Vừa Nhìn, Anh Liền Thích Em

Chương 36

Thề là phải ngủ được với Thẩm Khác.

Đường Vãn Vãn cố lên! Mày làm được mà!

—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]

Cảm giác khi ta tha thiết muốn gặp một người, mở cửa ra đã thấy người ấy đứng ngay ngoài cửa thật ấm áp và an toàn biết bao.

Đường Vãn Vãn ôm lấy Thẩm Khác, tiếp tục nói những lời khiến người khác đỏ mặt: “Hay là em bao nuôi anh nhé, bao nuôi cả đêm tặng kèm ngày ba bữa, nếu như tối anh đói, em còn có thể làm cả bữa khuya cho anh, tuyệt đối sẽ không làm anh mỏi mệt đâu.”

Thẩm Khác không trả lời.

Đường Vãn Vãn: “Im lặng là đồng ý, tới nhà anh hay nhà em nào?”

Thẩm Khác không trả lời, nhưng Đường Vãn Vãn cảm thấy vai mình càng ngày càng nặng: “Thẩm Khác?”

Anh thiếp đi mất rồi.

Đường Vãn Vãn: “…”

Điều này khiến cô chợt nghĩ tới một vấn đề: Trong lúc cưỡi xe máy, mà xe máy đột nhiên xịt máy thì phải làm sao đây?

Đương nhiên là phải sửa rồi.

Xịt ở đâu thì sửa ở đấy.

Đường Vãn Vãn: “…”

Đường Vãn Vãn: “Chẳng lẽ đây chính là tự tay mình làm, cơm no áo ấm trong truyền thuyết sao?”

Cô không gọi anh dậy, Đường Vãn Vãn khoẻ lắm, cô cõng Thẩm Khác lên giường mình.

Vốn chỉ định cho anh ngủ một giấc thật ngon lành thật, trước đó anh đã từng phát tác bệnh trước mặt cô mấy lần nhưng đều bị cô gọi dậy. Lần này, cô muốn để cho anh ngủ một giấc thật ngon.

Theo như cô thấy, chứng ngủ nhiều có gì mà đáng sợ đâu, không phải là đột nhiên ngủ thiếp đi thôi sao, ngủ thì ngủ thôi, có phải không ngủ được đâu.

Nhưng giờ nhìn anh nằm trên giường mình ngủ, trong lòng cô đột nhiên nảy ra ý định xấu xa. Ai bảo là không ngủ được nào!

Lúc này, cô cảm thấy mình như nhân vật chính trong câu chuyện ôm cây đợi thỏ, còn Thẩm Khác chính là chú thỏ đập đầu vào cột ngất đi.

Thỏ nhỏ à, có trách thì chỉ biết trách tự bản thân thỏ không biết nhìn đường đụng phải cái cột thôi.

Thỏ là động vật.

Đây không phải chính là niềm vui thú vật hay sao!

Đường Vãn Vãn dứt khát lột áo khoác và giày của Thẩm Khác xuống, lúc c** th*t l*ng thì Thẩm Khác tỉnh mất rồi.

Anh tỉnh, nhưng không động đậy.

Cực kỳ ngoan ngoãn tiếp tục giả chết.

Đường Vãn Vãn cưỡi trên xe máy, sau đó cô ngồi ngây ra, tuy là cô rất thích xe máy, nhưng làm thế nào để điều khiển tay lái một cách an toàn, đặc biệt là nên khởi động xe máy thế nào khi nó xịt, cô thật sự không biết nên bắt đầu từ đâu.

Cô rút điện thoại ra, bắt đầu tìm kiếm.

Cô nhập [Làm thế nào để lái xe máy].

Một loạt quảng cáo xe máy hiện ra. Kéo từ đầu tới cuối, toàn quảng cáo rác, không nói đến bề ngoài mà chỉ nói tính năng. Đám xe máy này còn chẳng bằng chiếc xe máy mà tự cô đã cải tạo.

Đường Vãn Vãn nhấp vào một forum về xe máy, rồi tải một bức ảnh từ trong điện thoại lên, kiêu ngạo nói: [Đây mới là xe máy này.]

Thẩm Khác – người đang híp mắt chứng kiến toàn bộ mọi chuyện: “…”

Có ai có thể thấu hiểu cảm giác của xe máy tí đi được không?

Một cái máy xúc đang đè lên trên thanh ngang xe máy, mà cái máy xúc ấy thì lại đang tơ tưởng đến cái xe máy khác.

Forum này cực kỳ vắng, Đường Vãn Vãn đợi năm phút rồi vẫn chưa có ai tới cãi tay đôi với cô.

Thoát ra khỏi forum, liếc mắt nhìn sang Thẩm Khác còn đang im lặng nằm đấy, lúc này cô mới chợt bừng tỉnh.

Xe máy lại làm lỡ dở mất rồi QAQ.

Cô vội vàng nhập vào [Cách ăn thịt thỏ], hiện ra là một loạt ảnh đồ nước, ờm, khiến cô đói rồi đây.

“Mình đúng là đứa đần mà.” Đường Vãn Vãn tự nói một mình rồi lại lần nữa xóa chữ trên thanh tìm kiếm đi, nhập lại, lần này cô còn đọc thành tiếng: “Làm thế nào để ngủ với Thẩm Khác.”

Bản thân Thẩm Khác: “…”

Anh rúc đầu vào chăn, cố nhịn cười.

Đường Vãn Vãn: !!!

Cô tìm được thật này.

#Thẩm Khác – nam thần của 9 tỷ thiếu nữ, tui nhất định phải ngủ được với ảnh huhuhu#

#Hôm nay đã ngủ với đại thần Thẩm Khác chưa#

#Thẩm Khác trên giường tôi#

Văn hay tranh đẹp, càng tìm càng nhiều, có ảnh ở hiện trường hôm Thẩm Khác tọa giảng ở viện khoa học kỹ thuật, còn có cả ảnh anh ở trong hội thảo diễn đàn nghiên cứu về chủ đề khoa học viễn tưởng nào đó.

Không thể ngờ được mặt khác của các nữ tiến sĩ chuyên ngành học thuật trí tuệ AI lại là thế này, lời nói tục tĩu y như 10 Chu Châu cộng lại.

Đường Vãn Vãn tức giận rồi đấy, rõ ràng Thẩm Khác đang nằm trên giường của tôi mà.

Các cô cứ thoải mái thèm khát đi, tối nay mà tôi không ngủ được với nam thần của các cô thì tôi thua.

Cô giận đùng đùng vứt điện thoại đi, máy xúc đổ xuống, chặn lấy môi anh.

Thẩm Khác: “!”

Cả người anh cứng nhắc, bàn tay nắm chặt lấy ga giường.

Tuy Đường Vãn Vãn không tìm thấy hướng dẫn, nhưng cô cũng từng được Chu Châu dẫn dắt, huống chi hôm trước lúc cùng Thẩm Khác ngâm mình ở trong resort suối nước nóng, cô cũng được tính là đã cưỡi xe máy rồi còn gì, còn lừa được một tỷ nữa.

Cô đặt thêm một mục tiêu nhỏ nữa đã, cô sẽ lừa anh thêm tỷ nữa.

Ùng ục, ùng ục, máy xúc bắt đầu tháo rời xe máy, chiếc xe máy bắt đầu có một loạt phản ứng cảnh báo sắp khoá máy, máy xúc thấy vậy thì vui lắm, ngay lúc đang định nuốt chửng xe máy, thì lại vui quá hoá buồn, lần này tới lượt máy xúc xịt máy rồi.

Có một kiểu người thân, tháng nào cũng phải đến nhà bạn ở mấy ngày, lúc tới thì bạn phiền muốn chết, không tới thì bạn lại sầu chết đi được.

Phải, người thân đó chính là ngày đèn đỏ.

Đường Vãn Vãn ngồi trên bồn cầu, khởi động serve hiền giả.

Trong vòng ba ngày sẽ giết! Chết! Mày!

Đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô cắn răng cắn lợi trèo lên giường.

Giận dỗi, quay người, để lại cho Thẩm Khác một bóng lưng.

Thẩm Khác: “…”

Ánh sáng màu vàng tỏa ra từ ngọn đèn ngủ trong phòng như phủ lên một lớp vải sa tanh nhẹ như bông, khiến tim người ta ngứa ngáy.

Thẩm Khác giả vờ vô tình quay người, vươn tay qua.

Đường Vãn Vãn rất không có tiền đồ, cô lập tức rúc vào lòng anh, mặt rúc vào cổ anh, hít hơi như điên.

Ở góc mà cô không nhìn thấy, mắt Thẩm Khác cong cong, anh cúi đầu nhẹ hôn lên tóc cô.

Muốn được máy xúc tháo rời hết tất thảy, cũng muốn tháo rời tất thảy máy xúc.

Bây giờ linh kiện của chiếc máy xúc này bị oxy hoá quá nghiêm túc, lúc tháo rời anh sợ cô sẽ đau đớn sẽ hối hận, anh muốn dùng dầu bôi trơn đánh bóng những linh kiện đã bị oxy hoá đó, rồi mới tháo rời nó một cách mạnh mẽ đầy nghệ thuật.

Nhưng anh không ngờ tới là, khi máy xúc đờ ra, thì có thể lấy tất thảy làm dầu bôi trơn, không cần anh phải động tay.

Anh chỉ cần ngồi đợi bị xơi là được.

Bởi vì tối hôm sau, Đường Vãn Vãn cầm gối và chăn gõ cửa phòng 602 ra.

Thẩm Khác: “?”

Đường Vãn Vãn: “Nhà em có ma.”

Cô không nói gì thêm mà chen vào trong, nằm lên giường mỹ nhân, quá trình đặt gối xuống kéo chăn lên vô cùng điêu luyện: “Em ngủ đây.”

Thẩm Khác: “Ừ.”

Đường Vãn Vãn: “Có lẽ em sẽ làm bẩn giường mỹ nhân của anh đấy.”

Thẩm Khác: “Thế thì em đổi một bộ đồ ngủ sạch sẽ đi?”

Đường Vãn Vãn: “Ga giường của anh màu sẫm, chịu được bẩn đấy.”

Thẩm Khác: “…”

Bình Luận (0)
Comment