Vừa Nhìn, Anh Liền Thích Em

Chương 50

Đường Vãn Vãn không ngờ tới, có một ngày cô sẽ ghen với luận văn. Luận văn giấy trắng mực đen nha chứ không phải cô ả nào tên là luận văn.

Hôm nay Thẩm Khác lại đọc luận văn cả ngày, Đường Vãn Vãn điên cuồng tạo sự chú ý với anh nhưng anh chẳng thèm ngước mắt nhìn lấy một cái.

Đường Vãn Vãn cảm thấy, cho dù cô có tr*n tr**ng nằm trên luận văn thì chắc chắn Thẩm Khác cũng sẽ thản nhiên chuyển cô sang chỗ khác rồi tiếp tục đọc luận văn tiếp.

Cô nhắn tin phàn nàn với Chu Châu: [Làm thế nào mới có thể khiến đàn ông mãi mãi thèm khát cơ thể tao giờ?]

Chu Châu: [Cho uống thuốc đi.]

Đường Vãn Vãn: [Mày cho Cao Bằng Phi uống thuốc à?]

Chu Châu: [Tao chính là thuốc của ảnh. Xấu hổ.jpg]

Đường Vãn Vãn: […]

Cô bỏ điện thoại xuống, tiếp tục bám lấy Thẩm Khác.

“Em với luận văn ai đẹp hơn?” Cô ôm lấy Thẩm Khác từ đằng sau, đầu cô lăn qua lăn lại trên lưng anh, làm nũng.

Thẩm Khác không chút dao động: “Đều đẹp cả.”

Đường Vãn Vãn tiếp tục lăn tiếp.

Thẩm Khác cầm bút khoanh tròn một số liệu trong luận văn, không hề ngước mắt: “Không phải em nói xe máy nổ máy có tiếng lạ à? Sửa xong chưa?”

“Em chưa.” Đường Vãn Vãn dùng răng cắn cổ áo anh: “Em muốn sửa cái xe này hơn.”

Thẩm Khác không chút lung lay: “Em đã hết hành kinh đâu.”

Đường Vãn Vãn: “…”

Đường Vãn Vãn: “Nhưng em muốn chơi với anh.”

Thẩm Khác lại lật một trang giấy trên bàn: “Ngoan nào, em đi xem tivi đi. Anh đọc nốt bài này rồi ra chơi với em.”

“Bao giờ anh mới đọc xong?”

“Nhanh thôi.”

“Em không tin đâu.” Đường Vãn Vãn tức giận nằm lên giường: “Em đau bụng quá.”

Lúc này Thẩm Khác mới bỏ luận văn xuống, quay đầu nhìn cô: “Anh rót cho em cốc nước nóng nhé.”

Đường Vãn Vãn chui đầu vào trong chăn: “Đúng là báo ứng mà.”

Đúng kiểu uống nhiều nước nóng vào nhé của trai khô, không ngờ cô cũng có ngày này.

Hai phút sau, Thẩm Khác cầm một cốc trà gừng đường đỏ tới, vỗ mông cô qua lớp chăn: “Đường Mông Chó, dậy uống nước này em.”

“Em ứ uống. Đừng gọi em là Đường Mông Chó.” Đường Vãn Vãn giận dỗi: “Có lúc em thấy AI Đường Mông Chó còn thân thiết với anh hơn em đấy.”

“Vãn Vãn, cục cưng nhỏ à, bé đáng yêu ơi, bà xã tuyệt vời ơi.” Thẩm Khác gọi hết một lượt rồi kéo cô ra từ trong chăn: “Để ông xã đút em uống nước nhé.”

Lúc này Đường Vãn Vãn mới không tình nguyện (thiệc ra là thích lắm) uống hết cốc trà gừng đường nâu kia.

“Được rồi, em uống hết rồi.” Cô đẩy cốc ra: “Có phải anh lại định đọc luận văn tiếp không?”

“Anh không đọc nữa, anh chơi với em.” Thẩm Khác đặt cốc nước xuống, lên giường ngồi dựa vào đầu giường, đút hai tay vào chăn cho ấm: “Đợi tay anh ấm rồi anh xoa bụng cho em.”

Trong lòng Đường Vãn Vãn vui tới nỗi nở hoa: “Luận văn đẹp hay em đẹp.”

“Em đẹp nhất.” Thẩm Khác hôn cô một cái.

“Thế anh suốt ngày chỉ đọc luận văn thôi. Em nghi ngờ anh không hiểu chữ tiếng Anh trên đấy, cứ mỗi lần gặp phải một từ là anh phải dừng lại tra từ điển nên mới đọc chậm vậy.”

“Giao diện điều khiển thần kinh có bước tiến mới mang tính đột phá, anh hơi hưng phấn.” Thẩm Khác giải thích: “Nên mới đọc đi đọc lại mấy lần.”

“Em biết giao diện điều khiển thần kinh, có phải là đào một cái lỗ nhỏ trong cơ thể con người, sau đó bỏ chip vào, miếng chip đó có thể đọc được nhận thức của não bộ đúng không?” Đường Vãn Vãn cũng có chút phấn khích.

“Ừm, đại khái là vậy.” Thẩm Khác giải thích cho cô một ít kiến thức về giao diện điều khiển thần kinh.

Đường Vãn Vãn dựa vào lòng anh, như đang suy nghĩ gì đó nói: “Nếu có ngày anh nắm được kỹ thuật này xong lén lút gắn chip vào não em thì chẳng phải có thể dễ dàng nắm được ý thức của em sao?”

Hai tay Thẩm Khác đã ủ ấm, anh vừa xoa bụng cho cô vừa nói: “Bé ngốc, không cần chip anh cũng biết mỗi ngày em nghĩ gì.”

“Chưa chắc à nha.” Bụng Đường Vãn Vãn âm ấm: “Em dám chắc chắn, ít nhất có một điều anh không biết, bởi vì em cũng mới phát hiện.”

“Điều gì?”

“Em mới phát hiện, em hơi tồi.”

“?”

“Lúc anh dính em, em thấy anh rất phiền nhiễu, nhưng tới lúc anh không để ý tới em, thì em cực kỳ muốn bám lấy anh.”

Thẩm Khác bật cười, cố ý nói: “Thế sau này anh không bám em nữa.”

“Đừng mà.” Đường Vãn Vãn xoay người trong lòng anh, ôm anh từ chính diện: “Đã bảo là em muốn dính liền vào anh luôn mà.”

*

Đường Vãn Vãn vẫn luôn muốn đưa Thẩm Khác đi hóng gió bằng xe máy, nhưng sợ anh đột nhiên ngủ gật trên xe máy xong rơi xuống, suy nghĩ rất lâu cuối cùng cô cũng nghĩ ra một cách.

Mây trắng bay bay, trời nắng gió mát.

Thẩm Khác một tay cầm một cái dây đai và một sợi dây thừng, ngây ngốc đứng cạnh xe máy.

Đường Vãn Vãn ngồi lên xe, quay đầu: “Lên đi anh.”

Thẩm Khác không động đậy.

Đường Vãn Vãn: “Lên rồi buộc.”

Khoé môi Thẩm Khác giật giật: “Thôi khỏi ha em.”

“Đừng có lắm lời.” Đường Vãn Vãn vỗ vỗ chỗ đằng sau: “Không lên là em đích thân buộc cho anh nhé.”

Thẩm Khác kiên quyết nói: “Dạo gần đây anh không phát bệnh. Em lái chậm chút là được.”

Đường Vãn Vãn huýt sáo với anh, tựa như một tên lưu manh: “Anh thừa nhận rồi chứ gì? Bệnh của anh là bệnh thiếu hơi em, em ngủ với anh một bữa là khỏi luôn rồi.”

Thẩm Khác: “…”

Đường Vãn Vãn thấy anh đứng bất động ở đấy mãi thì đi xuống khỏi xe máy rồi tóm lấy anh buộc lại vào ghế sau.

Các bạn đã bao giờ trông thấy cảnh đàn ông cõng củi đàn bà cõng con trên núi chưa?

Đó chính là nguồn cảm hứng của Đường Vãn Vãn, cô dùng dây thừng cố định Thẩm Khác lên ghế sau trước, rồi sẽ dùng dây đai cố định cô với anh thật chặt.

Đường Vãn Vãn gạt chân chống xe, quay đầu nói: “Người dính liền thật nè, ngồi chắc ôm chặt, chị Đường đưa em đi bay nè.”

Thẩm Khác: “…”

Ngồi ngây ra ở sau xe máy.

Bùng.

Xe máy chạy lên đường.

Đường Vãn Vãn: “Cảm giác thế nào?”

Thẩm Khác: “Anh cảm thấy em cứ như kẻ bắt cóc và buôn bán trẻ em cỡ lớn ý.”

Đường Vãn Vãn: “…”

Không khí ở ngoại ô trong thành, phong cảnh đẹp đẽ, là chỗ đẹp để lái xe máy hóng gió.

Đường Vãn Vãn định đưa Thẩm Khác ra ngoại ô chơi. Đoạn đường trong thành phố vừa chật, thêm nữa mới bắt đầu lên đường, cô sợ Thẩm Khác không thích ứng nên lái rất chậm.

Trên làn dành cho người đi bộ.

Mẹ Đường xách làn đi chợ, điên cuồng thúc ba Đường đứng cạnh: “Ông ơi, đó là Đường Vãn Vãn à?”

Ba Đường đang xem số bước trên weixin, khó hiểu ngẩng đầu lên: “Đâu cơ?”

“Cái xe máy ở đèn xanh đèn đỏ đằng trước.” Mẹ Đường chỉ cho ông xem: “Thấy chưa? Đường Vãn Vãn lái xe máy, người đàn ông ngồi đằng sau là…”

“Thẩm Khác.” Ba Đường thản nhiên đáp.

“Đường Vãn Vãn bắt cóc Thẩm Khác à?!!” Cả người mẹ Đường đều không vui: “Ông mau nhìn đi! Nó dùng dây đai với dây thừng buộc Thẩm Khác ở ghế sau kìa! Trời ơi đúng là tạo nghiệp mà, nó định làm gì vậy chứ?”

Sau khi yêu đương, Đường Vãn Vãn vẫn luôn giấu bố mẹ về Thẩm Khác, không cho hai người gặp, càng không cho biết.

Lúc này, ba mẹ vẫn chưa biết cô đã ngủ với Thẩm Khác từ lâu.

Đèn xanh đã bật, chiếc xe máy đưa Thẩm Khác hoà vào dòng người.

Ba Đường bình tĩnh nói: “Báo cảnh sát đi bà.”

Bình Luận (0)
Comment