Vừa Nhìn, Anh Liền Thích Em

Chương 35

Muốn X Thẩm Khác.

Muốn X một người đàn ông thì buộc phải đi theo từng bước à?

—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]

Muốn tìm được ai là kẻ đứng đằng sau tiếp tay cho việc này thực ra rất dễ.

Quan trọng là có chịu làm không với cả lựa chọn tin tưởng ai.

Thẩm Khác đương nhiên tin tưởng Đường Vãn Vãn, cực kỳ muốn gỡ linh kiện trong cái não ngây ngô của cô ra, nếu năm đó cô kể chuyện này với bố mẹ và bạn bè thì cũng không thành ra thế này. Cô là một con lừa ngoan cố, không ai kéo thì sẽ đâm đầu đứng đấy xoay tròn tại chỗ.

Nhưng Thẩm Khác lại tự trách nhiều hơn cả.

Nếu như anh ở bên cô, nếu như sau khi anh ra nước ngoài vẫn giữ liên lạc với cô…

Muốn ôm cô ghê, ngay bây giờ luôn.

“Thẩm tổng, bên phía nhà trường đã gửi danh sách sang rồi.” Trợ lý mở to danh sách trong máy tính.

Toà KTX nữ khoa điện tử khoá XX.

Trương Lệ; Vương Tiểu Âm; Lý Đan; Triệu Miên Miên.

Bên quản lý nhà trường vô cùng “có trách nhiệm”, trong tài liệu còn viết thông tin liên lạc, địa chỉ, hộ khẩu và phương hướng phát triển của bọn họ sau khi tốt nghiệp.

Chỉ có bốn người, điều tra thì hơi phiền nhưng không khó, chỉ cần tìm được ai trong số bọn họ có liên quan tới Đường Vãn Vãn hoặc Trương Kỳ Chính là được, nhưng Thẩm Khác không thân quen gì với họ, tạm thời anh không muốn để Đường Vãn Vãn biết anh đang điều tra điều này, cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian.

Anh gọi cho Chu Châu.

Sau khi nói rõ mục đích, anh gửi danh sách cho cô ấy.

“Tôi biết ngay là chuyện Vương Tiểu Âm không chỉ có thế đâu mà.” Nhắc đến Vương Tiểu Âm, Chu Châu tức giận đùng đùng, đồng thời còn tỏ thái độ bất mãn với Thẩm Khác: “Tiếc cho tôi còn cứ gán ghép Đường Vãn Vãn với anh, không ngờ anh cũng là loại người đấy, coi như tôi không có mắt nhìn người vậy.”

Thẩm Khác khoanh tròn trên của Vương Tiểu Âm, giọng điệu thản nhiên: “Tôi làm sao?”

Chu Châu: “Tôi tưởng anh với Đường Vãn Vãn là thanh mãi trúc mã thì sẽ hiểu tính cách và con người cậu ấy. Nói cách khác, cho dù Đường Vãn Vãn có từng yêu đương gặp phải sở khanh bị lừa cho phá thai, anh không chấp nhận nổi thì có thể từ chối cậu ấy, không cho cậu ấy bước qua cánh cửa hào môn cao quý nhà họ Thẩm các anh chứ việc gì phải dùng cách này để sỉ nhục cô ấy!”

Chu Châu tức giận đùng đùng, tím cả người.

Một bộ phim nhanh chóng xuất hiện trong đầu cô ấy: Đứa ngốc Đường Vãn Vãn vì để được ngủ với Thẩm Khác mà đã trói anh lại sau đó l*t s*ch mình rồi nhào lên người anh, Thẩm Khác bị một màn này làm cho sợ hãy, trước khi bị ngủ, đã có người điều tra chuyện “thuê nhà nghỉ và phá thai” của Đường Vãn Vãn, kết quả không ngờ tới là tra ra được thật.

Chuyện này trước đây chưa phải chưa từng xảy ra, trước đó ở quán bar, Đường Vãn Vãn đã nói cho Chu Châu, đối tượng xem mắt hôm đó của cô là một bác sĩ, bệnh viện mà anh ta làm việc vừa khéo là bệnh viên nơi mà Vương Tiểu Âm đã trộm dùng căn cước của cô để phá thai, vì vậy đã bị bác sĩ xem mắt điều tra ra.

Chỉ là nghĩ tới việc lúc này Đường Vãn Vãn đang tr*n tr**ng ngồi khóc thút thít cạnh chân Thẩm Khác, rồi cố gắng chứng minh mình trong sạch là Chu Châu lại máu dồn lên não.

Ngưỡng cửa của nhà giàu rất cao, không vào được thì rút.

“Anh con mẹ nó mà dám động vào Đường Vãn Vãn, tôi sẽ bảo chồng tôi vác súng Ý bắn tung xác nhà anh ra.” Chu Châu tràn đầy khí thế gà mẹ bảo vệ gà con, cô ấy định sẽ mắng Thẩm Khác cho đã trước khi block.

Thẩm Khác nhíu mày, im lặng đợi Chu Châu mắng xong rồi hỏi: “Cô biết Trương Kỳ Chính không?”

Nếu nghe kỹ thì có thể nhận ra giọng anh đang run lên.

“Không biết, biết cũng không nói với anh.” Chu Châu cãi lại xong thì chợt sững lại: “Anh ta là ai?”

“Trương Kỳ Chính lớp 3 chuyên ngành thiết kế chế tạo và tự động hóa máy móc khóa XX đại học Khoa học và kỹ thuật.” Thẩm Khác nhác thêm: “Anh ta từng đứng dưới lầu gõ nồi tỏ tình Đường Vãn Vãn trong đêm Giáng sinh.”

Căn cứ theo tài liệu, lúc đó chuyện này gần như ai ai cũng biết, Chu Châu và Đường Vãn Vãn ở cùng ký túc, chắc chắn cũng biết.

“À, Kỳ Chính à.” Chu Châu cười khẩy: “Không phải anh nghĩ là anh ta chính là người bảo Đường Vãn Vãn phá thai đấy chứ?”

Thẩm Khác không giải thích, chỉ hỏi: “Cô biết tại sao Trương Kỳ Chính lại thôi học không?”

“Không biết.” Chu Châu không vui đáp: “Tôi với anh ta cũng có phải cùng một ngành đâu.”

Thực ra cô ấy còn chẳng biết chuyện Trương Kỳ Chính đã xin thôi học.

“Trương Kỳ Chính điên rồi.” Thẩm Khác bình tình nói: “Trương Tông Chính là anh trai anh ta.”

Chu Châu: “Anh ta…”

Mãi cô ấy không nói được gì.

Vốn Chu Châu là người suy nghĩ nhạy cảm, Cao Bằng Phi là cảnh sát hình sự, cô lâu dần cũng bị ảnh hưởng, ngay lập tức nhận ra chuyện này không đơn giản vậy.

Thẩm Khác: “Cô kể lại toàn bộ mọi chuyện của Vương Tiểu Âm cho tôi nghe.”

“Ừ.” Chu Châu kể lại từ đầu tới cuối chi tiết chuyện này cho Thẩm Khác: “Vương Tiểu Âm và Trương Kỳ Chính liên quan gì tới nhau?”

Chuyện Trương Kỳ Chính “bị điên” đã bị nhà trường đè xuống, Chu Châu không rõ, cô ấy cũng không biết chuyện luộc mèo.

“Tôi đang điều tra.” Thẩm Khác trịnh trọng đáp: “Nhờ cô đừng nói cho Đường Vãn Vãn biết chuyện này, sau khi điều tra rõ mọi chuyện, tôi sẽ tự nói với cô ấy.”

Chu Châu: “Được.”

“Cô có thông tin bạn trai của Vương Tiểu Âm không?”

“Để tôi tìm xem.” Chu Châu nói: “Có phải chuyện rất nghiêm trọng không? Chồng tôi là cảnh sát hình sự, có cần anh ấy giúp gì không?”

“Không cần đâu, cám ơn cô.” Thẩm Khác cúp điện thoại.

Một phút sau, Chu Châu nhận được lì xì chuyển tiền, ghi chú là: [Tân hôn vui vẻ.]

Cô ấy đếm từng con số bên trên rồi ngất ngây tại chỗ.

Thời đại công nghệ số, chỉ cần từng để lại dấu tích trên mạng, dưới sự giúp đỡ của công nghệ đều có thể bóc ra. Huống chi giờ Vương Tiểu Âm rất huênh hoang.

Cô ta làm việc tại một đài truyền hình ở quê là thành phố A, nở mày nở mặt lắm. Cô ta thường xuyên đăng ảnh khoe bản thân và công việc trên các trang mạng xã hội, bài đăng cuối cùng tiết lộ, tuần sau cô ta sẽ tổ chức hôn lễ.

Trên đường tới thành phố A, Thẩm Khác nhận được thông tin Chu Châu gửi tới — tên bạn trai sở khanh con nhà giàu hồi đó của Vương Tiểu Âm là Trương Diệu Huy.

Tìm được Vương Tiểu Âm là chuyện đơn giản, cô ta không dễ mắc bẫy dễ đối phó như mẹ Trương. Thẩm Khác phải dùng ít thủ đoạn, tới tận tối, anh mới lấy được chứng cứ.

Không hề nghỉ ngơi chút nào, Thẩm Khác ngồi máy bay tư nhân bay về Thành phố Đồng ngay trong đêm.

Lần đầu tiên say máy bay, anh gần như nôn cả đường.

Không ngờ, anh lại là đầu cơ của mọi tội ác này.

Bên ngoài khoang máy bay đen kịt, màn đêm tĩnh lặng tới khó thở.

Thẩm Khác giật giật cổ áo, ngậm lấy điếu thuốc trong miệng ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay.

Bởi vì mắc chứng ngủ nhiều, nên dưới sự giám sát của bác sĩ và người nhà, anh gần như không có chứng hư tật xấu nào, ngủ sớm dậy sớm, tập thể dục đúng giờ, rượu uống ít, chưa từng hút thuốc, thậm chí còn ngâm chân trước khi đi ngủ.

Tới khi cần phải phát tiết cảm xúc như lúc này, thứ duy nhất anh có thể nghĩ tới, cũng chỉ là ngậm điếu thuốc ngồi ngây ra thế này.

Sợi dây đang căng ra cứ bị kéo nữa kéo nữa, chạm vào là đứt.

Lúc còn học đại học ở Anh, anh đã tự phát minh ra một chương trình để tự giải trí, đặt tên là “Đường Mông Chó”.

Lúc đó gần như ngày nào anh cũng trò chuyện với AI Đường Mông Chó, vì để khiến cho AI Đường Mông Chó trở nên giống với Đường Vãn Vãn thật hơn, anh còn nhờ người “lấy mẫu”.

Thứ gọi là lấy mẫu tức là lấy tài liệu thực tế từ trên người Đường Vãn Vãn.

Thẩm Khác có một người bạn cấp ba học tại một trường đại học ở Thành phố Đồng, gần đại học Khoa học Kỹ Thuật và cùng ở khu đại học cả.

Có lần, Thẩm Khác “vô tình” tiết lộ với cậu ta chuyện lấy mẫu, đồng thời chỉ định là Đường Vãn Vãn. Bạn học đó rất nhiệt tình, đã chủ động nhận việc.

Ở khu đại học có một hội con nhà giàu, trong hội ấy toàn là học sinh mấy trường đại học xung quanh, bình thường không có việc gì làm sẽ tụ tập lại để chơi xe.

Bạn học cấp ba của Thẩm Khác — Tiết Duệ cũng ở trong hội ấy. Trong hội này còn có cả bạn trai hồi đó của Vương Tiểu Âm — Trương Diệu Huy.

Sau khi Tiết Duệ đồng ý sẽ giúp Thẩm Khác lấy mẫu đã tự mình đi sang đại học Khoa học Kỹ thuật để “theo dõi” Đường Vãn Vãn, lén lút ghi âm. Sau đấy cậu ta thấy chuyện này phiền phức liền giao lại cho Trương Diệu Huy.

Lúc đó bạn gái của Trương Diệu Huy là Vương Tiểu Âm, mà Đường Vãn Vãn và Vương Tiểu Âm trùng hợp đều ở trong clb cờ vây của trường, là một đôi bạn thân. Chuyện lấy mẫu với anh ta mà nói là quá tiện, có thể nói là chuyện dễ như trở bàn tay.

Đường Vãn Vãn đánh cờ, Đường Vãn Vãn ăn cơm, Đường Vãn Vãn đi học…

Tất cả những thứ này đều là nhân lúc ở bên bạn gái Vương Tiểu Âm tiện tay thu thập lấy, đủ lượng của một tuần thì gửi cho Tiết Duệ.

Lúc đó Thẩm Khác chỉ định nhờ Tiết Duệ lấy mẫu một đoạn giọng thật của Đường Vãn Vãn, ví dụ như Tiết Duệ chặn Đường Vãn Vãn lại hỏi đường hay hỏi gì đó, lúc Đường Vãn Vãn trả lời, anh ta sẽ ghi âm lại là được.

Ý định ban đầu của Thẩm Khác là dùng đoạn âm thanh ấy để điều chỉnh âm thanh của Đường Mông Chó.

Nhưng rõ ràng Tiết Duệ lại làm hơi quá, quá over rồi, trong tệp zip mà cậu ta gửi cho Thẩm Khác, ngoài ghi âm ra còn có một loạt ảnh của Đường Vãn Vãn ở nhiều nơi khác nhau.

Tuy là Thẩm Khác rất muốn biết tình hình gần đây của Đường Vãn Vãn, cũng muốn biết sâu hơn về cuộc sống cá nhân của cô, nhưng nhìn những bức ảnh đời sống thế này, tuy đều là ở nơi công cộng, nhưng anh lại có cảm giác tội lỗi vô cùng, chỉ nghĩ tới việc có một thằng đi theo Đường Vãn Vãn lén lút chụp choẹt thôi mà anh đã không chịu nổi.

Anh lập tức cho dừng việc lấy mẫu, và cảnh cáo Tiết Duệ xoá tệp gốc đi.

Tiết Duệ đồng ý sẽ xoá, đồng thời cũng nói cho Trương Diệu Huy.

Trương Diệu Huy ngoài mặt đồng ý, nhưng lại không để tâm tới việc này, sau đó thì quên khuấy đi.

Sau đấy có một hôm đã bị bạn gái Vương Tiểu Âm phát hiện.

Vương Tiểu Âm mang thai ngoài ý muốn, nói cho Trương Diệu Huy, vì đã qua giai đoạn yêu đương nồng nàn, nên Trương Diệu Huy đã chán ghét việc Vương Tiểu Âm kiểm soát rồi dính lấy mình từ lâu, anh ta vứt cho cô ta mấy ngàn tệ tiền phá thai rồi bảo cô ta cút.

Vương Tiểu Âm phát điên nhưng chẳng làm được gì, cô ta vô tình nhìn thấy tệp tin về Đường Vãn Vãn trong máy điện thoại của Trương Diệu Huy, cô ta cầm đống “chứng cứ” này để chất vấn anh ta. Trương Diệu Huy thuận nước đẩy thuyền, đổ lỗi lầm cho Đường Vãn Vãn.

“Đúng, tôi thích cô ta rồi đấy.” Trương Diệu Huy nói: “Cô ta trong sáng hơn cô nhiều.”

Vương Tiểu Âm không biết làm gì với Trương Diệu Huy đành dành toàn bộ sự hận thù sang Đường Vãn Vãn.

Cô ta cho là Đường Vãn Vãn quyến rũ Trương Diệu Huy.

Suy nghĩ này dần dần nảy mầm bám rễ trong đầu cô ta, càng ngày cô ta càng muốn báo thù Đường Vãn Vãn. Trộm lấy căn cước của Đường Vãn Vãn, dùng thân phận của cô tới bệnh viện phá thai, đồng thời làm xong còn đăng ảnh chụp đơn phẫu thuật phá thai lên mạng, gây ra một làn sóng xôn xao thời bấy giờ.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Cô ta không hiểu tại sao bị dư luận công kích vậy mà Đường Vãn Vãn vẫn có thể bình thản như thế.

Trùng hợp lúc này, Trương Kỳ Chính lại gõ nồi đứng dưới lầu tỏ tình.

Vương Tiểu Âm quan sát toàn bộ chuyện này, đồng thời bắt đầu phân tích Trương Kỳ Chính một cách cẩn thận và nghiên cứu các cách có thể, cuối cùng, cô ta đã nghĩ ra một cách có thể khiến Đường Vãn Vãn thân bại danh liệt.

Cô ta tìm cách để biết được ngày tháng cụ thể Trương Kỳ Chính sẽ mở nồi rồi bắt một con mèo hoang, đem tới một khách sạn gần trường, dùng bếp điện từ tự mang đi luộc chết con mèo hoang ấy.

Nhìn con mèo hoang ấy từ từ chết đi, cảm giác đau khổ vì phá thai được trút hoàn toàn.

Cũng từ lúc ấy, cô ta đã tìm được một cách mới đã trút nỗi hận thù — ngược đãi mèo. Sở thích này vẫn duy trì cho tới bây giờ.

Tối đó, Vương Tiểu Âm cầm một con mèo chết, đi theo Trương Kỳ Chính, từ ký túc tới vườn hoa ngoài phòng tự học.

Sau khi Trương Kỳ Chính đặt nồi xuống đất rồi gọi điện thoại cho Đường Vãn Vãn.

Trong vườn hoa ánh sáng mờ mờ ảo ảo, đâu đâu cũng toàn bóng hình, trong lúc đợi Đường Vãn Vãn, Trương Kỳ Chính sợ Đường Vãn Vãn không nhìn thấy mình nên đã cố ý đứng đợi ở cổng vườn hoa.

Nhân lúc ấy, Vương Tiểu Âm đã bỏ con mèo chết vào, sau đó cô ta nấp trong chỗ tối, chụp lại toàn bộ khung cảnh sau đấy.

Trong chỗ tối ở vườn hoa, không có camera, Vương Tiểu Âm đeo găng tay.

Cô ta cứ thế không bị liên lụy tới chuyện này.

Nhưng khiến cô ta không ngờ tới là, Trương Kỳ Chính điên rồi, còn Đường Vãn Vãn chẳng sao.

Vương Tiểu Âm đợi mấy ngày, Đường Vãn Vãn vẫn như không có chuyện gì xảy ra, thấy ý định của trường là muốn dùng hết sức đè chuyện này xuống. Sao cô ta có thể để nhà trường làm vậy chứ!

Cô ta nặc danh, lấy danh nghĩa là lấy lại chính nghĩa của Trương Kỳ Chính để gửi toàn bộ “chứng cứ” vào email của Trương Kỳ Chính rồi ngồi đợi người nhà Trương Kỳ Chính tìm tới.

Sau đó, cô ta chụp lại bài đăng siêu hot về việc “Ảnh đơn phá thai của Đường Vãn Vãn” trên mạng rồi nặc danh tố cáo đời sống cá nhân của Đường Vãn Vãn bẩn thỉu.

Kết quả cuối cùng, Đường Vãn Vãn bị huỷ suất tuyển thẳng thạc sĩ và bình chọn sinh viên tốt nghiệp xuất sắc.

Vương Tiểu Âm hoàn toàn không hài lòng với kết quả này, nhưng lúc đó đã tốt nghiệp, cô ta được nhận vào một đài truyền hình ở quê nhà thành phố A, đây là cơ hội hiếm có, vì công việc, sau khi tốt nghiệp rời khỏi trường cô ta đã quay về thành phố A.

Thành phố A và Thành phố Đồng không cùng một tỉnh, khoảng cách hơi xa, cô ta muốn báo thù Đường Vãn Vãn có chút lực bất tòng tâm. Sau đây dần dần công việc và cuộc sống phát đạt, thêm nữa cô ta thỉnh thoảng sẽ ngược đãi mèo để xả cơn giận nên đã dần dần “quên mất” Đường Vãn Vãn.

Khi Thẩm Khác nói cho cô ta, đến giờ Trương Kỳ Chính vẫn chưa thể thoát khỏi, thần kinh luôn không ổn định, Vương Tiểu Âm còn không hề có chút hối hận, cô ta nói: “Thế là do tố chất tâm lý của anh ta kém, trong gen có bệnh thần kinh. Bị một con mèo chết dọa cho bị bệnh thì còn gì là đàn ông.”

*

Đến Thành phố Đồng đã là 5 giờ sáng.

Thẩm Khác đứng trong gió sớm một hồi rồi đi thẳng tới nhà họ Trương.

Anh cực kỳ sốt ruột muốn tẩy sạch những “vết dơ” trên người Đường Vãn Vãn, anh ta muốn từ nay về sau Đường Vãn Vãn sẽ không dính tí gì bụi bẩn của trần đời và sự xấu xa của lòng người.

Trương Tông Chính cũng đang ở nhà.

Thẩm Khác đặt một tập một tập tài liệu và chứng cứ xuống trước mặt người nhà họ Trương rồi nói: “Đây là người mà mấy người cần tìm. Tuần sau cô ta sẽ tổ chức hôn lễ.”

Anh không có quyền thay bất kỳ ai bao gồm cả Đường Vãn Vãn để tha thứ hay thông cảm cho Vương Tiểu Âm.

Trước khi đi, Thẩm Khác nói: “Nếu như mấy người sợ có người lợi dụng bệnh tình của Trương Kỳ Chính để viết bài gây ảnh hưởng với việc lên sàn của công ty, thì tôi có quen một bác sĩ người Anh có kinh nghiệm dày dặn trong lĩnh vực thần kinh học, tôi cũng có thể giới thiệu một vị bác sĩ tâm lý cực kỳ giỏi, vấn đề bảo mật không phải lo.”

Tâm trạng của Trương Tông Chính phức tạp, trước mặt Thẩm Khác, anh ta hoàn toàn lộ nguyên hình.

Cuối cùng anh ta nói: “Xin lỗi, cảm ơn anh.”

Nhìn bóng lưng của Thẩm Khác, Trương Tông Chính có cảm giác, tập đoàn Thẩm Thị sẽ càng ngày càng thành công.

Tuy rằng anh ta lớn hơn Thẩm Khác mấy tuổi, không bàn đến năng lực thực sự, chỉ nói riêng về tư tưởng và tầm nhìn thì anh ta thua xa.

Ban đầu sau khi biết bệnh tình của em trai, Trương Tông Chính đau buồn lắm, khi đó công ty vừa có được chút phát triển, có thể nói là anh ta không thể rời xa công việc một ngày nào. Anh ta nghĩ, đợi công ty phát triển rồi, đợi mọi thứ ổn định thì sẽ đưa em trai đi chữa bệnh.

Kết quả đợi tới giờ, anh ta lại chùn bước.

Công ty sắp lên sàn chứng khoán, anh ta không được có chút sơ suất nào. Ngày nào anh ta cũng cần thận dè dặt, không dám có chút lơi là, nhỡ như bên đối thủ biết anh ta có một đứa em trai ruột bị bệnh thần kinh, không biết bọn họ sẽ dùng thủ đoạn kinh tởm gì để lợi dụng chuyện này làm truyền thông. Công ty là do anh ta tự tay xây nên, thời điểm mấu chốt, sai một bước là đi vạn dặm. Anh ta tuyệt đối không cho phép công ty có chút sơ suất nào.

Công ty kêu gọi đầu tư khá ổn, chỉ còn một khoảng thời gian ngắn nữa là có thể lên sàn.

Nhưng anh ta lại lo lắng vô cùng, sự bứt rứt trong lòng cũng càng ngày càng nhiều, thậm chí anh ta không dám về nhà, không dám nhìn vào mắt em trai mình.

Sau đấy, trong lần tiếp xúc của một hạng mục, anh ta đã gặp được Đường Vãn Vãn.

Nói là anh ta báo thù cũng được, điều tra cũng thế, anh ta nghe ngóng được việc Đường Vãn Vãn độc thân bị người trong nhà giục kết hôn, thế là anh ta đã xuất hiện dưới thân phận đối tượng xem mắt.

Trong đêm tối tĩnh lặng anh ta còn từng có suy nghĩ trẻ con rằng sẽ cưới Đường Vãn Vãn về nhà mình…

*

Đường Vãn Vãn đã gặp phải ác mộng.

Trong mơ, Trương Kỳ Chính nói muốn mời cô ăn cơm, lúc mở nắp nồi ra, bên trong là một con mèo chết. Mắt Trương Kỳ Chính lấp lánh, khuôn mặt ngây thơ vô tội nhìn cô, sau đó cậu ta cầm đũa gắp thịt trong nồi.

“Đừng! Đừng ăn!” Đường Vãn Vãn định ngăn cậu ta lại.

Như gặp phải bóng đè, bất kể cô có gào thế nào cũng không gào thành tiếng nổi, như là bị câm. Không gào nổi, không động đậy nổi, cô trơ mắt nhìn Trương Kỳ Chính ăn miếng thịt ấy, cậu ta ăn rất ngon lành, vừa ăn còn vừa hỏi cô có ăn không.

“Sao cậu không ăn?” Trương Kỳ Chính đột nhiên phát điên gào lên, tiếp đó, cậu ta biến thành một con mèo, lao về phía cô.

Đường Vãn Vãn giật mình tỉnh giấc, áo ngủ thấm đẫm mồ hôi giàn dụa.

Cô không thể nào ngủ được nữa, cứ trừng mắt nằm ngơ ra đấy.

Cô mãi không thể quên được đôi mắt của Trương Kỳ Chính, bất kể là trong mơ hay trong ký ức, ánh mắt của cậu ta lúc nào cũng trong sáng ngây thơ.

Trương Kỳ Chính là một người xuất sắc, nếu như không gặp phải cô, chắc chắn bây giờ cậu ta sống rất tốt.

Thời gian như ngừng trôi, không biết đã qua bao lâu.

Thứ ma quỷ cứ luôn xúi giục cô đi chết năm ấy lại lần nữa xuất hiện trong đầu cô.

Âm thanh trong đầu tầng tầng lớp lớp, ban đầu chỉ có vài tiếng, sau đấy dần dần kêu như ve kêu, càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng chói tai.

Ồn ào quá!

Đau quá!

Cô trùm chăm trốn đi nhưng không thể trốn nổi âm thanh ấy, cô dùng tay đào giường, ước gì có thể chôn mình xuống.

Máy móc đào mấy chục cái, cô chợt thấy cảnh này thật quen thuộc, hình như đã từng trải qua ở đâu, lúc ấy có người đã nắm lấy tay cô, cùng cô đào hố.

Anh nói: “Đường Mông Chó, chúng ta cùng đào hố chôn mình xuống đi, đợi mùa xuân tới, chắc chắn sẽ mọc ra một bé người mini.”

“Thẩm Khác? Thẩm Khác.”

Là Transformer Thẩm Khác của cô.

Nghĩ tới Thẩm Khác, âm thanh trong đầu lại từ từ bé đi một cách thần kỳ.

Sự im lặng đã quay lại.

Cơ thể cô cũng dần dần tỉnh táo lại.

Không biết vì sao, cơ thể của cô luôn hành động trước não bộ.

Từ không có h*m m**n, không có d*c v*ng, như một thi thể biết đi không lưu luyến gì với cuộc đời này cho tới khi có h*m m**n, khao khát cơ thể của Thẩm Khác, khao khát niềm vui mà Thẩm Khác từng đem tới cho cô.

Chu Châu nói, cô phải thử Thẩm Khác xem, xem anh có thể cho cô niềm vui thú vật hay không.

Cô muốn vui vẻ.

Đã từng trong những ngày tháng tăm tối, Triệu Mãnh thấy cô ngày nào cũng u uất, không hiểu được suy nghĩ của cô, không biết cậu ta tìm được ở đâu ra mấy lời khuyên răn dạy người, ngày nào cũng gửi cho cô những hạt giống tâm hồn, trong đó hay dùng nhất là: “Bạn còn trẻ, còn nhiều cảnh sắc tươi đẹp mà bạn chưa từng nhìn thấy, còn nhiều món ngon mà bạn chưa từng nếm thử, và còn rất rất nhiều bộ quần áo đẹp mà bạn chưa từng khoác lên… Hãy nghĩ đến những thứ tươi đẹp này xem, chẳng lẽ bạn không khát khao sao?”

Xin lỗi, cô thật sự không thèm muốn, thực sự không khát khao.

Những thứ này dù cho có đẹp đẽ cũng chẳng liên quan gì tới cô. Cuộc sống càng đẹp đẽ sẽ khiến cho cô nhìn trông càng thê thảm.

Lúc ấy, xem những hạt giống ấy, chỉ khiến cô càng thêm cáu gắt.

Nhưng bây giờ…

Cô còn chưa được ngủ với Thẩm Khác, chưa nếm miệng của Thẩm Khác, chưa bóc tách xe máy, cô còn muốn ngày nào cũng được cưỡi xe máy cơ…

Cô rất khát khao.

Không màng tới nữa, cô tung chăn đứng dậy, đi chân trần chạy ra cửa. Cô muốn gặp Thẩm Khác ngay bây giờ, không thể đợi thêm một giây một phút nào nữa.

Kéo cửa cô, cô nhìn thấy Thẩm Khác.

Thẩm Khác như biết cô đang tìm mình nên đã chủ động tìm tới cô, đứng trước mặt cô.

Đường Vãn Vãn xông tới ôm lấy anh: “Thẩm Khác.”

“Xin lỗi.” Thẩm Khác ôm lấy cô: “Anh tới muộn rồi.”

“Em muốn anh cho em niềm vui thú vật.” Đường Vãn Vãn không hề xấu hổ mà nói ra những lời háo sắc: “Em muốn ngủ với anh, tuy là chúng ta chưa yêu nhau, nhưng anh có thể học theo mấy tên đàn ông khác, giảm bớt các bước yêu nhau phiền phức đi, tiên binh hậu lễ, ngủ trước rồi tính tiếp được không?”

Bình Luận (0)
Comment