Anh còn đẹp hơn hoa.
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Về Trương Tông Chính, Đường Vãn Vãn không nói gì, nhưng thứ gọi là cảm xúc, trước mặt người hiểu bạn, nó y như khi bạn bị cảm bị ho vậy, càng giấu càng rõ.
Đường Vãn Vãn đã ngủ thiếp đi, trong giấc mơ cô dè dặt đưa tay ra, bắt đầu đào giường một cách hưng phấn.
Y như máy xúc đang đào hố chôn mình vậy.
Tư thế của cô rất hề, nhưng Thẩm Khác lại không cười nổi.
Anh từng có một khoảng thời gian dài cũng muốn đào một cái hố chôn mình xuống.
Có những ngày anh chẳng muốn sống, nhưng tới khi thật sự định phó mặc tính mạng mình, anh lại không muốn chết.
Lúc đó, anh nghĩ, chôn mình trong đất ngủ qua mùa đông, đợi xuân kéo tới, lại mọc ra một chồi non hoàn toàn mới là anh thì tốt biết mấy.
“Đường Mông Chó, giờ anh sẽ cùng em chôn mình trong đất, đợi mùa xuân tới rồi, chắc chắn sẽ mọc ra một bé người mini.”
Thẩm Khác nhảy lên giường, kéo chăn lên.
Bóng tối bao trùm.
Anh ôm lấy Đường Vãn Vãn.
Trong chăn, hai người ôm nhau ngủ say, như hai hạt mầm nằm trong đất mẹ.
Sáng sớm hôm sau, những hạt mầm nảy đã nảy chồi.
Đường Vãn Vãn đá chăn ra, nhìn người bên cạnh rồi vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, nhân lúc trời còn chưa sáng hẳn bèn lén lút chạy về ký túc công ty.
Mẹ ơi, con ngủ với Thẩm Khác mất rồi.
Đường Vãn Vãn gửi tin nhắn cho Chu Châu: [Hình như tao ngủ với Thẩm Khác mất rồi.]
Có lẽ Chu Châu vẫn đang ngủ nên chưa trả lời.
Đường Vãn Vãn tiện tay lướt lên phần trò chuyện bên trên, nhìn thấy tối qua Chu Châu gửi cho cô hai tin nhắn: [Mày mà biết xấu hổ cơ à! Đây là chuyện đáng mừng đấy tung hoa tung hoa.]
[Xấu hổ là tiết tấu tiền yêu đương đấy, Đường Vãn Vãn cuối cùng mày cũng biết! Yêu! Rồi!]
Đường Vãn Vãn nằm trên giường, chôn mặt vào gối, nóng ghê.
Xong rồi, cô chợt muốn yêu đương với Thẩm Khác ghê.
Hạt giống nảy mầm, nở chồi chỉ trong một đêm đã bung lụa thành một đoá hoa tươi.
Cảm giác lúc này kỳ diệu khó tả, chỉ muốn giấu đóa hoa đó đi, sợ người khác nhìn thấy nhưng cũng sợ người khác lại không nhìn thấy đóa hoa tươi đẹp mà cô đã nở rộ.
Ngoài cửa sổ có một cây hợp hoan đã nở rộ hoa.
Đường Vãn Vãn chụp ảnh đăng trong vòng bạn bè: [Anh còn đẹp hơn hoa.]
Cô không chặn xem bất cứ ai, âm thầm khoe khoang với cả thế giới.
Mẹ Đường gọi điện thoại tới: “Con mất điện thoại à?”
Đường Vãn Vãn: “Đâu có đâu ạ.”
“Thế ai cầm điện thoại con đăng vòng bạn bè vậy?”
“Con ạ?”
“?!” Mẹ Đường ngẩn ra một lúc rồi mừng tủi nói: “Đường Vãn Vãn không hổ là con gái mẹ, cũng có tế bào nghệ thuật đấy. Nói đi, con phải lòng ai hả? Mẹ giải quyết giúp con.”
Đường Vãn Vãn cầm điện thoại, do dự một hồi nói: “Con muốn hẹn hò với Thẩm Khác ạ.”
Mẹ Đường: “Thế con mơ tiếp đi nhé.”
Tút, cúp điện thoại.
Đường Vãn Vãn: “…”
Tiểu Thái gửi tin nhắn tới: [Chị Vãn Vãn, chị có ở ký túc không?]
Đường Vãn Vãn: [Có.]
Tiểu Thái: [Giờ em qua đó tìm chị được không?]
Đường Vãn Vãn: [Em qua đi.]
Có vài chuyện cô đang định hỏi Tiểu Thái, kết quả tới khi Tiểu Thái tới rồi, chưa đợi cô mở lời, Tiểu Thái đã chủ động nói ra.
“Chuyện tối qua chị đừng lo, lãnh đạo đã bảo những người quay phim chụp ảnh xoá rồi, còn chứng kiến bọn họ xoá cơ. Ban nãy em cũng thấy rồi, trên forum công ty cũng không có ai bàn tán chuyện này.”
“Chị thì không sao, Thầm Khác, à là anh tối hôm qua ở bên cạnh chị ý.” Đường Vãn Vãn nói: “Ảnh của anh ấy… với cả vấn đề cá nhân của anh ấy…”
“Lãnh đạo bảo xóa là xóa ảnh của bạn trai chị á.” Tiểu Thái có chút ngại ngùng: “Vì nghe nhân viên nói là cả khu resort này là của bạn trai chị, có đồng nghiệp lên mạng tra, tra ra bạn trai chị họ Thẩm…”
Nghe thấy Tiểu Thái nói Thẩm Khác là bạn trai mình, Đường Vãn Vãn không nói rõ được cảm giác trong lòng mình thế nào, nhưng cô không phủ nhận.
Nhưng có thể biết được, bọn họ không hề biết Thẩm Khác có chứng ngủ nhiều. Tối qua đồng nghiệp đứng ở bãi cỏ, còn Thẩm Khác đứng ở sườn núi. Ngoài trợ lý và nhân viên đứng cạnh ra, thì nội dung cuộc trò chuyện của Thẩm Khác và cô không ai nghe thấy.
Tiểu Thái lại nói với cô vài chuyện linh tinh khác, cuối cùng mới nói: “Chị Vãn Vãn, thực ra em thấy bạn trai chị rất đáng yêu, rất gần gũi.”
Đường Vãn Vãn gãi đầu.
Tiểu Thái: “Em giống chị, không thích 3Z.”
Nhắc tới Trương Tông Chính, sắc mặt Đường Vãn Vãn rõ ràng sầm hẳn xuống.
Tiểu Thái nhận ra mình nói sai lời bèn vội vàng đổi sang chủ đề khác: “Chị Vãn Vãn, đi ăn sáng chung đi ạ?”
“Em đi trước đi.” Đường Vãn Vãn nói: “Chị vẫn chưa đánh răng rửa mặt.”
“Vâng ạ, vậy lát nữa gặp.”
Sau khi Tiểu Thái rời khỏi, Đường Vãn Vãn lại nằm ườn ra giường.
Thẩm Khác yêu mặt mũi, hôm qua bị lợn húc trước mặt nhiều người như vậy, còn rạch cả vết thương của mình ra cho người khác xem, chắc chắn là muốn đâm đầu xuống ruộng lắm.
Đường Vãn Vãn bật dậy từ trên giường, cô chợt có dự cảm, anh sẽ trốn thật xa.
Cô phải đi tìm anh.
Có lẽ là tâm linh tương thông, cô còn chưa đi tới cửa, đã nhận được tin nhắn của Thẩm Khác: [Anh có việc về trước, hôm nay em về với đồng nghiệp đi.]
Không thể nhìn ra được lúc gõ những dòng chữ này vẻ mặt và biểu cảm của anh thế nào.
Đường Vãn Vãn nhìn dòng chữ ấy, cảm thấy chúng thật lạnh lùng, không có chút nhân tính. Có thứ gì đó đang túm chặt kéo cô xuống dưới, hụt hẫng khó chịu.
Vòng bạn bè có rất nhiều thông báo, cô ấn vào, vừa nhìn đã thấy bình luận của Thẩm Khác.
Chúa quê: [Em cũng đẹp.]
Chúa quê: [Tối nay anh vẫn muốn thấy em nở hoa.]
!!!!!!
Đường Vãn Vãn nằm bò ra cửa sổ, nhìn cây hợp hoa đã nở đầy hoa trong sân, trái tim cứ thình thịch thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Đây là tình yêu sao?
Giây trước còn ở dưới địa ngục, giây sau đã bay lên chín tầng mây.
Cảm xúc bản thân không còn tự khống chế được nữa mà cam tâm tình nguyện giao phó lại cho anh.
Chu Châu gửi một đoạn tin nhắn âm thanh 60 giây tới, trong đó 50 giây là tiếng hét.
[AAAAAAA Hai người ngủ rồi AAAAA.]
Đường Vãn Vãn: [Ngủ trên mặt chữ thôi.]
Chu Châu: [Đừng nói với tao là nằm đắp chăn nói chuyện thôi nhé.]
Đường Vãn Vãn: [Đắp chăn, không nói chuyện, chỉ ngủ thôi.]
Chu Châu: […….]
Chu Châu: [Thẩm Khác đỉnh thật.]
Chu Châu: [Tao thực sự không biết anh ta yếu, hay là rất đỉnh thật, hay là thật sự yếu thật nữa.]
*
Rời khỏi khu resort, Thẩm Khác lái thẳng tới Đại học Khoa học kỹ thuật – Trường của Đường Vãn Vãn.
Trong tay anh cầm một tập tài liệu dày về Trương Tông Chính, ngoại trừ điều tra về tình hình công ty, tình hình gia đình thì còn nhanh chóng điều tra ra em trai anh ta Trương Kỳ Chính.
Sau khi về nước, Thẩm Khác chưa từng dùng danh tiếng nhà họ Thẩm để chèn ép ai.
Hôm nay là lần đầu tiên.
Thân phận đại thiếu gia tập đoàn Thẩm thị rất tốt, đến lãnh đạo nhà trường cũng tự mình tiếp đãi anh. Anh cực kỳ ghét lên giọng trịnh thượng nói mấy lời vô ích, anh đến đây là có mục đích, anh nói chuyện thẳng thắn vào thẳng chủ đề, chưa tới 1 tiếng, anh đã rời khỏi trường.
“Thẩm tổng, bây giờ chúng ta đi đâu tiếp?” Trợ lý hỏi.
“Đi gặp mẹ Trương Tông Chính.” Bàn tay nắm lấy tài liệu của Thẩm Khác trắng bệch.
Mẹ Trương và Thẩm Khác đang ở nhà.
Mẹ Trương rất cảnh giác, thái độ thù hận không cho người khác lại gần.
Thẩm Khác chỉ dùng một câu hỏi đã thành công tách miệng bà ta, Thẩm Khác nói: “Bà có muốn biết ai là người hại con trai bà thành ra như vậy không?”
“Còn là ai được nữa? Không phải là con đ* cái họ Đường kia à!”
Thẩm Khác hơi hất cằm.
“Tôi là luật sư của cô Đường.” Luật sư mà Thẩm Khác đưa tới đưa cho mẹ Trương một tấm danh thiếp, nghiêm túc nói: “Xin bà hãy nghĩ thật kỹ, mỗi một lời bà nói tôi đều sẽ ghi chép lại trong bản án.”
Vừa vừa phải phải thôi.
Cùng với sự phát triển của công ty Trương Tông Chính, mẹ Trương cũng là người đã từng trải, nhận ra có vẻ lai lịch hai người họ cũng to, lại để ý tới danh tiếng của hai đứa con trai, cuối cùng bà ta đành nuốt cơn giận xuống.
Thẩm Khác: “Nói cho tôi biết lúc đó người nói cho bà biết những thông tin này là ai.”
Mẹ Trương có chút khó hiểu.
Thẩm Khác lôi một tập ảnh từ trong tập tài liệu ra: “Ai là người đưa cho bà số ảnh này.”
Mẹ Trương xem ảnh, những hồi ức đau thương lại ùa về.
Trương Kỳ Chính đang gõ nồi gọi Đường Vãn Vãn; Trương Kỳ Chính đang cầm nồi sắt, chặn Đường Vãn Vãn lại ở hàng lang lớp học; Đường Vãn Vãn hất cả nồi mì và con mèo chết vào mặt cậu ta; Trương Kỳ Chính đầu đội nồi đang hét to…
Mẹ Trương lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Tôi chưa từng gặp người ấy, cũng không biết là ai. Những bức ảnh này tôi tìm thấy trong mail của Kỳ Chính, không biết là ai gửi cho nó.”
“Mail đó còn không?” Thẩm Khác nói: “Mà cũng chẳng còn quan trọng, tên mail là gì? Tôi sẽ tìm và khôi phục lại dữ liệu.”
“Còn còn còn. Chưa xoá.” Lúc này mẹ Trương mới nhận ra Thẩm Khác tới đây không phải là để làm khó bà: “Ở hết trong USB, để tôi đi tìm cho cậu.”
Mười phút sau, đoàn người của Thẩm Khác rời khỏi nhà họ Trương.
Trước khi đi, Thẩm Khác còn liếc nhìn căn phòng ngủ ở trong cùng một cái.
Cửa phòng đóng chặt, bên trên khoét một cái cửa sổ nhỏ bằng lòng bàn tay, khuôn mặt của một người đàn ông lướt qua, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Thẩm Khác thở dài một hơi trong lòng.
Còn chưa rời khỏi khu chung cư, luật sư đi cùng đã nhận được điện thoại của Trương Tông Chính.
“Thẩm tổng, là Trương Tông Chính.” Luật sư che mic, nói: “Anh ta muốn nói chuyện với anh. Có cần từ chối không ạ?”
Thẩm Khác khẽ nhíu mày: “Đưa tôi.”
Anh nhận lấy điện thoại, chậm rãi alo một tiếng.
Trương Tông Chính chất vấn: “Anh đến nhà tôi làm gì?”
“Làm việc cần làm.” Giọng điệu Thẩm Khác lạt nhạt.
“Anh định dựa thế tập đoàn Thẩm thị uy h**p tôi à?”
Thẩm Khác bật cười: “Tôi vốn không định uy h**p anh, nếu anh đã chủ động đề cập tới, thì tôi đành miễn cưỡng đồng ý với anh vậy. Vòng kêu gọi vốn thứ ba của bất động sản Tông Chính thế nào rồi?”
“Ý anh là gì?” Giọng nói của Trương Tông Chính chợt có chút hoảng hốt.
“Anh mà còn dám v* v*n Đường Vãn Vãn, ngày hôm sau tôi sẽ khiến cho bất động sản Tông Chính đổi tên. Nghe nói bất động sản Tông Chính là anh tay trắng làm nên. Tôi chỉ có mỗi một sở thích đó là thích cướp thứ người khác trân trọng rồi tiêu huỷ nó.”
Trương Tông Chính nghiến răng, không nói gì.
“Trương Tông Chính, tôi nhìn thấy cậu ta rồi.” Giọng điệu Thẩm Khác không còn ung dung thản nhiên nữa, anh nói: “Với địa vị và tình hình kinh tế hiện tại của anh, chắc chắn sẽ tìm được bệnh viện và bác sĩ thích hợp. Nhưng gia đình anh lại giữ cậu ta ở trong nhà, rốt cuộc là vì muốn tốt cho cậu ta hay là vì gì khác, ắt trong lòng anh Trương biết rõ.”
Nói đến đây, anh cúp điện thoại, đưa lại cho luật sư rồi nhận lấy máy tính trợ lý đưa tới, bước chân đi vào xe. Anh không tốn nhiều thời gian đã nhanh chóng tìm được địa chỉ IP đã gửi email tới cho Trương Kỳ Chính năm đó.
Đúng như dự liệu, trong khuôn viên trường Đại học Khoa học kỹ thuật.
Anh gọi điện cho người quản lý của trường, vào thẳng vấn đề: “Trong vòng ba phút gửi cho tôi danh sách học sinh của phòng 404 toà ký túc xá sinh viên Nam Uyển sổ 4 vào ngày XX tháng XX năm XX. Nếu nhà trường không tìm ra, thì tôi sẽ tự tìm, nói với ông một tiếng trước vậy.”