ra, tay cậu ta cầm đĩa cơm: “Dì ơi, còn thịt viên hầm cà chua không ạ?”

Dì múc cơm: “Không còn.”

Triệu Mãnh: “Thế đồ ăn ban nãy dì đậy nắp là gì vậy ạ?”

Nếu không phải có một lớp kính thuỷ tinh chắn, cậu ta chỉ ước gì có thể vươn tay mở cái nắp kia ra.

Dì múc cơm cau mày: “Lòng lang dạ thú.”

Triệu Mãnh: “?”

Triệu Mãnh: “Sao dì lại mắng người khác vậy ạ?”

Dì múc cơm: “Tôi có mắng ai đâu, tôi nói là trong đĩa này là lòng lang dạ thú.”

Triệu Mãnh trừng mắt nhìn bà một hồi, vẻ mặt không thể tin nổi, cậu ta cất giọng như một hồi chuông cảnh báo: “Thế cho cháu một phần lòng lang dạ thú.”

Dì múc cơm cười khẩy một tiếng rồi múc cho cậu ta hai viên thịt bé nhất.

Đường Vãn Vãn: “…”

Triệu Mãnh nói cậu ta từng qua nhà dì ấy giúp đỡ mấy lần, cô nghi là cậu ta sang đó phá nhà người ta ra lắm.

Đường Vãn Vãn cầm đĩa cơm lên, nói theo: “Cho cháu một phần lòng lang dạ thú luôn ạ.”

Dì múc cơm lại cười khẩy một tiếng, múc cho cô hai viên có hình dáng xấu nhất.

Rời khỏi chỗ đó, lấy thêm những món khác rồi tìm một cái bàn ngồi xuống.

Đường Vãn Vãn nghi ngờ: “Sư phụ, hôm nay đổi người múc cơm à?”

Triệu Mãnh đen mặt: “Không.”

Đường Vãn Vãn khó hiểu: “Không phải anh nói ngày nào dì ấy cũng để lại cho anh phần thịt viên to nhất à?”

Triệu Mãnh buồn bực: “Trước đó thì đúng là thế, có thể hôm nay tâm trạng dì ấy không vui.”

“À.” Đường Vãn Vãn có thể hiểu được, tháng nào phụ nữ cũng có mấy ngày tâm trạng không vui mà: “Tâm trạng của tôi cũng không vui.”

Triệu Mãnh: “Sao thế?”

Đường Vãn Vãn: “Tôi định tán Thẩm Khác, nhưng chưa nghĩ ra được là tán thế nào.”

Triệu Mãnh: ?!

Con người của Triệu Mãnh sắp lồi cả ra: “Cô muốn tán ơi cơ? Tên hàng xóm thần kinh ở đối diện nhà cô á?”

Đường Vãn Vãn gật đầu: “Sư phụ, con trai các anh thích con gái tán như nào?”

Triệu Mãnh: “Đừng tán.”

Đường Vãn Vãn: “?”

Triệu Mãnh cúi đầu và một phát hết nửa bát cơm rồi nói: “Con trai không thích được con gái tán đâu. Con gái mà chủ động tán thì chẳng có kết quả tốt đẹp gì đâu.”

Một dì đang đứng bên cạnh thu dọn bát đĩa nhanh chóng đẩy xe rời khỏi đó, dì đi tới sau phòng bếp, tìm dì múc cơm rồi dùng lời m*nh tr*n thuật lại: “Ban nãy tôi nghe Mãnh Tử nói nó không thích được con gái tán. Nó còn nói, con gái mà chủ động tán thì chẳng có kết quả gì. Có khi nào Tiểu Phượng nhà bà tán Mãnh Tử hơi quá rồi không?”

Dì múc cơm bỏ găng tay xuống, phủi tạp dề: “Quá cái cục cớt. Tiểu Phượng nhà tôi xấu hổ lắm, nói chuyện riêng với nó mấy câu thôi cũng đỏ mặt.”

Tiểu Phượng là con gái của dì múc cơm, cũng làm việc trong xưởng này, cùng một khu với Triệu Mãnh.

Dì đẩy xe: “Nhưng tôi có nghe lầm đâu.”

Dì múc cơm: “Bà không nhìn ra à? Nó thích được con gái theo đuổi lắm. Thứ lòng lang dạ thú, xui cho tôi ngày nào cũng để cho nó phần thịt viên to nhất, coi như cho chó ăn vậy.”

“Trông cách ăn mặc của con bé ăn cơm với nó không phải là đồ công nhân bình thường đâu, là trang phục của nhân viên kỹ thuật đấy, hình như còn là nhân viên cấp cao ấy.”

“Nhân viên cấp cao thì sao? Mông nó có to như mông Tiểu Phượng nhà tôi không? Ngực có to bằng Tiểu Phượng nhà tôi không?”

“Ừ thì đúng là không bằng. Tiểu Phượng vừa nhìn là biết biết đẻ, dù sao Triệu Mãnh cũng là đàn ông, còn trẻ, không hiểu mấy chuyện này cũng là lẽ thường. Hay là hôm nào bà sang nhà Triệu Mãnh tìm mẹ nó nói chuyện thử xem.”

*

Triệu Mãnh cứ tầm ngẩm tầm ngẩm không vui, chỉ trong một bữa cơm mà Đường Vãn Vãn đã nghĩ ra tới 10 cách để tán Thẩm Khác, cô nghĩ ra thì thôi, còn cứ hỏi ý kiến của cậu ta.

“Cứ phải tán đổ anh ta à?” Ra khỏi nhà ăn, Triệu Mãnh hỏi.

“Phải tán đổ chứ.” Đường Vãn Vãn giơ tay: “Giờ đi tán luôn này.”

Triệu Mãnh trừng mắt: “Giờ đi tán á? Tán như nào?”

“Tôi tìm trên mạng ý, vừa nói với cậu xong.” Đường Vãn Vãn nói: “Tôi sẽ bày đầy hoa hồng trong tủ lạnh nhà anh ấy, tạo cho anh ấy một niềm vui bất ngờ.”

Triệu Mãnh: “Cô có chìa khoá nhà anh ta à?”

“Không.” Đường Vãn Vãn u sầu một hồi: “Để tôi nghĩ thêm xem.”

Đùng đùng đùng, một chiếc trực thăng bay ngang qua đầu.

Triệu Mãnh ngẩng đầu, chợt mở miệng cảm thán: “Tôi lái qua đủ kiểu xe chạy trên đường rồi, nếu có ngày được lái xe chạy trên trời thì tốt biết bao.”

Đường Vãn Vãn cũng ngẩng đầu theo, trầm ngâm một lúc: “Tôi lại nghĩ ra một cách nữa.”

Triệu Mãnh: “Cách gì?”

Đường Vãn Vãn: “Tỏ tình bằng trực thăng.”

Triệu Mãnh: “?”

“Nhưng mà tôi không thuê nổi trực thăng, quan trọng nữa là tôi không biết lái.” Đường Vãn Vãn nói: “Máy bay không người lái hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề này.”

Triệu Mãnh: “Sao lại theo đuổi người ta bằng máy bay không người lái? Định rượt anh ta một vòng à?”

“Máy bay không người lái đính kèm băng rôn, bóng bay và hoa hồng.” Đường Vãn Vãn càng nghĩ càng thấy vui: “Vừa sang trọng cao cấp lại tràn đầy ý nghĩa. Để tôi hỏi xem giờ anh ấy đang ở đâu.”

Đường Vãn Vãn nói là làm luôn, cô gửi tin nhắn cho Thẩm Khác: [Chiều nay anh có nhà không?]

Thẩm Khác: [Không có nhà. Chiều phải tới công ty họp.]

Đường Vãn Vãn: [OK.]

Triệu Mãnh nhìn đôi mắt tủm tỉm và lúm đồng tiền của cô, trong lòng xót xa: “Lão đại à, tôi cũng muốn xem cảnh cô dùng máy bay không người lái theo đuổi anh ta.”

Đường Vãn Vãn: “Chiều cậu không đi làm à?”

Triệu Mãnh: “Tôi đổi ca.”

“Cũng được.” Máy bay không người lái rồi hoa hồng bóng bay gì đó, thời gian gấp gáp, một mình cô làm có hơi nhiều: “Để tôi đi thuê máy bay không người lái.”

Đường Vãn Vãn có một nhóm chat về máy móc hạng nặng, cô vào nhóm hỏi có ai biết chỗ nào thuê máy bay không người lái không, ngay lập tức có người giúp cô liên lạc với người cho thuê, chuyện này nhanh chóng hoàn thành.

Vì có băng rôn kèm hoa hồng và bóng bay, cô cảm thấy một chiếc máy bay không người lái có hơi thiếu, hơn nữa thuê hai chiếc còn được giảm 10%.

Đường Vãn Vãn lập tức thuê luôn hai cái: “Giảm 10% cũng được, 10/10 tỏ tình thành công.”

Triệu Mãnh: “…”

Thật sự không hiểu cô phải lòng Thẩm Khác ở điểm nào, Thẩm Khác thì có gì tốt chứ? Anh ta chỉ là một tên thần kinh không nghề không nghiệp lại còn vô liêm sỉ thích ăn vạ mà thôi.

Giận tím người.

Khả năng làm việc của Đường Vãn Vãn rất đỉnh, chỉ một chốc là đã hoàn thành xong việc máy bay không người lái với băng rôn, bóng bay và hoa hồng, tiện thể còn dạy Triệu Mãnh làm thế nào để sử dụng máy bay không người lái.

Vì để tạo niềm vui bất ngờ, Đường Vãn Vãn còn không bảo Thẩm Khác gửi định vị cho mình, cũng chẳng nói với anh mình sẽ tới công ty tán anh.

Địa chỉ tổng bộ công ty tập đoàn Thẩm thị có ở trên mạng, chẳng tốn công sức là bao.

Sau khi đến tập đoàn Thẩm thị, cô lén lút nhét cho dì quét dọn 200 tệ rồi hỏi: “Thẩm tổng đang họp ở tầng mấy ạ?”

Dì quét dọn nhận tiền, cười híp mắt nói: “Tầng 22.”

Dù sao nói cho cô thì cô cũng đâu lên được. Chưa nói tới việc vào công ty phải quẹt thẻ, cuộc họp cấp cao với chủ tịch sẽ họp ở tầng 22, đừng nói là người ngoài, đến cả nhân viên trong công ty, chức vị không cao cũng không lên được tới từ tầng 20 trở lên.

Sau khi lấy được thông tin, Đường Vãn Vãn liền vui vẻ chạy ra, có máy bay không người lái còn chạy lên trên làm chi.

Tầng 22 ổn đấy, có thể khiến máy bay không người lái càng nổi bần bật hơn.

Cô và Triệu Mãnh chọn xong vị trí rồi đứng trên thảm cỏ, mỗi người điều khiển một chiếc máy bay không người lái.

Chiếc máy bay không người lái từ từ bay lên, vững vàng dừng lại bên ngoài cửa sổ tầng 22 ngoài tòa nhà của tập đoàn Thẩm thị.

Các vị giám đốc cấp cao đang họp trong phòng họp: “?”

Hai chiếc máy bay không người lái bay song song nhau, một chiếc buộc một bó hồng to, chiếc còn lại buộc bóng bay màu hồng.

Soạt!

Hai hàng ruy băng cùng một lúc tung ra.

[Thẩm Khác lấy em nhé.

Làm bạn trai em nhé.]

Các vị giám đốc cấp cao: “!”

Ba Thẩm aka Thẩm tổng đang ngồi tại chỗ, chủ trì cuộc họp: “?”

Bình Luận (0)
Comment