Trời vào thu, thời tiết càng ngày càng khô, ngày nào Đường Vãn Vãn cũng kiên trì uống 8 cốc nước nhưng môi cô vẫn khô khốc.
Có hôm đang hôn, Thẩm Khác đột nhiên nói: “Hình như anh m*t rau giắt trong kẽ răng em ra rồi.”
Đường Vãn Vãn: “…”
Cảm giác này chẳng khác gì đang ăn đào xong vô tình ăn trúng một con sâu, hơn nữa đợi tới khi bạn phát hiện thì bên trong thịt quả chỉ còn nửa con sâu còn lại.
Đường Vãn Vãn đỏ mặt đẩy Thẩm Khác ra, cầm tăm đi soi gương xỉa răng.
“Không phải rau đâu.” Thẩm Khác rút một miếng gì đó từ trên môi xuống ngắm nghía rồi mang tới cho cô coi: “Là một miếng da khô. Anh cắn da chết trên môi em xuống rồi.”
Đường Vãn Vãn: “…”
Mất mặt ghê.
Tuy là rau đỡ hơn da chết một tí, nhưng nếu để hồi tưởng lại nụ hôn này thì cũng hơi buồn nôn đấy.
Thế mà Thẩm Khác lại chêm thêm một câu: “Bảo sao ban nãy lúc hôn em, não anh tự dưng hiện ra cảnh ông nội cầm cuốc cuốc đất trong vườn.”
Đường Vãn Vãn: “…”
Ngày hôm sau, trong lúc đi dạo phố với Chu Châu, cô đã mua cả một đống đồ mỹ phẩm cao cấp. Chỉ riêng son dưỡng môi thôi cô đã mua đủ 7 mùi, chỉ vì Chu Châu nói: “Một tuần bảy ngày, mỗi ngày một vị, tâm trạng cũng sẽ khác nhau.”
Cô chẳng thèm quan tâm tâm trạng gì đó, chỉ nghĩ tới việc mỗi ngày đều đổi một vị khác nhau sẽ khiến cho Thẩm Khác nhanh chóng quên đi nụ hôn cuốc đất trong vườn đó.
Mua về nhà xong, sau khi tắm rửa xong, Đường Vãn Vãn bắt đầu bôi son dưỡng, cô bôi một lớp thật dày.
Cô soi gương tự lẩm bẩm: “Sao mình cảm giác như con ở vừa lén ăn thịt mỡ của địa chủ vậy nhỉ, nhìn cứ mỡ mỡ bóng bóng.”
Thẩm Khác vừa từ ngoài về, mở cửa ra vừa hay nghe thấy câu này của cô, nhìn thấy môi cô, anh mím môi bật cười.
Thấy anh đã về, Đường Vãn Vãn theo bản năng giấu son dưỡng đi, cô tiện tay cầm lên rồi nhét xuống dưới lớp đệm của giường mỹ nhân.
Thẩm Khác đi tới, nằm ngả xuống giường mỹ nhân, hoàn toàn không nể mặt mà vạch trần việc cô bôi son dưỡng luôn: “Đường Mông Chó, anh cũng muốn bôi son dưỡng. Em bôi cho anh đi.”
Theo hiểu biết của anh về cách Đường Vãn Vãn suy nghĩ, nếu anh nói muốn bôi son dưỡng, có lẽ Đường Vãn Vãn sẽ không cầm son dưỡng đưa cho anh hoặc đích thân bôi cho anh như những người bình thường, tác phong của cô sẽ là — làm luôn.
Quả nhiên.
Đường Vãn Vãn nhào tới, ôm lấy mặt anh, bốn cánh môi chạm vào nhau, ma sát qua lại: “Xong rồi.”
Thẩm Khác: “… Ừm.”
Cảm giác như vừa lau miệng vậy.
“Hoàn mỹ.” Nhìn đôi môi mọng nước của Thẩm Khác, Đường Vãn Vãn vô cùng hài lòng, cô như có suy nghĩ gì đó mà nói: “Hoá ra môi của đàn ông cũng cần được chăm sóc tận tình.”
Thẩm Khác híp mắt: “Đàn ông không chỉ miệng cần được chăm sóng cẩn thận, mà các chỗ khác cũng…”
Vội vàng thu lại lời này, nhưng đã muộn.
Đường Vãn Vãn hưng phấn bê một đống đồ trang điểm tới, vừa mở hộp vừa nhìn chằm chằm vào mặt anh: “Bắt đầu từ chỗ nào đây nhỉ?”
Thẩm Khác: “…”
Từ đó về sau khuôn mặt này đã trở thành bảng pha màu chuyên dụng để Đường Vãn Vãn luyện tập trang điểm.
Sau một tuần, cảm giác mặt như đã bị chà đi mấy lớp da, Đường Vãn Vãn cuối cùng cũng nhớ được thứ tự trang điểm từ toner kem dưỡng serum, kem lót, kem nền, phấn bột, má hồng. Tiếp theo là vẽ eyeliner, xem rất nhiều giáo trình và video trang điểm rồi nhưng cô vẫn chưa vẽ được. Cuối cùng đến Thẩm Khác cũng đã học được mà cô vẫn dùng bút kẻ mắt như cây lăn sơn.
“Thầy Tony, trang điểm cho tôi cái.” Đường Vãn Vãn nằm lên đùi Thẩm Khác, rất tự nhiên đưa bút kẻ mắt cho anh.
Thẩm Khác: “…”
Ngoan ngoãn trang điểm mắt cho cô.
Đột nhiên Đường Vãn Vãn tóm lấy cổ tay anh, đầu ngón tay quẹt qua thịt trong cánh tay anh, cô nhướng mày: “Thầy Tony, trong tiệm thầy còn có ai khác không?”
Thẩm Khác: “… Không.”
Đường Vãn Vãn cắn môi: “Thế thầy có thể dạy em một tiết được không ạ?”
Thẩm Khác: “Giá tiền một tiết của thầy hơi đắt à nha.”
Đường Vãn Vãn: “Không sao ạ, bạn trai em giàu lắm. Em có thể dùng tiền của ảnh để trả.”
Thẩm Khác: “…”
Tự cắm sừng mình hả.
Đường Vãn Vãn ôm cánh tay anh kéo mạnh xuống một cái, hai khuôn mặt dán ngược vào nhau.
Trò roleplay nói chơi là chơi luôn.
Có thầy Tony dạy tận tay, N ngày sau, cuối cùng Đường Vãn Vãn cũng học được làm thế nào để trang điểm từ đầu tới cuối.
“Thẩm Khác, đây sẽ là lần cuối cùng em dùng mặt anh.”
Bôi bôi nét này nét kia, đến bước son môi cuối cùng tô xong, một khuôn mặt với lớp trang điểm hoàn hảo xuất hiện trước mặt cô. Đường Vãn Vãn ngơ ra nhìn Thẩm Khác.
Thẩm Khác bị cô nhìn đến mức ngứa ngáy, anh đưa tay với gương: “Sao thế?”
Đường Vãn Vãn nuốt nước miếng: “Đụ má anh xinh vãi nồi.”
Thẩm Khác: “…”
“Tiểu mỹ nhân từ đâu tới đây thế này.” Đường Vãn Vãn bỏ son xuống, nhào tới đẩy anh lên giường mỹ nhân, thô bạo gỡ phụ kiện ra: “Em ước gì mình mọc chim.”
Thẩm Khác: “…”
Lần này là roleplay thổ phỉ xuống núi, vô cùng c*c kh***.
*
Cao Bằng Phi đích thân móc một cái túi trứng gà tặng cho Chu Châu dịp sinh nhật.
Đường Vãn Vãn thấy rất đáng yêu, cũng muốn có một cái. Trên đường về nhà, cô đã mua len và kim móc, rồi bấu víu lấy Thẩm Khác đòi anh cũng móc một cái cho cô.
“Túi trứng gà á?” Thẩm Khác vô thức nhìn xuống dưới: “Chim nào? Trứng nào?”
Đường Vãn Vãn: “…”
Ra ngoài uống cốc nước.
Mở ảnh túi trứng gà trong máy ra, vẫn muốn có được nó.
“Thẩm Khác, anh có còn là chồng em không hả?” Đường Vãn Vãn cầm điện thoại cho Thẩm Khác xem ảnh trong máy: “Chồng Chu Châu móc cho cổ một cái nè, đang yêu anh nhỉ?”
Thẩm Khác không chút lay động: “Chẳng đáng yêu gì.”
“Nhưng em muốn mà.”
“Đường Mông Chó, từ lúc cặp với em, anh cảm giác anh như con gái ý.” Thẩm Khác không còn tha thiết gì nữa: “Đầu tiên là trang điểm, giờ lại móc cái túi gì đó, lần sau có phải đến lượt anh đẻ con luôn không?”
“Anh móc cho em cái túi trứng gà đi, em đẻ con cho anh.”
Thẩm Khác nằm bò ra giường mỹ nhân, trút một hơi: “Sau này con nó hỏi nó đến thế giới này thế nào, em cứ nói với nó là dùng cái túi trứng gà đổi lấy nó vậy nhé.”
“Được, để em nói, quyết định vậy nhé.”
“…” Thẩm Khác giơ tay đầu hàng.
Đường Vãn Vãn ôm vai anh: “Anh nhìn chồng người ta mà coi, sao em không có được ông chồng tốt thế nhỉ.”
Thẩm Khác ngước mắt nhìn cô, thản nhiên nói: “Em yên tâm, anh cũng đâu có đâu.”
Đường Vãn Vãn: “???”
*
Nửa đêm.
Đường Vãn Vãn dậy đi vệ sinh, thấy Thẩm Khác ngồi trên thảm trong phòng khách, đang móc túi trứng gà theo giáo trình dạy. Móc một mũi lại dừng lại một lúc, động tác cực kỳ lúng túng.
Lòng cô ấm áp lắm, cô đi tới ôm lấy anh từ phía sau: “Thẩm Khác, anh không cần móc nữa đâu.”
Thẩm Khác: “Thực ra móc cũng vui lắm.”
“Thế để em móc cùng anh.” Đường Vãn Vãn nằm đè lên lưng anh, thủ thỉ: “Thẩm Khác, sao anh tuyệt vời thế không biết.”
Thẩm Khác bật cười: “Tuyệt vời thế nào nào?”
Đường Vãn Vãn hô to: “Tuyệt vời nhất trần đời. Tuyệt vời đến mức em muốn mặc chung một cái quần với anh luôn.”
Thẩm Khác: “…”
Đường Vãn Vãn ôm chặt lấy anh, si mê nói: “Thẩm Khác, ước gì mình là một cặp song sinh dính liền.”
Thẩm Khác: “?”
Đường Vãn Vãn: “Để em có thể dính lấy anh, theo anh cả ngày.”
Khoé môi của Thẩm Khác vừa nhếch lên, thì lại nghe thấy cô lẩm bẩm: “Dính chặt lấy nhau, cơ thể và linh hồn hòa làm một, vừa là top vừa là bot.”
Thẩm Khác: “…”