Gió hôm nay thật ồn ào làm sao.
Đường Vãn Vãn lái xe máy đưa theo Thẩm Khác, vừa tới ngoại ô đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát inh ỏi.
Xe máy bị buộc dừng.
Chú cảnh sát cầm loa nói: “Đường Vãn Vãn, cô đã bị bao vây. Cô Đường biển số xe là Đồng A639, chúng tôi nhận được báo án từ người dân, tình nghi cô uy h**p bắt cóc một người đàn ông độc thân với ý đồ không lành. Cô Đường với biển số xe là…”
Đường Vãn Vãn: “?”
Thẩm Khác: “…”
Giải thích một hồi, ngoan ngoãn nghe cảnh sát phê bình dạy dỗ.
Đường Vãn Vãn nhiều chuyện hỏi: “Chú cảnh sát ơi, ai báo án tôi vậy?”
Cảnh sát: “Một người dân nhiệt tình ẩn danh.”
Đường Vãn Vãn: “À.”
Thẩm Khác đứng cạnh lí nhí nói: “Sao người đó biết em là Đường Vãn Vãn nhỉ?”
Đường Vãn Vãn gãi đầu.
Chú cảnh sát nghiêm mặt dạy dỗ: “Sao? Hai người định tìm người báo án trả thù à?”
Thẩm Khác: “Đâu có.”
Đường Vãn Vãn: “Em từng được chọn là phụ nữ lao động mẫu mực của năm của Thành phố Đồng, chắc có người biết em qua đó.”
Thẩm Khác: “… À.”
Lúc này, nhà họ Đường.
Mẹ Đường đứng ngồi không yên: “Ông ơi, chúng ta có cần ra sở cảnh sát xem Vãn Vãn thế nào không?”
Ba Đường: “Tôi nghĩ là nên tới nhà họ Thẩm trước, xin ông nội Thẩm xử lý nhẹ nhàng thôi.”
Mẹ Đường: “Ông nói đúng, ông đi trước đi.”
“Được.” Ba Đường đi tới cửa, nắm tay nắm cửa đứng một hồi rồi lại quay lại sô pha ngồi xuống, hai tay ôm đầu thở dài liên tục.
Thực không có mặt mũi đâu mà đi gặp người ta.
Gặp người nhà họ Thẩm rồi nói gì? Con gái tôi thích cháu trai ông, lúc trước chúng tôi từng thấy nó nhân lúc Thẩm Khác uống say ngủ quên rồi cưỡi cháu ông như cưỡi xe máy, sau đấy nó lại giả vờ ngủ quên rồi hôn Thẩm Khác trước mặt tôi, rồi nó còn dùng cả máy bay không người lái đi tỏ tình trước mặt mọi người ở tập đoàn nhà họ Thẩm nữa… Đều do chúng tôi không biết dạy dỗ con gái, không dùng dây thừng buộc chặt nó lại nên mới để cho nó hôm nay dùng dây thừng buộc chặt Thẩm Khác.
Nể mặt là hàng xóm cũ nhiều năm, mọi người có thể giơ cao đánh khẽ, đừng kiện con gái tôi được không?
Ba Đường gãi đầu.
Mẹ Đường lôi một cái vali từ trong phòng ngủ ra.
Ba Đường giật mình: “Bà định đi trốn một khoảng thời gian à?”
Mẹ Đường: “…”
Mẹ Đường: “Tôi lấy cho Vãn Vãn ít quần áo và đồ dùng hàng ngày.”
“Đúng, ở tạm giam khổ lắm.” Ba Đường mặt mày ủ rũ.
Hai người kéo vali đến sở cảnh sát ở khu vực, kết quả biết được chỉ là hiểu lầm.
Hai người ôm lấy nhau mà khóc. Cảm tạ Thẩm Khác lại lần nữa tha thứ cho đứa con gái báo của hai người.
Gọi điện cho Đường Vãn Vãn thì không gọi được. Tới khu chung cư Hạnh Phúc tìm người cũng chẳng thấy đâu.
Ba Đường trầm ngâm rồi đáp: “Có lẽ nó mất hết mặt mũi nên không dám gặp chúng ta nữa.”
Thế mà ngày hôm sau.
“Chồng! Ơi!” Mẹ Đường cầm điện thoại gào to: “Ông mau ra đây đi a a a a .”
Ba Đường đang nhặt đỗ chạy tới: “Sao thế?”
“Đường Vãn Vãn kết kết kết…” Mẹ Đường chỉ vào màn hình điện thoại lắp bắp.
Ba Đường nhòm vào, sững người.
Trên vòng bạn bè, Đường Vãn Vãn show ra hai tờ giấy đăng ký kết hôn, ghi cap là: [Anh ấy đã dọn cả cục dân chính tới đây.]
Định vị là bãi biển nào đó ở nước T.
Ba Đường cố bình tĩnh: “Thằng đó là ai? Đường Vãn Vãn tâm thần phân liệt ra nhân cách thứ hai à?”
“Thế nên nó chạy ra nước ngoài làm phẫu thuật chuyển giới rồi ư?” Mẹ Đường bất ngờ lắm, hồn phách như bay lên 9 tầng mây.
“Bình tĩnh, đừng hoảng hốt, để tôi gọi điện thoại cho nó.” Ba Đường lau tay, cầm điện thoại lên xoay số.
Cuộc gọi được nối máy, hai phút sau, cuộc gọi kết thúc.
Từ đầu tới cuối, ba Đường không nói một chữ.
“Nó nó chuyển giới thật à?” Giọng mẹ Đường run rẩy.
Ánh mắt của ba Đường đờ đẫn: “Nó nói, nó kết hôn với Thẩm Khác.”
Mẹ Đường: “…”
Tiếng video cuộc gọi wechat vang lên, là Đường Vãn Vãn gọi tới.
Run rẩy ấn chấp nhận.
Đường Vãn Vãn ôm eo Thẩm Khác, cười nhe răng: “Ba mẹ có bất ngờ không nè? Nào, để con giới thiệu chồng con nè.”
Cổ Thẩm Khác ửng đỏ, dè dặt nói: “Cháu chào cô chú ạ.”
Đường Vãn Vãn: “Gọi ba mẹ chứ.”
Thẩm Khác: “Ba mẹ ạ.”
Ba Đường: “…”
Mẹ Đường: “…”
Mẹ Đường: “Thẩm Khác, nếu con bị Đường Vãn Vãn bắt cóc thì hãy ra tín hiệu ét ô ét bằng cách chớp mắt đi.”
Thẩm Khác: “…”
Thẩm Khác: “Con xin lỗi vì không nói với hai bác trước ạ. Con chọn kết hôn với Vãn Vãn hôm nay không phải là nhất thời bốc đồng, con đã chuẩn bị cho ngày này rất lâu rồi ạ. Con thích Vãn Vãn nhiều hơn cả em ấy thích con. Các bác cứ yên tâm, cháu sẽ đối xử thật tốt với Vãn Vãn suốt đời. Hôm nay không phải là hôn lễ, cũng chưa công bố với bên ngoài, sau khi về Thành phố Đồng sẽ tổ chức hôn lễ bù ạ.”
Mẹ Đường phấn khích tới mức chỉ biết ừ ừ ừ.
“Ba mẹ, con để điện thoại ở đây cho ba mẹ xem trực tiếp nhá, con đi lái máy kéo đây. Thẩm Khác đã mua cho con một con máy kéo Lamborghini đấy aaaaaa.”
Đường Vãn Vãn đặt điện thoại xuống rồi kéo Thẩm Khác lao về phía chiếc máy xúc trên bãi biển.
“Vãn Vãn nói, bãi biển này là bãi biển tư nhân của Thẩm Khác.” Hai ngày nay mọi thứ thay đổi xoành xoạch, ba Đường có chút chưa phản ứng kịp.
Mẹ Đường: “Làm, phải làm chứ!”
Ba Đường trầm mặc một lúc lâu: “Kết hôn ở nước T sao giấy đăng ký kết hôn lại là của Trung Quốc nhỉ?”
Mẹ Đường: “Ông ngốc à, không phải con bé nói rồi đó thôi, Thẩm Khác đưa cả cục dân chính qua đó rồi đó.”
Ba Đường: “Thế không phù hợp quy tắc lắm nhỉ?”
Mẹ Đường nghẹn ngào: “Kệ nó chứ, cứ làm đi đã.”
Trên bãi biển.
Đường Vãn Vãn mặc váy cưới màu trắng, lái máy xúc điên cuồng hét to, khăn voan tung bay, nối đuôi những ngọn sóng bạc đầu ở phía xa xôi.
Thẩm Khác mặc một bộ đồ chú rể màu đen, dắt theo bé Ba (Là con heo độc đinh đời thứ 11) đứng ở bên bãi biển ngắm nhìn nụ cười của cô.
Máy kéo lái quanh anh và bé Ba hai vòng.
Kể từ khi bị máy xúc đè trúng, bé Ba đã mắc chứng PTSD với tất cả các loại máy dạng to, nó bị doạ cho lao đầu xuống biển, Thẩm Khác nắm sợi dây thừng đuổi theo nó.
“Bé Ba, bỏ chồng chị ra.” Đường Vãn Vãn nhảy xuống khỏi máy kéo, xông tới nhảy lên người Thẩm Khác.
Thẩm Khác vứt sợi dây buộc lợi trong tay đi, đưa tay đỡ lấy Đường Vãn Vãn.
Bé Ba lao đầu xuống biển, rồi bị một ngọn sóng đánh cho về bờ, nó phành phạch hai cái lợn đứng dậy, ngẩng đầu trông thấy Thẩm Khác đang bế Đường Vãn Vãn rồi hôn cô.
Bé Ba lại nằm bò ra bãi cát mềm mại, ủn à ủn ịt.
Một con lợn bị ép phải ăn cơm chó, đủ để hiểu bóng ma tâm lý của nó rồi.
*
Sau rất nhiều năm kết hôn, Đường Vãn Vãn mới biết nick wechat [dmcedlmcln] có nghĩa là [Đường Mông Chó em đúng là một con lừa ngốc].
Đường Vãn Vãn tức giận hừ hừ: “Phạt anh chép 100 lần.”
Thẩm Khác cười khúc khích: “Được thôi.”
Một lúc sau, Đường Vãn Vãn nghiêng đầu, từ từ hỏi: “Này, thế chẳng phải là bảo anh mắng em là con lừa ngốc 100 lần à.”
Thẩm Khác: “Lừa ngốc.”
“Lừa ngốc giờ muốn lái xe máy.” Đường Vãn Vãn nhào tới.
Chiến đấu 300 trận.
Đường Vãn Vãn bật mode nhà hiền giả rồi nói: “Thịt Đường tăng ngon ghê.”
Thẩm Khác ôm lấy cô: “Anh đột nhiên nhớ tới tiết mục Trư Bát Giới cõng vợ trong buổi tiệc cuối năm của khu chung cư hồi năm lớp 8.”
“Thẩm Khác, có phải anh đã thích em từ lúc đó không?” Đường Vãn Vãn nằm trong lòng anh, hỏi.
“Chưa, anh quên rồi.” Thẩm Khác tựa như một đứa trẻ con trộm kẹo bị người lớn bắt gặp, anh phủ nhận ngay, một lúc sau lại nói: “Cũng có thể đấy, nếu đổi lại người khác kéo anh đi nhảy tiết mục đó chắc chắn anh sẽ đánh tung đầu nó.”
“Tại sao lúc đó anh không nói cho em biết? Nói cho em rồi là chúng mình có thể yêu sớm rồi.”
“Em sẽ đồng ý yêu anh lúc đó chắc?”
Đường Vãn Vãn nghĩ rồi lắc đầu: “Không, lúc đó em chỉ muốn học hành thôi. Nếu anh dám dụ dỗ em yêu sớm, em sẽ đánh tung đầu anh.”
Thẩm Khác: “…”
Đường Vãn Vãn lần mò đôi tay anh, 10 ngón tay cuộn lấy nhau: “Rốt cuộc anh giấu em bao chuyện hả?”
Thẩm Khác bật cười: “Nhiều chuyện em không biết lắm.”
Đường Vãn Vãn tưởng anh đang nói đùa, sau này cô dần dần phát hiện, nhiều chuyện trong quá khứ đều là chuyện cô không biết thật.
Ví dụ như nick wechat, ví dụ như chuyện may áo, ví dụ như chuyện transformer.
Có lần Thẩm Khác đưa cô đi tham dự một buổi tiệc tối, gặp phải bạn cấp 3 của Thẩm Khác.
Sau một hồi giới thiệu, người đó nhìn Đường Vãn Vãn rồi à một tiếng: “Cô chính là cô bạn transformer đó à?”
“Mùa hè năm lớp 10, ở cửa hàng sân vận động, transformer.” Người đàn ông này phấn khích vuốt tóc: “Hồi đó tôi để kiểu đầu mohican, cô có nhớ không? Tôi là người để đầu mohican giành transformer với cô.”
Sau khi được anh ta gợi ý, Đường Vãn Vãn lờ mờ nhớ ra.
Mohican đụng vai Thẩm Khác: “Chắc cổ biết rồi chứ gì.”
Thẩm Khác chỉ cười chứ không nói gì.
Đường Vãn Vãn đột nhiên nhớ ra, lúc đó Thẩm Khác đã bao toàn bộ đơn thanh toán trong tiệm đó để dỗ dành bạn gái anh.
Trời ơi, cô vậy mà lại quên mất chuyện quan trọng vậy — người bạn gái trong cuộc tình yêu sớm của Thẩm Khác.
Thế mà anh cứ suốt ngày nói yêu thầm cô mười năm, si tình cái chó gì chứ.
Mohican hoàn toàn không nhận ra sắc mặt của Đường Vãn Vãn đã thay đổi, còn đang phóng to chuyện năm đó ra.
Đường Vãn Vãn không giữ được chuyện gì trong lòng, cô đá chân Thẩm Khác: “Người bạn gái hồi đó của anh là ai?”
Mắt Thẩm Khác tủm tỉm: “Có ai đâu.”
Đường Vãn Vãn nhấp một ngụm rượu, cau mày: “Em chợt nhớ ra một chuyện về lịch sử tình trường của anh.”
Thẩm Khác: “Chuyện gì?”
“Lúc anh vờ phá sản đến nhà em ăn chực cơm tối, Chu Châu từng gửi cho em một bức ảnh giường chiếu của anh với một người phụ nữ.” Lúc đó không cảm thấy gì, giờ nhớ lại, trong lòng Đường Vãn Vãn hơi không vui: “Lúc đó vì bức ảnh đó nên em mới hiểu lầm anh bị bao nuôi.”
Mohican nghe được một quả drama hoành tráng vậy thì: “?”
Thẩm Khác tóm lấy cánh tay anh ta: “Cậu nói cho cô ấy biết, năm ấy mình bao cả cái quán đó là vì ai?”
Mohican rất thông minh, liếc mắt cái đã lờ mờ hiểu ra mọi chuyện.
“Lạm phát gia tăng, vật giá leo thang. Giờ cậu không còn dùng được mấy thứ trong cửa hàng cao cấp đó để gạt mình đâu.” Anh ta bật cười: “Mấy miếng đất bên Thành Tây cho mình một miếng nhé?”
Thẩm Khác đạp vào chân anh ta: “Xéo.”
Mohican lảo đảo, cười hihi rồi quay sang phía Đường Vãn Vãn, thêm dầu vào lửa: “Là cô gái năm đó Thẩm Khác chết mê chết mệt.”
Nói xong phắn luôn.
Đường Vãn Vãn cầm cốc ngẩng cổ uống hết, rượu nho vào miệng cô toàn vị đắng.
Thẩm Khác đặt cốc rượu không còn gì trong tay cô xuống mặt bàn, tiện tay ôm cô vào lòng dỗ dành: “Được rồi, là em, cô gái đó là em.”
Đường Vãn Vãn đương nhiên không tin rồi.
“Người bạn gái anh yêu sớm hồi đó là em, vẫn luôn chỉ là em mà thôi.” Thẩm Khác xoa đầu cô, giọng nói bất lực lại cưng chiều: “Năm đó anh và bạn anh đi ngang qua quán đó, anh liếc mắt đã trông thấy em đang ôm transformers đứng ở trước quầy thanh toán, như một bé ngốc. Anh muốn mua tặng em nhưng không tìm được lý do hợp lý nên đã nhờ bạn anh vào đó mua đồ.”
Đường Vãn Vãn chun mũi: “Thế sao họ lại nói là anh dỗ bạn gái anh?”
“Thì anh muốn dỗ em mà.” Thẩm Khác nhìn cô: “Có được transformers em có vui không?”
“Vui chứ, em vui lắm, vui đến mức muốn uống rượu.” Đường Vãn Vãn đưa tay lấy cốc rượu nữa trên bàn, nghiêng đầu: “Em nhận ra em dễ dỗ ghê á.”
“Anh cũng dễ dỗ lắm, em tới dỗ anh đi.” Thẩm Khác hơi cúi người, chỉ vào má mình.
Đường Vãn Vãn kiễng chân hôn lên má anh, đột nhiên nhớ tới chuyện ảnh giường chiếu, cô lại đẩy anh ra: “Đừng có nói với em là người phụ nữ trong bức ảnh giường chiếu đó cũng là em nhé.”
“Không phải hồi trước anh giải thích với em rồi à?” Thẩm Khác rất ngạc nhiên: “Anh không quen cô ấy. Cô ấy nhào tới chỗ anh lúc anh lên cơn bệnh, chỉ là chụp ảnh chung rồi chứ chưa làm chuyện gì khác.”
“Anh nói rồi ư? Em quên mất rồi.” Uống hết một ly, Đường Vãn Vãn đã ngà ngà say, cánh tay cô ôm lấy cổ anh, rót vào tai anh: “Nếu anh đã nói thì chắc chắn là nói trên giường. Em chẳng bao giờ nhớ những lời anh nói trên giường.”
Thẩm Khác rũ mắt, nhìn vào mắt cô.
Mắt cô lấp lánh ánh nước, nhuộm cho bờ mi cô lờ mờ ánh sương, cô nhìn thẳng vào anh, trong mắt đầy d*c v*ng.
Hai người dán sát vào nhau, gần đến mức có thể ngửi thấy hương thơm tỏa ra từ gáy cô, đến mức có thể nhìn thấy những sợi lông tơ trên mặt cô. Vì uống rượu nên má cô ửng hồng, tôn lên màu đôi môi cô càng thêm hấp dẫn.
“Vãn Vãn à.” Thẩm Khác cúi người, chạm lên trán cô, yết hầu của anh khẽ chuyện động: “Em thực sự không nhớ bất kỳ lời nào anh nói trên giường à?”
“Em nhớ một câu.” Đường Vãn Vãn nhỏ giọng nói một câu.
Cả người Thẩm Khác cứng đờ, giọng nói anh trầm khàn: “Giờ mình về nhà.”
Không về nhà mà đến công xưởng AI Tiểu Mỹ.
Bởi vì trên đường về nhà, Đường Vãn Vãn hỏi anh còn có chuyện gì cô không biết không, Thẩm Khác đã tiện mồm nhắc tới AI Tiểu Mỹ.
Đường Vãn Vãn kêu gào đòi đi tham quan: “Bảo sao trong trỏng có nhiều người máy vậy, em đã đoán ra lâu rồi. Lần trước em không đánh bại lại được chúng, hôm nay có anh hộ giá, em chắc chắn sẽ đánh chúng tung đầu.”
Thẩm Khác bất lực: “Em định đánh thế nào?”
Đường Vãn Vãn: “Anh viết code, bảo chúng không được đánh trả, không được mắng em, lúc em đánh chúng, chúng không được động đậy.”
Thẩm Khác: “Anh hiểu rồi, cho chúng ở trạng thái tắt nguồn là được.”
“Không được, thế chán òm. Lúc em đánh chúng nó, chúng nó phải biết cơ.”
Thẩm Khác biết Đường Vãn Vãn say rồi sẽ bắt đầu lên cơn, nhưng không biết cô sẽ lên cơn tới mức nào.
Đại chiến người máy. Yêu cầu mới ban đầu là mắng không mắng lại, đánh không đánh trả, sau thấy thế chán, cô mắng ba câu yêu cầu người máy đáp trả một câu, cô đánh năm cái, người máy chỉ được đánh trả một cái.
Thẩm Khác bận rộn viết code theo yêu cầu của cô, ban đầu còn ổn, sau Đường Vãn Vãn lên cơn, yêu cầu ngày càng cao cấp, thậm chí còn yêu cầu người máy móc chân cho cô.
Thẩm Khác: “…”
Đường Vãn Vãn khoác một cái ga giường, tay cầm chổi, cưỡi trên người một người máy, đọc to “Mãn Giang Hồng” một cách tràn trề cảm xúc.
Thẩm Khác: “…”
Lặng lẽ mở camera lên.
Đường Vãn Vãn: “Thẩm Khác, người máy này không nghe lời.”
Thẩm Khác: “Em muốn nó làm gì?”
“Chẳng làm gì cả, em muốn nó chẳng làm gì cả.” Đường Vãn Vãn tủi thân hờn dỗi: “Nó cứng quá, nó cứ chọc vào em.”
Thẩm Khác đỡ trán: “…”
“Anh không tin ư?” Đường Vãn Vãn chân nam đá chân xiêu bước tới: “Đi ra đây, em đưa anh đi xem, nó dám giở trò với em trước mặt anh, nó là do anh tạo ra, ít nhiều gì cũng là con trai anh, con trai anh định…”
Thẩm Khác bịt miệng cô lại.
Em nói ít thôi.
Thẩm Khác kéo cô đến trước tủ quần áo rồi mở cửa tủ ra: “Ở đây chỉ có đồ ngủ của anh, giờ nửa đêm nửa hôm rồi, tối nay đừng về nhà nữa, ngủ ở đây vậy.”
Đường Vãn Vãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Thẩm Khác thấy cô ngoan vậy thì mới buông cô ra, cúi người cầm đồ ngủ trong tủ lên.
Đường Vãn Vãn ôm lấy eo anh từ phía sau: “Thẩm Khác, để em biểu diễn cho anh coi người máy chọc em thế nào.”
Rồi cô dùng sức húc về trước.
Đoàng.
Đầu Thẩm Khác chui vào trong tủ quần áo.
Đường Vãn Vãn nghiêng đầu bùi ngùi nói: “Hoá ra cảm giác làm đàn ông là thế này.”