Không muốn cãi nhau với Thẩm Khác nữa đâu.
—— [Sổ tay ghi chép tính năng máy xúc]
Ở xưởng xe, Đường Vãn Vãn cứ nhìn chằm chằm vào một cỗ máy rồi xuất thần, mấy lần suýt chút nữa đã xảy ra sự cố, toàn là Triệu Mãnh kéo cô lại bên “bờ vực của cái chết”.
Cảm tạ Triệu Mãnh một vạn lần.
Triệu Mãnh là người thô thiển, suy nghĩ đơn giản, có gì nói nấy. Gặp phải chuyện sầu gì, ăn ăn uống uống ngủ một giấc ngày mai tỉnh dậy lại là hảo hán, giống hệt Đường Vãn Vãn lúc trước.
Thế nên Đường Vãn Vãn rất bằng lòng ở cạnh cậu ấy, cô có thể nhìn thấy mình của quá khứ ở cậu ấy.
Cô đã từng tìm về bản thân của quá khứ nhưng đều thất bại.
Cô đã tưởng là cả đời này cô sẽ như vậy, sống không được tích sự gì, không ngủ được thật đau đớn, nếu có cách nào đó để cô có thể ngủ ngon một giấc thì tốt biết bao.
Cô nghĩ ra một cách — giấc ngủ ngàn thu.
Ngay lúc cô định thực hiện điều ấy thì mô hình transformer trong tủ đột nhiên rơi xuống, tay gãy làm đôi, đập lên ngón chân cô.
Đường Vãn Vãn đột nhiên tìm ra ý nghĩa của cuộc sống.
Chuyện này chỉ có thể dùng huyền học giải thích.
Cho tới bây giờ, cô vẫn nhớ rõ ràng âm thanh mô hình transformer đập lên chân cô — là tiếng hoa nở.
Mỗi một đoá hoa nở ra từ trong bùn đất; mỗi một vì sao trong ngân hà này; một một dòng suối chảy ra từ trong khe núi hoang dã; mỗi một mầm non nảy nở trong ốc đảo sa mạc; mỗi một làn gió xuân…
Cho dù không ai để ý tới thì những sinh mạng này đều có ý nghĩa tồn tại của riêng mình, không bao giờ vụt tắt.
Đường Vãn Vãn nằm trên đất, ôm mô hình transformer khóc to.
Ngày hôm sau, cô lại quay về Đường Vãn Vãn cứng rắn lúc trước.
Sau đấy, Đường Vãn Vãn vô tình đọc được một đoạn thế này trong một quyển sách: “Bọn họ cứ chăm chăm nghĩ nát óc về một vấn đề nho nhỏ, có lúc bỏ ra mấy tiếng để nghĩ, có lúc phải bỏ ra mấy ngày, có lúc phải dành hàng năm hàng tháng. Ấy chẳng khác gì coi khả năng tư duy của mình như một con lừa rồi cứ liên tục thúc đít nó, ép nó chui qua một cái lỗ kim.” [1]
Đường Vãn Vãn đột nhiên hiểu ra.
Từ đó, cô đã chôn sâu chuyện này xuống, không bao giờ đào ra nữa.
Cô muốn làm người lựa chọn, lọc bỏ toàn bộ những chuyện bất lợi cho mình. [2]
*
Trương Kỳ Chính đã bị cô “lọc bỏ” như vậy.
Lúc này, đứng trước mặt Trương Tông Chính, bên tai toàn là tiếng hú hét hóng hớt của các đồng nghiệp trong công ty.
Không hề có điềm báo, Đường Vãn Vãn cứ thế nhớ lại Trương Kỳ Chính, nhớ tới cảnh tượng đêm Giáng Sinh năm đó, trong tiếng hò reo của đám người hóng hớt, Trương Kỳ Chính đã gõ nồi gọi cô.
Sắc mặt của cô khó coi cực kỳ, ánh mắt nhìn Trương Tông Chính chắc chắn cũng ngập tràn sự sợ hãi.
Bởi vì Trương Tông Chính nói: “Cô nhớ lại rồi à?”
Trương Tông Chính mỉm cười nhìn cô rồi cưỡng ép nhét vào tay cô một đóa hoa hồng.
Hai chân của Đường Vãn Vãn như bị ghim lại tại chỗ, cô không né được, tránh cũng chẳng xong. Cô máy móc nhận lấy đoá hoa hồng, gai hoa đâm vào tay, chảy cả máu nhưng cô cũng chẳng cảm thấy đau.
Cô đã mất đi tri giác.
“Đường Vãn Vãn nhận hoa hồng của 3Z nè!”
“Vị hôn phu có cả khu resort bị đá rồi hả?”
“Chị Vãn Vãn, chị nghĩ lại đi.” Tiểu Thái nhanh trí gọi: “Tuy là 3Z rất tốt, nhưng vị hôn phu của chị trông thảm ghê huhuhu.”
Thẩm Khác đứng trên sườn núi, từ góc nhìn của anh vừa hay có thể nhìn thấy Đường Vãn Vãn nhận lấy đoá hoa của Trương Tông Chính rồi “ngơ ngốc” ra nhìn anh ta, y như một cô mê trai vậy.
Giận tím người rồi nha.
Không! Muốn! Tin! Xíu! Nào!
Buổi chiều Đường Vãn Vãn còn anh anh em em ngâm suối nước nóng chung với anh, chiếc xe máy là anh đã bị cô chơi hết rồi, anh mới đi được bao lâu mà cô đã si mê một người đàn ông khác như vậy chứ.
Quả nhiên có được là không trân trọng nữa mà, gái hư.
Vì quá tức giận tay phải của anh khẽ dùng lực, sợi dây buộc ở cổ bé Ba thít chặt lại, bé Ba suýt chút nữa bị thít chết, dùng hết sức bình sinh chúi đầu húc anh.
Lúc Thẩm Khác bị húc ngã, anh chợt thiếp đi.
Bé Ba và cặp lồng trong tay đồng thời rơi xuống đất, nắp cặp lồng bật ra, bánh canh thịt lừa còn nóng hôi hổi đổ thẳng lên đầu anh.
Bé Ba ngửi thấy mùi thịt thơm thì lè cái lưỡi lợn ra.
Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Ở sau Thẩm Khác là trợ lý và nhân viên resort, bọn họ cùng xông lên nhưng lại chậm một bước.
Cảnh kịch tính này đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cả bãi cỏ.
Rắc một tiếng.
Đã có người lấy điện thoại ra chụp ảnh quay lại.
“Anh ta bị lợn húc ngã à?” Có người nói: “Tuy là thảm thật nhưng tôi buồn cười quá. Lợn đúng thần trợ công mà.”
“Anh khỏi cười trên nỗi đau của người khác đi, anh ta là chủ nhân resort đấy, lát nữa anh ta đuổi anh ra ngoài bây giờ.”
“Xong rồi, có khi nào anh ta sẽ phong tỏa cả khu resort rồi kết liễu tất cả người nhìn thấy không nhỉ?”
Chủ nhân khu resort? Người đàn ông sở hữu cả khu resort sao?
Trương Tông Chính nhíu mày, resort này là tài sản của tập đoàn Thẩm Thị, lẽ nào anh ta?
Đường Vãn Vãn như vừa mới lăn qua địa ngục một vòng, đống hỗn loạn ở sườn núi đã kéo cô về với thực tại. Nhận ra Thẩm Khác, cô liền chạy tới, chẳng thèm để ý tới bó hồng đang nằm chặt trong tay.
Thẩm Khác đã bị gọi dậy đang ngồi đấy.
Trợ lý cầm khăn lau sạch bánh canh thịt lừa trên người anh, bé Ba vẫy đuôi gặm bánh canh thịt lừa trên bãi cỏ một cách ngon lành.
“Thẩm Khác.” Đường Vãn Vãn xông tới: “Anh bị lợn húc à?”
Thẩm Khác nhìn đóa hồng nằm trong tay cô, lại liếc mắt nhìn Trương Tông Chính và đám người đang đứng hóng hớt đầy bãi cỏ dưới sườn núi.
Tất cả cảm xúc trong anh liền bùng nổ.
“Anh bị bệnh!” Thẩm Khác gào lên: “Có biết chứng ngủ nhiều không? Là một loại bệnh không cần lý do gì cũng ngủ thiếp đi. Năm lớp 11 anh đã mắc chứng bệnh này, cả đời không khỏi được nữa. Em hài lòng chưa? Anh không chỉ bị lợn húc mà còn ăn cả cứt lợn rồi đấy!”
Mắt anh ửng đỏ, mí mặt phồng rộp lên do bánh canh thịt lừa làm bỏng, lúc gào lên, gân xanh trên cổ anh giật giật, hiển nhiên là anh đang cực kỳ cáu.
Đường Vãn Vãn nghe hiểu từng chữ anh thốt ra, nhưng khi tất cả những con chữ ấy đặt cạnh nhau, cô lại chẳng hiểu gì cả.
Thẩm Khác đứng dậy định quay gót đi luôn.
Đường Vãn Vãn đuổi theo giữ lấy anh lại bị Thẩm Khác đẩy ra. Cô lại túm lấy, Thẩm Khác đập lên bó hoa hồng, lúc này Đường Vãn Vãn mới nhớ ra tay cô còn đang cầm một bó hồng.
Vứt bó hồng ra, lòng bàn tay cô đã bị đâm thủng một lỗ chảy máu.
Thẩm Khác tóm lấy tay cô: “Đường Vãn Vãn, em ngu à!”
Đường Vãn Vãn: “Tôi không thấy đau.”
“Em…” Thẩm Khác đầy tay cô ra rồi ôm lấy đầu cô.
Ngay khi Đường Vãn Vãn tưởng là anh đang cãi nhau rồi lại định hôn cô, thì Thẩm Khác lại lắc mạnh đầu cô: “Đường Vãn Vãn, em phải đền anh 1 tỷ.”
Đường Vãn Vãn: “?”
Mắt Thẩm Khác ửng đỏ, trong con người cũng ánh lên tia máu: “Chiều nay lúc ở bể tắm, em đã lừa mất của anh một tỷ.”
Đường Vãn Vãn: “…”
Trợ lý và nhân viên đứng cạnh: “…”
Tự động dựng tai lên nghe.
Đường Vãn Vãn giơ bàn tay phải đang có lỗ rỉ máu của mình lên: “Thế nên á, bàn tay này chịu báo ứng rồi nè.”
Thẩm Khác: “…”
Thẩm Khác: “Cút.”
Một chiếc xe lái tới, có người mở cửa xe cho anh, Thẩm Khác bước lên, đùng một tiếng đóng cửa lại. Hai giây sau anh lại mở cửa xe, nói với trợ lý đứng ở trước cửa xe: “Đưa cô ấy tới phòng y tế.”
Trợ lý: “Vâng.”
Thẩm Khác không đi đâu mà về thẳng gian phòng ở khu resort.
Lúc tắm rửa gột rửa bánh canh lừa trên đầu, anh đã bình tĩnh lại.
Anh hối hận, cực kỳ hối hận.
Tối nay trong tưởng tượng của anh là đợi cô ăn bánh canh thịt lừa xong bọn họ sẽ dắt bé Ba đi bộ rồi bắt đầu trò chuyện, sẽ kể từ bé Ba tới khu nuôi lợn Sao Đỏ, rồi nói tới hồi anh học cấp 3 giả nghèo lừa, rồi thì cô quyên lợn cho khu nuôi lợn Sao Đỏ, lại nói tới chuyện lần này anh vờ phá sản lừa cô, anh lại diễn lại trò cũ, rồi lại là chuyện mấy hôm trước anh tới khu nuôi lợn Sao Đỏ, ngủ quên mất trong chuồng lợn.
“Đệch.” Thẩm Khác chửi thề một câu: “Cút con mẹ nó hết đi.”
Chỉ nghĩ tới khung cảnh bị lợn húc cho ngã ngửa trước mặt Trương Tông Chính và các đồng nghiệp trong công ty Đường Vãn Vãn, anh liền khó thở đến mức muốn tự kỷ.
Nghĩ thử mà xem, một người đàn ông sở hữu cả khu resort định ra tỏ vẻ trước mặt đồng nghiệp của bạn gái, kết quả còn chưa tỏ vẻ được mà còn bị lợn húc ngã, rồi đổ cả bánh canh thịt lừa lên người trước mặt tình địch và đồng nghiệp của bạn gái, tạo ra trò cười cho thiên hạ.
Trời đất ơi, hôm nay anh cầm nhầm kịch bản nhân viên phản diện phụ hả trời?!
Anh hận bánh canh thịt lừa.
Lần nào mua bánh canh thịt lừa cho Đường Vãn Vãn anh đều sẽ bị đổ lên đầu.
Có khi kiếp trước anh là một con lừa cũng nên.
Năm lớp 9 anh và Đường Vãn Vãn còn học cùng một trường, tối Halloween, Đường Vãn Vãn nói muốn ăn bánh canh thịt lừa. Vì không phải cuối tuần nên vẫn phải đi học bình thường. Thẩm Khác trèo tường ra xếp hàng mua bánh canh thịt lừa, lúc xếp hàng, anh nhận được tin nhắn của Đường Vãn Vãn bảo lúc về hãy mang mặt nạ Halloween ở nhà đến.
Trời lạnh, bánh canh thịt lừa nguội nhanh, anh phải về nhà lén lút lấy mặt nạ trước rồi lại quay lại tiệm xếp hàng. Sau khi mua xong anh gửi tin nhắn cho Đường Vãn Vãn, bảo cô đợi anh ở cái cây thứ ba bên trên sân thể dục.
Anh đeo mặt nạ, cầm bánh canh lừa trèo tường nào trong.
Còn chưa đứng vững đã bị Đường Vãn Vãn đợi ở dưới cây đấm cho một cái, bánh canh lừa đổ hết lên đầu anh.
*
Trong phòng y tế, Đường Vãn Vãn băng bó tay xong xuôi bèn từ từ đi về phía gian phòng trong khu resort.
Về bệnh mà Thẩm Khác nói, cô vừa hỏi trợ lý của Thẩm Khác. Trợ lý của anh rất kín miệng, anh ta chỉ nói: “Thẩm tổng chịu nhiều khổ cực lắm.”
Rồi cũng chẳng nói gì thêm.
Đường Vãn Vãn tìm kiếm căn bệnh này trên điện thoại, kết hợp với “triệu chứng” khoảng thời gian này của Thẩm Khác, cô rầu rĩ đấm vào đầu mình: “Đường Vãn Vãn, mày đúng là con ngu mà.”
Lúc đo số đo anh đột nhiên gục đầu trong lòng cô; đột nhiên “ngất xỉu ăn vạ” trước mặt Triệu Mãnh; chui đầu vào thùng rác; đột nhiên đuối nước trong bể tắm…
Bao nhiêu lần “ngoài ý muốn” như vậy mà không lần nào cô nhận ra.
Vẫn nhớ bữa tối cùng nhau đêm Thất Tịch, lúc thanh toán anh đột nhiên gục đầu trên bàn cơm, Triệu Mãnh còn cười cợt anh giả say trốn trả tiền, lúc ấy anh nói gì nhỉ, anh nói: “Tôi ngủ quên mất.”
Đường Vãn Vãn đi tới trước gian phòng của Thẩm Khác, thẻ phòng cô đã đánh mất, không vào được.
Cô ngồi ở cửa, gửi tin nhắn cho Thẩm Khác: [Tôi đói quá, muốn ăn bánh canh thịt lừa.]
Chưa gửi đi vì cô đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Halloween năm lớp 9, anh trốn học đi mua bánh canh thịt lừa cho cô, tới lúc về lại bị cô đánh cho một trận, bánh canh thịt lừa đổ hết lên người anh, cực kỳ nhếch nhác, giống y hệt tình huống ngày hôm nay.
“Tôi ngu thật.” Đường Vãn Vãn ôm mặt: “Tôi ngây ngô thiếu tinh tế quá.”
Thể xác và tinh thần mệt mỏi, vừa mệt vừa đói, cô ngả đầu lên đầu gối, bất giác ngủ thiếp đi.
Thẩm Khác không ngủ được, anh cầm điện thoại chờ tin nhắn của Đường Vãn Vãn, nhưng chẳng có gì.
Anh lấy một bản danh sách khách qua đêm ở khu resort, rồi tìm sợi dây buộc bé Ba ra, quyết định lẻn vào phòng Đường Vãn Vãn bắt cóc cô.
Mở cửa phòng ra, vừa nhìn đã thấy Đường Vãn Vãn đang rúm người ngủ ở cửa.
Lúc này, trăng tỏ trên cao, trời ngàn mây sao, không gian tĩnh lặng.
Thẩm Khác mím môi, nhẹ nhàng bước tới, đứng đó nhìn cô một hồi.
Ánh trăng phủ lên người cô, rất đẹp.
Anh ngồi xuống cạnh cô, ngây ra ngắm nhìn bầu trời sao tĩnh lặng.
Một lúc sau, Đường Vãn Vãn tỉnh dậy, mơ mơ màng màng cô nhìn thấy chiếc xe máy của cô. Chiếc xe máy quay đầu nhìn cô.
“Xe máy biến hình.”
“Đồ ngốc.” Thẩm Khác vươn tay về phía cô.
“Anh biết biến hình thật này!” Đường Vãn Vãn sờ mó tay anh, trong mắt lấp lánh ánh sau: “Anh là transformer à?”
Khoé môi Thẩm Khác giật giật: “Phải.”
Đường Vãn Vãn ôm lấy anh, muốn khóc nhưng không đổ lệ nổi.
Giọng Thẩm Khác lành lạnh: “Đường Mông Chó.”
“Thẩm Khác.” Đường Vãn Vãn vỗ nhẹ vai anh, nghẹn ngào nói: “Anh đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ anh.”
Chứng ngủ nhiều mà ác ma, tuy nó rất đáng sợ, nhưng anh đừng sợ. Trước đây transformer bảo vệ em, giờ em sẽ bảo vệ anh.
Em là Transformer của anh.
Môi Thẩm Khác mím lại thành một đường thẳng, lồng ngực anh được lấp đầy, nặng trĩu.
Nhưng tư thế ôm thế này, khiến cho anh chợt nghĩ tới cảnh mẹ ôm con trai.
Sao rủ xuống đồng bằng, trăng đổ đầy sông suối.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên phá tan khoảng yên bình này.
Là điện thoại trợ lý gọi tới: “Thẩm tổng, tìm thấy bé Ba rồi. Nó vừa mới húc một khách vào đống phân. Vị khách này tên là Trương Tông Chính.”
Tác giả có lời muốn nói.
[1] + [2] Hai đoạn này trích dẫn từ sách “Tìm kiếm vô song (寻找无双)” của tác giả Vương Tiểu Ba. Siêu recommend!!!
Lúc tui đọc quyển sách này, cười tới mức nấc rồi khóc tới khàn cả tiếng.