Sáng hôm sau, Đường Vãn Vãn tình dậy, Thẩm Khác đút cho cô uống một cốc nước mật ong: “Đầu đau không em?”
Đường Vãn Vãn lắc lắc cái đầu nặng trĩu: “Cũng tạm ạ.”
Thẩm Khác cầm điện thoại: “Còn nhớ chuyện tối qua không?”
“Chuyện gì?”
“Đại chiến người máy.”
“Không nhớ, mà em cũng chẳng muốn nhớ, anh đừng cho em xem.” Đường Vãn Vãn đẩy điện thoại của anh ra: “Chắc chắn em đã làm rất nhiều trò con bò.”
Thẩm Khác giả vờ dùng điện thoại: “Thế anh gửi cho mẹ chồng em xem vậy.”
Mấy hôm nay bọn họ vẫn ngủ lại nhà họ Thẩm, ngày nào mẹ Thẩm cũng đi làm muộn tan làm sớm để ở nhà chơi cùng với Đường Vãn Vãn. Miệng bà nói là chơi, nhưng thực ra là để đợi xem mấy trò con bò của Đường Vãn Vãn. Theo lời bà thì là: “Một nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ, nhìn Vãn Vãn thôi là mẹ thấy hôm nay mẹ như về 18 vậy.”
Đường Vãn Vãn giật lấy điện thoại của Thẩm Khác: “Đừng gửi mà, chắc chắn mẹ lại nói em là cô gái kho báu cho coi.”
Thẩm Khác nín cười, giơ ngón cái lên: “Kho báu tốt mà. Chỗ nào cũng là ngọc bảo, chỗ nào cũng tốt.”
(*Raw: 宝藏女孩 có hai nghĩa một là chỉ ngôi sao có nhiều phốt đào mãi không hết, hoặc chỉ một người có rất nhiều tài năng mà ít ai biết.)
“Phì. Anh không biết đấy là từ tiêu cực à? Còn chẳng hay bằng mát mát tẻn tẻn.”
Thẩm Khác cười đau ruột, đưa điện thoại cho cô: “Em cũng biết mình man mát à.”
“Đương nhiên em không biết rồi, em trông phản ứng của mọi người mới biết đấy là tẻn tẻn.”
Đường Vãn Vãn nằm bò ra giường xem video say rượu Thẩm Khác quay: “Nếu để tự em nói á, em thấy mình làm gì cũng bình thường mà, chẳng hiểu sao mọi người lại cười. Lúc em thấy buồn cười thì mọi người lại chẳng cười. Em thấy mọi người mới bất bình thường ý.”
Video chiếu đến cảnh cô cưỡi trên người người máy đọc bài “Mãn Giang Hồng”. Video này Thẩm Khác đã xem mấy lần, lần nào xem cũng cười nắc nẻ, không hề thấy chán.
“Anh cười gì?’ Đường Vãn Vãn khó hiểu hỏi.
“Cười em đáng yêu đó.” Thẩm Khác xoa đầu cô.
“Không đúng.” Mặt Đường Vãn Vãn tỏ vẻ không tin, lại xem lại đoạn đọc “Mãn Giang Hồng” lần nữa: “Chắc chắn có chỗ nào buồn cười mà em chưa nhận ra.”
Thẩm Khác: “…”
Nửa phút sau.
“Có phải chỗ này không?” Đường Vãn Vãn tạm dừng: “Em đọc sai một chữ nè, anh nghe xem.”
Cô tua lại cho Thẩm Khác nghe lại.
Thẩm Khác: “…”
Đường Vãn Vãn: “Đọc sai một chữ có gì mà buồn cười, em không tin là anh có thể đọc thuộc cả bài không sai chữ nào.”
Thẩm Khác belike:
Anh đột nhiên có cảm giác chẳng lành, nếu Đường Vãn Vãn xem hết cả video cô húc anh vào tủ quần áo, người chịu tội chắc chắn sẽ là anh.
Quả nhiên.
Video chạy hết, Đường Vãn Vãn chống cằm nhìn anh, mắt chớp chớp.
Trong lòng Thẩm Khác reo lên một tiếng toi rồi, anh xỏ dép nhanh chân xuống giường: “Anh đi vệ sinh cái.”
Đường Vãn Vãn cũng trượt xuống giường, chạy nhanh mấy bước rồi ôm lấy anh từ phía sau.
Thẩm Khác: “…”
Thẩm Khác: “Em định làm gì?”
Đường Vãn Vãn: “Em muốn làm đàn ông lần nữa.”
Thẩm Khác: “…”
Kéo cánh tay cô ra.
“Thẩm Khác tuyệt vời ơi, ông xã number one ơi.” Đường Vãn Vãn nài nỉ: “Tối qua em uống say, hoàn toàn không nhớ ra đã làm chuyện này, cũng không nhớ cảm giác thế nào. Anh thỏa mãn em đi, cho em húc lần nữa được không?”
“Không! Được!” Thẩm Khác đẩy tay cô ra, ôm eo cô bế cô về giường, tiện thể lấy một chiếc còng tay từ dưới gối ra, còng cô vào đầu giường.
“Em ngoan ngoãn ngồi đây, anh đi rửa mặt đánh răng rồi nấu đồ ăn sáng.”
Đường Vãn Vãn giật cái còng tay đùng đùng: “Sớm muộn gì em cũng còng anh vào giường.”
Thẩm Khác: “…”
*
Đi ra khỏi công xưởng AI Tiểu Mỹ, Đường Vãn Vãn có chút ngẩn ngơ.
Thẩm Khác vỗ vỗ đầu cô, dịu dàng hỏi: “Em biết tại sao anh lại làm trí tuệ nhân tạo không?”
Đường Vãn Vãn: “Tại sao ạ?”
“Vì anh muốn người máy ngủ lúc nào là nó sẽ ngủ lúc ấy.” Giọng Thẩm Khác thản nhiên: “Anh có thể khống chế giấc ngủ của chúng.”
“Thẩm Khác.” Đường Vãn Vãn ôm lấy anh: “Em muốn anh làm người máy của em.”
“Được.” Thẩm Khác lặng lẽ đặt hai tấm vé máy bay tới nước S. Tuy Đường Vãn Vãn không hỏi, nhưng Thẩm Khác biết, đứng trong công xưởng AI Tiểu Mỹ, cô đương nhiên sẽ nhớ tới chuyện hẹn Trương Tông Chính lái xe máy ở đây lần trước.
Lớp đất trong lòng Đường Vãn Vãn nên được đào xới rồi.
Hai ngày sau, trước cổng bệnh viện điều trị ở nước S.
Đường Vãn Vãn nắm chặt tay Thẩm Khác, trong lòng mơ hồ nhận ra cô sắp phải đối mặt với gì, nhưng miệng cô thì lại nói: “Thẩm Khác, có phải anh không cần em nữa, định giam giữ em ở đây cả đời không ra ngoài được phải không?”
“Không giam em cả đời đâu. Cùng lắm ba tháng là được ra rồi.” Thẩm Khác dịu dàng mỉm cười, đeo lại khăn cẩn thận cho cô.
Đường Vãn Vãn lập tức hiểu ra ý của anh, đôi mắt đen láy sáng rỡ: “Ý anh là Trương Kỳ Chính sắp khỏi rồi ư?”
Giọng nói giòn tan phấn khích, được tẩm một lớp tuyết trắng dày, ngây thơ ngọt ngào.
“Đúng vậy.” Thẩm Khác nắm tay cô bước vào bệnh viện: “Bác sĩ nói tình hình hồi phục của cậu ấy tốt hơn dự tính nhiều, có thể giao tiếp bình thường với mọi người rồi. Ngoài ra, gần đây cậu ấy đang đam mê nghiên cứu thiết bị bán dẫn, anh đã xem qua thành quả nghiên cứu của cậu ấy, chỉ cần sửa lại chút là có thể xin bản quyền đưa vào ứng dụng thị trường rồi.”
Đường Vãn Vãn: “Cậu ấy luôn rất giỏi.”
Trong sân có một cái đình, dưới đình đầy ắp tuyết trắng, không chút bụi trần, đẹp như tiên cảnh.
Trương Kỳ Chính mặc một chiếc áo bông, ngồi trong đình bày biện đồ đạc. Bên bàn trà thấp ở cạnh có một cốc trà nóng, khói bay nghi ngút, nửa khuôn mặt của cậu ấy ẩn giấu sau lớp sương trắng, càng lộ vẻ chăm chú.
Đường Vãn Vãn đứng từ xa nhìn cậu ấy, nhớ lại đôi mắt trong vắt của cậu ấy, tựa như những bông tuyết trắng trong sân, trong sáng thuần khiết.
Sợ sẽ phá vỡ khung cảnh đẹp đẽ này, sợ cậu ấy trông thấy mình lại bị k*ch th*ch, Đường Vãn Vãn ôm lấy tay Thẩm Khác, không dám tiến tới làm phiền.
Trong đình, một đoạn nhạc du dương cất lên.
Trương Kỳ Chính bỏ đồ trong tay xuống, tắt báo thức trên đồng hồ đeo tay, cầm cốc trà ở bàn lên uống.
Báo thức nhắc nhở cậu ấy đã tới lúc uống trà, nếu còn để đó nữa thì trà sẽ nguội.
Cậu ấy cầm cốc trà lên đứng dậy, đi tới bậc thềm của mái đình, vừa uống trà vừa quan sát tuyết rơi. Nước trà ấm nóng trôi vào cổ họng, tứ chi cũng ấm hết cả lên, tuyết lạnh cũng không còn bằng giá vậy nữa.
Uống hết cốc trà, cậu ấy trông thấy hai người đứng ở đằng xa.
Nửa phút sau, cậu ấy vẫy tay với họ.
Thẩm Khác nắm chặt tay Đường Vãn Vãn, nhẹ nhàng an ủi cô: “Trước khi tới đây, bác sĩ đã nói với anh, cậu ấy nhìn thấy ảnh em không còn kích động lắm. Em yên tâm, lần này đến thăm là được bác sĩ cho phép. Bác sĩ còn nói, lần này hai người gặp mặt sẽ đẩy nhanh việc hồi phục của cậu ấy.”
Đường Vãn Vãn lo lắng đi tới cùng Thẩm Khác, hít sâu hết lần này tới lần khác.
“Thẩm Khác.” Trương Kỳ Chính có chút bẽn lẽn.
Thẩm Khác mỉm cười trả lời anh: “Có trà cho chúng tôi không?”
Trương Kỳ Chính gãi đầu: “Tôi chỉ có một cốc thôi, vừa uống hết rồi.”
Đường Vãn Vãn đầu đầy dấu hỏi chấm, từ bao giờ hai người thân thiết tới vậy rồi.
Thẩm Khác nắm tay cô, mỉm cười giới thiệu với Trương Kỳ Chính: “Đây là vợ tôi.”
“Chúc mừng nhé, tôi nghe anh tôi bảo hai người kết hôn rồi.” Lúc này Trương Kỳ Chính mới nhìn sang Đường Vãn Vãn, một lúc lâu sau, mới đưa tay phải ra: “Chào cô, Đường Vãn Vãn.”
Đường Vãn Vãn vội rút tay phải ra khỏi lòng bàn tay của Thẩm Khác, bởi vì lo lắng và kích động nên lòng bàn tay cô có một lớp mồ hôi. Cô đưa tay lau mồ hôi lên áo rồi mới nắm lấy bàn tay cậu ấy đưa ra, mỉm cười: “Chào anh, Trương Kỳ Chính.”
Trên áo lông vũ màu trắng in một dấu tay mới tinh.
Thẩm Khác bất lực mỉm cười, đưa tay rút hai bàn tay đang nắm chặt kia ra: “Được rồi, được rồi, đã chứng kiến được màn hội ngộ mang tính thế kỷ của hai người rồi.”
Trương Kỳ Chính bẽn lẽn mỉm cười.
Đường Vãn Vãn cười hihi, ánh mắt liếc về phía cái bàn nằm giữa đình: “Trương Kỳ Chính, ban nãy anh đang làm gì vậy?”
“Tôi bắt được mấy con kiến đang bò thành đường.” Trương Kỳ Chính lập tức quay lại trạng thái làm việc, cậu ấy nhặt một cành cây lên, quay lại bàn, giảng giải cho bọn họ về bản đồ đường này.
Đường Vãn Vãn nhìn cậu ấy, như thể nhìn thấy Trương Kỳ Chính đang thảo luận về bài vở với người khác trong khuôn viên trường đại học, trong mắt cậu ấy chỉ có kiến thức, lúc nào cũng dào dạt cảm xúc.
Đi theo lối suy nghĩ của cậu ấy, Đường Vãn Vãn đã hiểu được thí nghiệm bây giờ của cậu ấy, thỉnh thoảng còn thảo luận thêm vài câu, nói đến chỗ quan trọng, cô thậm chí còn bẻ một cành be bé từ cành cây trong tay Trương Kỳ Chính ra, định tranh luận cùng cậu ấy
Thẩm Khác đứng cạnh nhìn bọn họ, cảm giác như mình đang trông hai đứa trẻ con.
Trương Kỳ Chính đột nhiên vứt cành cây xuống đất.
Thẩm Khác và Đường Vãn Vãn đều sững người.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy Trương Kỳ Chính dựng hai cái cổ áo lông to ở trên áo khoác lên, che khuất cả khuôn mặt, rồi dùng ngón tay móc ra hai cái lỗ dùng để móc cúc sừng ra, vừa hay để lộ ra đôi mắt.
Cậu ấy nhìn Đường Vãn Vãn chằm chằm, nói: “Được rồi, cô nói đi.”
Đường Vãn Vãn: “Sao anh lại chui vào trong áo?”
Trương Kỳ Chính: “Nếu cô nói không đúng, tôi sẽ tranh luận với cô. Tôi sợ cô không khống chế được mà úp cả cái miếng gạch có bản đồ lên mặt tôi.”
Giọng cậu ấy trong sáng vô tội, ánh mắt ngây thơ thuần khiết.
“Không đâu.” Thẩm Khác nắm chặt tay Đường Vãn Vãn, nhìn Trương Kỳ Chính, dịu dàng nói: “Tôi sẽ trông cô ấy giúp anh.”
Trương Kỳ Chính: “Tôi sợ anh trông không nổi. Cô ấy khỏe lắm, tay không vung đấm là có thể đánh bại được hai người đàn ông.”
Nói xong, cậu ấy tự bật cười trước.
Hai con mắt sau cúc sừng tủm tỉm, sáng lấp lánh, y như vầng trăng trên trời sao, vẫn đẹp như vậy.
*
Rời khỏi viện điều trị, Đường Vãn Vãn ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh này, tâm hồn như mới được tuyết trắng gột rửa.
Cô hít sâu một hơi, nói: “Cảm giác Trương Kỳ Chính trẻ trung ghê, y như sinh viên đại học ý. Trước mặt cậu ấy em như một bà già vậy.”
Thẩm Khác xoa đầu cô, nói một câu rất đạo lý: “Ai cũng có cơ hội được sống lại mà.”
Đường Vãn Vãn: “Sao cậu ấy thân thiết với anh vậy?”
Thẩm Khác: “Anh đến đây mấy lần rồi.”
“Thẩm Khác, em hỏi anh nhé, ngày 19 tháng 9 năm 2019 là ngày gì?”
“Ngày em tán đổ được anh.”
“Trả lời chính xác.” Đường Vãn Vãn nhảy lên lưng anh, ôm cổ anh hôn lên mặt anh: “Em muốn đá lưỡi trên mặt anh ghê.”
Thẩm Khác cười: “Đồ ngố tàu.”
Đường Vãn Vãn hét to: “Đường Vãn Vãn em! Cả cuộc đời này chuyện chính xác nhất và cũng đáng tự hào nhất mà em từng làm, đó chính là tán đổ được Thẩm Khác!”
Giọng cô vọng lại trên bờ tuyết im lặng, ngọt ngào vang dội.
*
Đường Vãn Vãn siêu thích nhà họ Thẩm, sau khi kết hôn cô rất ít khi về khu chung cư Hạnh Phúc, đa phần đều ở nhà họ Thẩm.
Cô thích nhất là vườn rau của nội Thẩm, thỉnh thoảng là cô lại chui vào ấy, cùng ông nội Thẩm cuốc đất tưới nước bón phân, cùng bà nội Thẩm trồng rau nhặt rau nhổ cỏ, cùng Thẩm Khác dắt bé Ba đi dạo.
Bốn người nhà họ Thẩm đều rất thích Đường Vãn Vãn, thích tính cách thẳng thắn không vòng vo của cô, thích thái độ sống lương thiện thích cười của cô, thích việc cô luôn đem tới niềm vui cho mọi người…
“Con bé Vãn Vãn này ngoan quá. May mà có nó, cả nhà tôi mới có thể ở bên nhau suốt ngày.” Bà nội Thẩm cứ gặp ai là cũng khen cô cháu dâu này: “Tôi nói bà nghe, suốt ngày chúng tôi cứ ganh ghét lẫn nhau vì Vãn Vãn thôi, ai cũng muốn chơi với con bé.”
“Con bé Vãn Vãn đúng là phúc tinh nhà họ Thẩm chúng tôi, kể từ sau khi kết hôn, Thẩm Khác chưa lên cơn bệnh lần nào. Dưa ông nhà tôi trồng cũng ngọt hơn trước…”
“Không phải giục chúng nó sinh con đẻ cái, chúng nó vẫn còn là trẻ con kia kìa. Cứ để theo tự nhiên, lúc nào chúng nó muốn có con thì có, đám già chúng tôi không tham gia vào mấy chuyện này…”
Cuối tuần lại tới.
Đường Vãn Vãn ngồi trên ghế dưới ô che nắng, lặng lẽ ngồi đợi quả dưa ngọt trong vườn dưa.
Thẩm Khác đi tới gọi cô ăn cơm.
Đường Vãn Vãn suỵt một tiếng: “Đừng có đánh thức dâu ngọt.”
Thẩm Khác không hiểu bước tới: “?”
Đường Vãn Vãn giơ cao ô che nắng, ra hiệu cho Thẩm Khác dựa gần lại.
“Đợi dưa ngọt chín.” Đường Vãn Vãn mỉm cười nói: “Ông nội nói, lúc dưa ngọt chín sẽ có âm thanh. Sáng nay ông còn nói, quả dưa này chắc tới trưa là chín.”
“Ông lừa em thì có.” Thẩm Khác cười.
“Anh cứ đợi là biết thôi.” Đường Vãn Vãn nói: “Em nhận ra lời ông nói rất có triết lý nha.”
“Ông nói gì thế?”
“Ông nói với em là, đời người phải đắm đuối cái gì đó thì cuộc sống mới có ý nghĩa.” Đường Vãn Vãn nói: “Em nghĩ rồi, do em mê đắm đuối mấy cái máy móc như xe máy máy xúc máy kéo nên em mới vượt qua được những ngày tháng đó. Trương Kỳ Chính giờ đang mê mẩn nghiên cứu thiết bị bán dẫn, nhờ vậy mà cậu ấy mới bước qua được. Ông bà nội mê trồng rau, thế nên cuộc sống mỗi ngày của ông bà đều rất phong phú.”
“Có lý, người sống mà nhất định phải yêu thích gì đó, như thể cỏ cây yêu ánh nắng vậy*.” Thẩm Khác ngồi luôn xuống đất. “Anh đợi dưa chín với em.”
Một quả dưa hấu đang nằm trong đống dây leo xanh, quả dưa hình bầu dục, vằn xanh, to bằng hai nắm đấm. Mùi dưa thoang thoảng qua mũi.
Hai người ngồi dưới ô che nắng, nắm tay nhau, ngắm nhìn quả dưa hấu ấy, lặng lẽ đợi nó chín.
Áo sơ mi dán sát vào lưng, một trận gió thổi qua, cuộn một góc áo, gợi lên một mùi hương nhẹ.
1 phút, 2 phút… tới phút thứ 9.
Rắc rắc
Dưa hấu chín hồi.
Hai người cùng lúc ngước mắt nhìn nhau rồi đồng thanh: “Anh/ Em nghe thấy chứ?”
“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi.” Đường Vãn Vãn phấn khích tới mức quỳ xuống đất, dán tai lên quả dưa: “Em mới nghe thấy tiếng rắc, anh cũng nghe thấy đúng không.”
“Anh nghe thấy rồi.” Thẩm Khác mỉm cười: “Giờ còn nghe thấy được không?”
Đường Vãn Vãn dán tai vào dưa hấu nghe một lúc rồi bò dậy: “Không còn nữa rồi. Không được, mũi em toàn mùi ngọt của dưa hấu thôi.”
“Giờ mình ăn luôn đi.”
“Được.”
Lấy quả dưa xuống, không cần cửa mà dùng ống quần lau sạch, tay không bẻ làm hai.
Hai người ngồi trên đất, chia nhau ăn quả dưa hấu.
“Em tuyên bố, đây là quả dưa hấu ngọt nhất đời này em từng ăn.” Đường Vãn Vãn cười tủm tỉm: “Em cũng tuyên bố, từ bây giờ, em sẽ mê thêm một chuyện nữa.”
Thẩm Khác: “Ăn dưa hấu hả?”
“Không phải.” Đường Vãn Vãn cất to giọng: “Em sẽ mê đắm mê đuối Thẩm Khác.”
Thẩm Khác mỉm cười: “Ngày nào anh cũng mê em.”
Anh đột nhiên ôm lấy cổ chân Đường Vãn Vãn rồi kéo mạnh một cái. Đường Vãn Vãn ngồi trên đống dây của dưa hấu trượt tới trước mắt anh, mặt mày ngơ ngác nhìn anh.
Ánh mắt của Thẩm Khác nhìn cô đầy nóng bỏng, tiếp đó, anh nghiêng người, hôn lên môi cô.
Hai người nằm thẳng ra đất.
Dưới ánh sáng làm gì có chuyện mới mẻ, dưới ô kia vẫn là chuyện thường ngày.
Tác giả có lời muốn nói:
(*Trích trong “Cỏ cây nhân gian” Uông Tằng Kỳ)