Vừa Nhìn, Anh Liền Thích Em

Chương 53

Mấy ngày nay tâm trạng của Triệu Mãnh không vui.

Nhà ăn không còn bán món thịt viên kho nữa. Nghe nói người làm món này đã về quê mở nhà hàng.

Hương vị món thịt viên kho ở nhà ăn rất độc đáo, không nơi nào có được.

Chỉ nghĩ tới việc sau này không ăn được thịt viên kho nữa là miệng Triệu Mãnh thấy lạt nhách.

Trưa hôm ấy, đang ngồi ăn ở nhà ăn, vừa cắn một miếng rau bắp cải, lướt vòng bạn bè trên điện thoại một cách chán nản, thì chợt lướt thấy bài đăng này.

Đường Vãn Vãn: [Ảnh bê cả cục dân chính tới đây rồi nè.]

Đính kèm hai tấm giấy chứng nhận kết hôn.

Khu vực bình luận hẳn mấy dòng người thả tim.

Triệu Mãnh ấn like rồi bình luận: [Lão đại, lúc cô tổ chức hôn lễ có thể mời đầu bếp đã nấu món thịt viên kho ở nhà ăn số 2 tới không? Ông ấy không làm nữa về nhà mở cửa hàng rồi.]

Đường Vãn Vãn gửi cho cậu ta một bức ảnh thịt viên kho: [Sư phụ, xem đỡ đi nè. Hồi trước lúc không được ăn thịt viên kho là tôi sẽ mở bức ảnh này ra, vừa nhìn vừa hít rồi ăn một miếng cơm, như thể ăn được thật vậy, có tác dụng lắm.”

Triệu Mãnh: “…”

Triệu Mãnh khịt mũi, tự lẩm bẩm: “Đã bảo thằng cháu Thẩm Khác này chẳng đâu ra đâu mà, keo kiệt gần chết, có tiền thì được cái đếch gì, đến cả ông chủ tiệm cơm nhỏ dưới quê cũng không nỡ mời. Hôn lễ mà không có món thịt viên này á thì cho dù có quỳ xuống xin ông đây ông cũng đếch thèm đi đám cưới hai người. Ấy? Mình gửi tiền mừng mà không đi ăn có phải hơi lỗ không? Mẹ nó tức ra. Thằng cháu Thẩm Khác mày cứ đợi đó, sớm muộn gì ông đây cũng băm nhừ mày ra, dùng xe máy tông chết mày.”

Cắn một miếng bắp cải luộc, mang theo tâm lý thử cho biết, cậu ta mở ảnh ra, lập tức cả màn hình tràn ngập thịt viên kho, trông vô cùng ngon, còn đang bốc khói, nhìn là biết thịt viên kho chính hiệu ở nhà ăn.

Tâm lý đã làm tê liệt thần kinh, Triệu Mãnh như thể ngửi thấy mùi này thật. Cậu ta hít sâu một hơi rồi và cơm, nhai nhồm nhai nhoàm nuốt xuống.

Như thể ăn được thật vậy.

Lão đại không lừa mình.

“Anh Mãnh Tử.” Tiểu Phượng cầm một đĩa cơm đi tới, giọng điệu có chút ngại ngùng: “Em ngồi đây được không?” 

Triệu Mạnh ngẩng đầu lên, trong miệng vẫn còn cơm, chỉ ừ một tiếng. 

Tiểu Phượng đỏ mặt ngồi xuống đối diện cậu ta, sau đó mở một hộp cơm trên bàn ra.

Triệu Mãnh: “!”

Khoảnh khắc ấy, cậu tưởng như bức ảnh trong điện thoại được vẽ bởi Mã Lương*, thành tinh rồi.

(*Theo truyện dân gian TQ, Mã Lương có một cái bút thần vẽ vật gì ra thì vật ấy thành thật.)

Đôi mắt cậu trợn to, nhìn chằm chằm vào hộp cơm. 

Tiểu Phượng gắp một viên thịt lên, nhai từ tốn, Triệu Mãnh nhìn chằm chằm vào miệng cô ấy.

Trước đây chưa từng để ý tới miệng Tiểu Phương, hoàn toàn không ngờ miệng của cô ấy lại… chúm chím như vậy. Hơi dày, nhưng không phải môi siêu dày, mà giống môi của diễn viên điện ảnh nữ nào đó, khá gợi cảm.

Trơ mắt nhìn miếng thịt viên bị một cái miệng như vậy nuốt chửng, Triệu Mãnh không ngồi yên được nữa, chỉ ước gì có thể nhào tới ôm lấy đầu cô ấy, cắn lại miếng thịt trong miệng cô ấy.

Mũi cậu rất nhạy, đó là mùi thịt quen thuộc, mùi này là mùi món thịt viên kho ở nhà ăn!

Triệu Mãnh đứng phắt dậy, quay đầu 90 độ nhìn ra phía cửa sổ căng tin, chỗ ấy đã đóng chặt.

Cậu từ từ quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào hộp cơm trưa của Tiểu Phượng rồi hỏi: “Em lấy món thịt viên kho ở đâu đấy?”

Tiểu Phượng mím môi: “Em tự làm đấy.”

Mông Triệu Mãnh đập phịch xuống ghế, giọng nói dịu dàng hơn nhiều: “Em biết làm món thịt viên kho mà nhà ăn bán à?”

“Không biết vị có đúng vậy không.” Tiểu Phượng đẩy hộp cơm qua: “Anh Mãnh Tử, anh có muốn thử không?”

Triệu Mạnh phấn khích, rồi dùng giọng địa phương của một người bạn khác trong xưởng trả lời: “Được.”

Gắp một viên thịt lên, bỏ vào miệng, nhai rồi lại nhai.

Mùi thơm của sốt thịt ôm trọn lấy lưỡi, tràn ngập trong khoang miệng.

Tiểu Phượng cúi đầu mỉm cười.

Triệu Mãnh ăn liền ba viên, rồi mới hỏi: “Tiểu Phượng, đầu bếp nấu ăn trong căng tin là họ hàng nhà em à?”

“Không ạ.”

“Thế sao em biết làm món này?”

“Mẹ em làm người múc đồ ăn, có lúc cũng ra bếp giúp đỡ, mẹ trông thấy đầu bếp làm nhiều lần là có thể nhớ được cách làm. Em hỏi mẹ em xong tự học đấy.”

“Hoá ra em cũng thích món này à.”

“Em…” Tim Tiểu Phượng đập như gõ trống, căng thẳng vô cùng. Câu “Em học làm món này vì anh đấy” cô ấy đã luyện ở nhà biết bao lần, tới lúc cần dùng thật thì lại không mở lời nổi.

Triệu Mãnh nuốt chửng miếng thịt viên, ngước mắt nhìn thấy Tiểu Phượng đang gắp rau ăn thì vội xin lỗi: “Tiểu Phượng, anh ăn hết thịt viên của em rồi, hay là chiều em đừng làm nữa, để anh làm thay em cho.”

“Không không cần ạ, vốn em làm cho anh mà.”

Vừa dứt lời mới nhận ra mình nói gì, mặt Tiểu Phượng đỏ bừng, cô ấy không dám nhìn Triệu Mãnh nữa, cơm cũng không ăn nữa, đĩa cũng không dọn đi mà đứng dậy quay người bỏ chạy.

Triệu Mãnh nhìn đĩa ăn còn thừa lại hơn nửa thì gãi tai. Hình như cậu nghe nhầm thì phải? Tiểu Phượng nói là cô ấy làm món thịt viên kho cho cậu sao?

Tại sao chứ??

Một công nhân ngồi ở đối diện, một tay cầm đĩa ăn, tay kia cầm bánh bao, lúc đi ngang qua chỗ cậu thì cười nói: “Mãnh Tử, cậu có phúc ăn rồi đấy. Mai nhớ mời chúng tôi ăn kẹo cưới đấy nhớ.”

Tuy Triệu Mãnh thấy hơi khó hiểu, nhưng cậu nghe hiểu câu này. Bạn công nhân kia đang đẩy thuyền cậu và Tiểu Phượng.

Nhớ tới khoảng thời gian trước lúc ở nhà mẹ cứ nhắc tới Tiểu Phượng, nói Tiểu Phượng xứng với cậu lắm, không biết tại sao, Triệu Mãnh chợt có chút bực dọc.

Buổi chiều, Tiểu Phượng đang đếm hàng trong xưởng.

Triệu Mãnh lái xe nâng hàng, lúc đi ngang qua cô ấy thì nhét cho cô một túi đồ.

Tiểu Phượng ngơ ngác nhận lấy, ngẩng đầu lên chỉ thấy bóng lưng Triệu Mãnh.

Cô ấy mở túi ra, bên trong đầy đồ ăn vặt. Sô cô la, bánh quy, trái cây sấy khô, sữa chua và táo.

Cô ấy vẫn chưa ăn trưa xong, Triệu Mãnh sợ cô ấy đói.

Tiểu Phượng cầm túi chạy tới góc tường, đầu cô ấy dán lên tường, mặt vùi vào túi, mừng tới giậm chân.

Tuy bụng đã lép kẹp, nhưng cô ấy không hề thấy đói. Cô ấy ra sức làm hết việc chiều nay, không động vào đống đồ ăn trong túi tí nào.

Buổi tối về đến nhà, cô ấy đặt túi lên tủ đầu giường, nằm nhoài ra giường, hồi tưởng lại cảnh Triệu Mãnh lái xe nâng nhét cái túi này cho cô ấy lúc chiều. Hình ảnh ấy cứ quanh quẩn trong đầu cô ấy suốt một buổi chiều mãi không vơi đi và còn ngày càng sâu sắc hơn.

Tiểu Phượng cảm giác như mình bị ma nhập rồi.

Cô ấy chỉ cảm thấy Triệu Mãnh rất man, chỗ nào cũng man. Kể từ lần đầu nhìn thấy anh, trái tim cô ấy dường như chỉ rung lên vì anh.

“Tiểu Phượng, ra ăn cơm đi con.” Giọng mẹ Tiểu Phượng hét to từ bên ngoài cửa.

“Con ra đây.” Tiểu Phượng xỏ dép lê đi ra, rửa tay dọn cơm.

“Hôm nay con đưa thịt viên cho Mãnh Tử ăn à?” Mẹ Tiểu Phượng liếc cô một cái rồi hỏi.

Tiểu Phượng: “Không ạ.”

“Không thì tốt, cái ngữ đứng núi này trông núi nọ.” Nghĩ đến việc lần trước Triệu Mãnh đưa Đường Vãn Vãn tới lấy thịt viên kho là mẹ Tiểu Phượng lại tức: “Cuối tuần con chuẩn bị đi nhé, dì Trương giới thiệu đối tượng cho con.”

“Con không đi đâu.”

“Con vẫn còn tơ tưởng đến Mãnh Tử à?”

Tiểu Phượng cúi đầu húp cháo: “Năm nay con mới hai mốt, con còn trẻ mà, có phải không ai lấy đâu.”

“Hai mối thì sao, hai mốt thì cũng sắp ba mươi rồi thôi.”

Tiểu Phượng không ăn thức ăn, chỉ ừng ực húp một bát cháo rồi đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

“Mày tỏ thái độ trước mặt tao làm gì, có giỏi thì tỏ thái độ với Mãnh Tử ý?” Mẹ Tiểu Phượng đứng ngoài chửi to: “Mày có mông có ngực có phải là cái ngữ xấu xí gì đâu mà suốt ngày cứ xấu hổ vậy…”

Bố Tiểu Phượng mất sớm vì bệnh, trong nhà chỉ còn hai mẹ con, mẹ Tiểu Phượng vừa làm mẹ vừa làm cha, một tay nuôi cô ấy thành người. Tính tình bà nóng nảy, nói chuyện hơi khó nghe nhưng thẳng thắn, không có ý đồ xấu xa gì.

Sau khi tốt nghiệp cao đẳng, Tiểu Phượng liền vào làm ở công xưởng hiện tại, làm từ cấp thấp nhất, cô ấy không ngại khổ ngại mệt, ham học hỏi lại thật thà, nên lúc nào cũng tràn ngập hi vọng với cuộc sống.

Sau khi gặp được Triệu Mãnh, cô ấy càng có hi vọng hơn, chỉ ước gì xưởng xe mãi không tan làm.

Mấy ngày sau đấy, Tiểu Phượng đều mang thịt viên kho cho Triệu Mãnh, Triệu Mãnh cũng đã hình thành thói quen tới trưa sẽ ngồi cùng bàn ăn cơm với Tiểu Phượng, có lúc cậu tan làm sớm, còn sẽ lấy cơm chiếm chỗ trước cho Tiểu Phượng.

Triệu Mãnh ăn thịt viên của Tiểu Phượng nên sẽ nhét cho cô ấy mấy món đồ ăn vặt mà con gái hay thích ăn để cảm ơn.

Hai người lặng lẽ duy trì mối quan hệ như vậy được một thời gian.

Cho tới một ngày nọ, trong giờ nghỉ, Tiểu Phượng rút một cây sô cô la ra, đứng quay mặt vào kệ hàng lén ăn. Đúng lúc này, Triệu Mãnh đang dẫn người tới đây kiểm tra.

Nghe thấy tiếng động, Tiểu Phượng vội vàng nhét thanh socola còn ăn dở vào túi, quay lại chào hỏi.

Triệu Mãnh nhìn mặt cô ấy rồi sững ra vài giây, lúc ấy cậu không nói gì, đợi công nhân đi cùng đi sang chỗ khác rồi, Triệu Mãnh mới lùi lại trước kệ hàng, chỉ vào khoé miệng mình, ra hiệu cho Tiểu Phượng rằng miệng cô dính gì đó.

Tiểu Phượng không hiểu, nhìn cậu: “Miệng anh bị gì à?”

“Không phải anh, là em ấy.” Triệu Mãnh ngại giải thích lại phiền bèn tiến tới, dùng tay quẹt vết socola trên khoé miệng cô ấy luôn.

Đầu ngón tay thô ráp chạm vào đôi môi mềm mại của cô ấy. Cơn nóng bỏng chạm phải sự mát lạnh.

Cả hai đều sững người.

Tiểu Phượng căng thẳng tới nỗi miệng mở hờ hờ nhưng không thở ra bất kỳ hơi nào.

Cô ấy không biết đôi khi, dáng vẻ khẽ há miệng của con gái lại khiến người khác gục ngã nhất.

Lúc này, chỉ cần cô ngậm miệng lại là có thể ngậm được nửa ngón tay ở khoé miệng.

“Mãnh Tử.” Công nhân ở trước thấy Triệu Mạnh tụt lại phía sau liền hét lớn.

Triệu Mãnh vội vàng buông tay ra, chạy tới: “Đến đây.”

Lúc bỏ tay xuống, không biết vô tình hay cố ý mà ngón tay của cậu còn khẽ lướt qua bờ môi dưới của cô ấy.

Ngón tay cái có vết chai, chạm qua chỗ nào là chỗ ấy ngưa ngứa, nong nóng.

Tiểu Phượng đứng sững người mất mấy phút, sau đó mới từ từ đưa tay lên lau sạch vụn socola ở khóe miệng.                                 

Sau sự việc này, mối quan hệ giữa hai người Triệu Mãnh và Tiểu Phượng có chút thay đổi kỳ lạ.

Lúc ăn cơm, nếu đũa vô tình chạm vào nhau, hai người sẽ nhanh chóng né ra, không ai dám gắp lấy miếng thịt viên ban nãy nữa; lúc làm việc, nếu ánh mắt hai người vô tình chạm nhau thì sẽ vội vàng né tránh, không dám nhìn đối phương nữa…

Mấy hôm nay, Triệu Mãnh thấy khó chịu lắm.

Cậu cảm giác mình như đến kỳ, tâm trạng nắng mưa thất thường. Lúc làm việc thì cứ ngơ ngẩn ra, lúc không làm gì thì lại ngồi ngây ra đấy.

Có lần, Đường Vãn Vãn đến xưởng, lái xe máy dạo quanh trước mặt cậu ba vòng mà cậu còn chẳng nhận ra. Trước đây sẽ chẳng bao giờ xảy ra chuyện như vậy.

Trước đây, cậu có thể ngửi thấy mùi xăng xe máy của Đường Vãn Vãn từ cách đó ba cây, cậu nghe tiếng động cơ là có thể biết được đó có phải xe máy của Đường Vãn Vãn hay không.

“Sư phụ.” Bánh xe máy của Đường Vãn Vãn suýt thì đè lên chân cậu: “Cậu ngồi ngây ra đó làm gì? Tôi gọi cậu nãy giờ đấy.”

Triệu Mãnh bừng tỉnh, cậu xoa xoa mặt: “Lão đại, cô tới đây lúc nào thế?”

“Được một lúc rồi. Vừa hay gặp được cậu, tặng anh cái này nè.” Đường Vãn Vãn ném cho cậu hai túi kẹo cưới, sau đó nhét cho cậu một tấm thiệp cười: “Tuần sau tôi với Thẩm Khác tổ chức hôn lễ, cậu phải tới tham gia đấy nhé, tôi vẫn nhớ chuyện lần trước cậu bảo, menu đã thêm món thịt viên kho rồi.”

“Không cần đâu.” Triệu Mạnh cười toe toét: “Thịt viên kho Tiểu Phượng làm còn ngon hơn trong căn tin, mấy hôm nay ngày nào tôi cũng được ăn.”

Đường Vãn Vãn giơ ngón tay cái lên: “Một like cho Tiểu Phượng.”

Cô tưởng Tiểu Phượng là đầu bếp mới nên cũng không hỏi cậu Tiểu Phượng là ai.

Triệu Mãnh cười.

“Tôi đi đây.” Đường Vãn Vãn trèo lên xe máy rồi lại vòng lại: “Sư phụ, có phải cậu đang yêu đúng không?”

“Hả?” Triệu Mãnh giật mình vì câu hỏi này.

“Bộ dạng ngây ngốc ban nãy của cậu y hệt bộ dạng lúc trước tôi nhớ Thẩm Khác.” Đường Vãn Vãn vẫy tay: “Sư phụ cố lên nha, nếu cần dùng máy bay không người lái thì tìm tôi, người quen dùng lần hai được giảm giá đấy.”

Chiếc xe máy chạy ra khỏi cổng khu xưởng rồi biến mất.

Triệu Mãnh cầm hai túi kẹo đứng ngây người ra đấy, không biết đang nghĩ gì.

“Anh Mãnh Tử, có người sắp kết hôn à?” Tiểu Phượng lặng lẽ chui từ sau ra, nhìn thấy kẹo cưới và thiệp mời trong tay cậu thì hỏi.

“Ừ, có người sắp cưới.” Triệu Mãnh đưa kẹo cho cô ấy: “Em ăn đi, anh không thích ăn ngọt.”

Tiểu Phượng không cầm kẹo mà cầm lấy tấm thiệp trong tay cậu rồi mở ra: “Cô dâu là Đường Vãn Vãn, cô ấy chính là đồ đệ Đường Công hồi trước của anh à?”

Triệu Mãnh: “Ừ.”

Tiểu Phượng bĩu môi, tiếp tục xem thiệp: “Chú rể đẹp trai thật đấy.”

Mặt Triệu Mãnh đen kịt, giật lấy thiệp cưới: “Đẹp trai cái gì mà đẹp trai.”

Ngày nào ở nhà mẹ cô ấy cũng kể chuyện Triệu Mãnh và Đường Công, nói Triệu Mãnh dẫn Đường Công tới cửa sổ ăn rồi bảo bà múc thịt viên kho: “Thịt viên kho á, mẹ muốn vặn đầu nó xuống khi luôn ấy chứ. Đường Công cái gì chứ, kỹ sư thì giỏi lắm chắc?”

Nhờ mẹ, Tiểu Phượng luôn canh cánh chuyện Triệu Mãnh và Đường Vãn Vãn, tình cảnh bây giờ chẳng phải cốt truyện cũ rích “Cô ấy kết hôn rồi nhưng chú rể không phải tôi” ư?

Trong lòng Tiểu Phượng vốn đã giận, giờ bị Triệu Mãnh nạt vậy, cô ấy càng giận hơn: “Đường Công kết hôn với người khác, anh trút giận lên em làm gì?”

Rồi quay người bỏ chạy.

Triệu Mãnh: “???”

Khen ngợi gã khác trước mặt cậu? Khen xong còn giận dỗi nữa? Là sao vậy?

Phụ nữ khó hiểu thật.

Cả chiều, Tiểu Phượng không thèm đếm xỉa tới cậu, ỷ mình là quản lý xưởng xe, lấy lý do kiểm tra công việc, cậu cứ quanh quẩn quanh xưởng xe mãi, Tiểu Phượng không thèm để ý đến cậu, còn chẳng nhìn cậu lấy một cái.

Tới lúc tan làm, Tiểu Phượng né mặt cậu, cùng những công nhân khác vừa nói vừa cười ra về.

Triệu Mãnh không thể hiểu nổi.

Sau khi tan làm, cậu không thể nhà mà lại như ma xui quỷ khiến tới trung tâm thương mại.

Cậu không biết tại sao Tiểu Phượng lại nổi giận, nhưng biết chắc là mình đã chọc giận cô ấy.

Nếu đã đến trung tâm thương mại thì mua cho cô ấy món quà, ngày mai tặng cho cô ấy để đền tội vậy.

Hai mươi phút đi dạo hết 4 tầng trung tâm thương mại, đủ các kiểu quà, nhức đầu ghê, chẳng biết nên mua gì.

Xuống tầng một ngồi nghỉ uống nước, vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy biển quảng cáo son môi trước mặt.

Một cô gái Âu Mỹ, tóc xoăn vàng, đôi môi đỏ chót.

Ánh mắt Triệu Mãnh dừng lại ở đôi môi đỏ thắm kia, cậu ngửa cổ uống một ngụm nước. Nước mát lạnh, nhưng tới lúc chảy qua họng cậu thì họng cậu như bị bỏng rát.

Cậu chợt nhớ tới đôi môi của Tiểu Phượng.

Nếu cô ấy tô son đỏ, môi cô ấy hẳn sẽ đẹp hơn đôi môi trên biển quảng cáo nhiều.

Môi Tiểu Phượng chúm chím mềm mềm, sờ vào rất thích, nếu được ăn thì— khụ khụ

Triệu Mãnh sặc nước, mãi một lúc sau mới đỡ, cổ và tai đã đỏ bừng.

Cậu dựa lên ghế, ánh mắt nhìn chằm chằm biển quảng cáo, hai mắt trống rỗng, ngón tay cái vô thức ma sát miệng bình.

Nhớ lại có lần trong phòng trà, Tiểu Phượng dùng cốc giấy đựng nước nóng, nếm một ngụm thấy nóng bèn để lên bàn rồi quay đầu đi làm việc khác. Một lúc sau, Triệu Mãnh vào phòng trà, nhìn thấy trên bàn có cốc nước gần đẩy, tưởng không ai uống, cậu lại đang khát nên bèn cầm lên uống.

Tiểu Phượng định ngăn nhưng không kịp, mấy công nhận đứng đó bắt đầu ghẹo là cậu và Tiểu Phương hôn nhau gián tiếp…

“Mẹ kiếp.” Triệu Mãnh đứng dậy, ngửa cổ uống một hơi hết sạch nước trong bình, rồi bóp nát, vứt vào thùng rác, cậu đứng dậy đi tới quầy bán son ở đối diện.

Nhân viên bán hàng hỏi cậu muốn mua màu gì. Cậu chẳng biết màu gì cả, nhân viên lại hỏi nền môi và da của bạn gái cậu, da vàng mấy độ, hay hồng mấy độ gì đó, cậu chẳng hiểu gì cả.

Mẹ kiếp, mua son mà phải suy xét nhiều vậy hả, không phải tất cả đều là màu đỏ sao?

Năm phút sau, Triệu Mãnh mua hết ba hàng son, dùng hết tiền lương cả một tháng của mình, nhưng cậu thấy đáng.

Cầm túi bước ra khỏi trung tâm thương mại, đèn đường đã được bật, đạp xe đạp hóng gió, thấy đâu cũng thật đẹp, nghe gì cũng thấy hay. Gió đêm như một bàn tay múp míp đang sờ nắn mặt cậu, vừa ngứa vừa mềm, vô cùng thoải mái.

Ngày hôm sau tới xưởng xe, không nhìn thấy Tiểu Phượng, cậu bèn cầm túi đồ đến tủ đồ để.

Bên cạnh có mấy tên công nhân đang cười đùa. Cậu không nghe kỹ lắm, bỏ đồ vào trong tủ khoá lại xong, nghe thấy có người nhắc tới Tiểu Phượng, cậu lập tức sững lại nghe ngóng.

“Ngực của Tiểu Phượng á phải gọi to nhất trong cái xưởng xe này.”

“Đâu chỉ to nhất xưởng xe đầu, tôi thấy có khi phải nhất cả khu xưởng ý chứ.”

“Mông Tiểu Phượng tròn lắm, cổ mà lúc lắc cái mông chẳng phải sướng lắm.”

“Có sướng hay không sao mày biết? Chẳng lẽ mày thử rồi à?”

“Thử với nhỏ đó cũng được, ban ngày thì làm ở xưởng xe, tối về lại húc tiếp.”

Triệu Mãnh vung nắm đấm, đấm gãy một chiếc răng cửa của tên này.

Phòng thay đồ trở nên hỗn loạn.

Công nhân trong xưởng đều khá th* t*c, bình thường hay nói mấy lời tục tĩu, thỉnh thoảng Triệu Mãnh cũng nghe thấy nhưng không xen vào, cũng không quan tâm, hôm nay bọn họ nhắc tới Tiểu Phượng, cậu không thể nhịn được.

Chuyện Triệu Mãnh đánh nhau với người khác nhanh chóng lan ra khắp xưởng xe, Tiểu Phượng nghe thấy được bèn tới ký túc xá tìm Triệu Mãnh.

Ký túc xá đơn, rèm cửa được kéo lại, ánh sáng mờ mờ.

Triệu Mãnh mặc một bộ đồ công nhân liền, áo trên đã cởi ra buộc ở eo, cậu đang trần mình bôi thuốc. Mở cửa trông thấy là Tiểu Phượng, cậu sững người, quay đầu cầm một chiếc áo ba lỗ trên ghế lên trùm vào đầu.

Vải của chiếc áo ba lỗ mỏng, bó chặt lấy cơ thịt, lên xuống theo nhịp thở.

Tiểu Phượng nhìn sang chỗ khác, nhỏ giọng hỏi: “Có bị thương nặng lắm không?”

“Anh không.” Triệu Mãnh mỉm cười nắm chặt nắm đấm, cơ bắp trên cánh tay cậu nổi lên, rắn y như đá: “Mấy người bọn họ đâu có đủ trình để anh đánh đâu.”

“Tại sao anh lại đánh nhau?”

Triệu Mãnh ngậm miệng, không nói gì.

Tiểu Phượng đứng dưới ánh sáng, dáng người có trước có sau phản chiếu lên bức tường trắng trong ký túc xá, chập chờn qua lại theo chiếc rèm cửa.

Cổ họng Triệu Mãnh nghẹn lại, cậu lẩm bẩm một tiếng rồi nhìn sang chiếc rèm cửa đang lướt qua lướt lại.

“Anh Mãnh Tử.” Tiểu Phượng tiến lên hai bước, lại hỏi: “Sao anh lại đánh nhau?”

Triệu Mãnh lẩm bẩm: “Không có lý do gì cả.”

“Em nghe bọn họ nói…”

“Bọn họ lại nói gì trước mặt em à?” Nói rồi Triệu Mãnh định lao ra ngoài, dáng vẻ như thể muốn đánh đấm, th* t*c nói: “Đụ má chúng nó chứ. Ông đây sẽ đánh cho lũ chó chúng mày méo miệng.”

“Anh Mãnh Tử.” Tiểu Phượng lo lắng, đứng quay lưng vào cửa phòng nắm lấy tay cậu: “Đừng đánh nhau nữa mà.”

Bàn tay to của cậu bị một bàn tay mềm mại nắm lấy, Triệu Mãnh dừng bước, nhưng mắt thì vẫn đang rực ánh lửa.

“Em nghe chị Lưu nói, bọn họ nói em…” Tiểu Phượng cắn môi, do dự vài lần rồi cúi đầu nói hết một hơi: “Bọn họ nói em mông to ngực to, ở nhà mẹ em cũng hay nói em thế, em quen rồi.”

“Em…” Lời của Triệu Mãnh nghẹn lại ở cổ, vì Tiểu Phượng đã nắm lấy tay cậu, đặt lên mông cô ấy.

Gió lùa qua rèm cửa, ánh sáng lay động, lúc ấy, Triệu Mãnh chợt nhớ tới những bông lúa liên miên lay động ở ruộng lứa dưới quê, và cả chiếc bánh bao được làm ra những hạt bột mài từ lúa chín.

——————–

*Tác giả có lời muốn nói:

Một mối tình bắt đầu từ bát thịt viên kho. Phiên ngoại của hai người tới đây  là hết.

Bình Luận (0)
Comment