Vừa Nhớ Thành Nghiện

Chương 10

Mùa đông này thực lạnh, lạnh được mức Lý Thương Mạc hoài nghi có phải ông trời nhằm vào anh hay không.

Cả ngày ở bên trong cửa hàng giả làm thần tài, Lý Thương Mạc tích góp từng tí một sự oán giận của thế giới này, nhất là gấu trẻ em (*) đấy.

(*) chỉ bọn trẻ con nghịch ngợm

Trên khăn trùm đầu là khuôn mặt cười tủm tỉm của thần tài, nhưng mà ở bên trong khăn trùm đầu lại là một gương mặt trời sinh không thể yêu.

Bởi vì là lễ mừng năm mới, cũng không có người quản mấy người "con rối" bọn họ, Lý Thương Mạc nói một tiếng với đồng nghiệp làm thêm, sau đó ăn mặc quần áo thần tài đi ra khỏi cửa hàng.

Muốn hút điếu thuốc.

Tuy mang theo khăn trùm đầu rất dễ làm người khác chú ý, nhưng Lý Thương Mạc cũng không muốn lấy xuống.

Vẫn cần mặt mũi nha, sợ đụng phải người quen, mặc dù biết đụng phải người quen cũng không có gì quan trọng, lao động lại không mất mặt, công việc chẳng phân biệt đủ loại khác biệt, nhưng lòng tự trọng của người đàn ông vẫn sẽ tra tấn anh.

Nửa năm này Lý Thương Mạc đã làm đủ loại công việc, phải trả tiền, phải nuôi sống bản thân, cho nên chỉ cần có thể kiếm tiền, không phải chuyện phạm pháp anh đều làm, công việc cơ cực bẩn thỉu đều tiếp. Nói thật, ngay cả hát ca khiêu vũ đều không có thời gian luyện tập.

Mỗi ngày đều bởi vì bôn ba kiếm sống, ở đâu còn có tư cách theo đuổi ước mơ?

Thỉnh thoảng Lý Thương Mạc hoài nghi, chẳng lẽ mình cứ thế phế đi như vậy sao.

Anh phế, đời người của anh cũng phế.

Tuy đã là đầu năm rồi, nhưng vẫn là bên trong kì nghỉ đông, cửa hàng tuy không náo nhiệt bằng bình thường, nhưng mới chín giờ tối mà thôi, bên ngoài cũng đã không có người nào rồi.

Hút hai điếu thuốc, đội khăn trùm đầu trở về, Lý Thương Mạc chán đến chết xoay người, chuẩn bị đi trở về bên trong cửa hàng.

Tuy chán ghét phần công việc này, nhưng anh vẫn có trách nhiệm, hơn nữa so với những công việc khác của anh, đóng giả thần tài có thể kiếm được mấy trăm tệ, có thể nói là vô cùng dễ dàng, anh vẫn cảm thấy biết ơn.

Nhưng mà quay người lại, Lý Thương Mạc nhìn thấy một người ngồi ở phía sau anh, khiến anh lại càng hoảng sợ.

Lúc nào phía sau anh có người này vậy? May mà vừa rồi anh không có làm chuyện gì kỳ quái.

Đó là một cô gái tóc ngắn, đeo kính đen, trời lạnh như vậy lại không mặc áo khoác, chỉ mặc quần jean và chiếc áo len mỏng bó sát người.

Mặc vẫn sao ấm nổi với thời tiết dưới không độ này? Dáng người thanh tú cũng không cần phải thanh tú như vậy?

Nhưng dáng người rất được à nha.

Lý Thương Mạc đang muốn tốt bụng đi qua nhắc nhở một câu, bảo cô mặc thêm áo, lại nghe được tiếng thút tha thút thít, nhìn kỹ mới phát hiện em gái kia đang khóc, khóc đến mức mặt đều sưng lên.

Thất tình hả ta?

Dựa theo kinh nghiệm của Lý Thương Mạc, con gái tuổi này đều là đau khổ vi tình.

Không có ý nghĩa.

Chỉ có điều đời này Lý Thương Mạc sợ nhất đúng là con gái khóc, tuy cảm thấy vì cặn bã nam khóc không đáng, nhưng vẫn bất đắc dĩ thở dài một hơi, đi đến trước mặt cô ngồi xổm xuống, muốn an ủi cô một chút.

Nếu là bình thường, có lẽ anh cũng sẽ không xen vào việc của người khác như vậy, nhưng trong đêm đông này, người khác cả nhà đều đoàn tụ, bọn họ một người đã mất đi ước mơ, một người đã mất đi tình yêu, thực sự có loại cảm giác cùng là người lưu lạc chân trời xa xăm.

"Khóc gì thế? Thất tình hả?"

"Aiz, đừng khóc, khóc đến mặt đều sưng cả lên rồi."

"Tôi không có giấy, cô có muốn hút điếu thuốc không, hút xong thì tốt rồi." Lý Thương Mạc từ trong túi quần móc ra một gói thuốc lá nói: "Em gái, rút một điếu đi?"

"Hút xong sẽ quên anh chàng kia."

Đó là lần đầu tiên Diêu Bảo Châu nhìn thấy có con rối mời mọc người hút thuốc, không phải phát bóng hoặc là kẹo sao?

Cô bỗng nhiên cũng không còn tâm trạng thút thít nỉ non nữa, hơi nhíu mày, lạnh mặt nói: "Tại sao cứ khóc là bởi vì thất tình?"

"Chẳng lẽ cuộc sống không có chuyện gì quan trọng khổ sở hơn sao?"

Lý Thương Mạc nghẹn họng.

"Vậy tại sao cô lại khóc?"

"Tại sao khóc ư?" Cô gái hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt trào phúng nói: "Đương nhiên là vì đầu óc của tôi bị cảm xúc bi thương bắt cóc, hệ thống nội tiết phóng thích hoóc-môn kích thích đến mắt của tôi nên mới khóc đó."

Lý Thương Mạc cảm thấy cô gái này thật sự rất khó trò chuyện.

"Tôi hỏi là nguyên nhân chủ yếu."

"Nguyên nhân chủ yếu?" Cô gái hơi nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ một phen, suy nghĩ giải thích nói: "Giải thích theo như di truyền học, cấu trúc sinh vật học, xã hội học, tâm lý học mà nói, hiện tại nước mắt của tôi thuộc về nước mắt mang tính cảm xúc, cái này là kết quả của loài người xã hội hóa."

"Bởi vì nước mắt là một loại tín hiệu mắt thường có thể thấy được, có thể giúp chúng ta nhận được sự giúp đỡ ủng hộ của người khác."

"Thậm chí vì có thể khiến cho người khác chú ý, lúc chúng ta thương tâm khổ sở nước mắt sẽ chứa đựng tương đối cao an-bu-min, như vậy có thể giúp cho nước mắt của chúng ta càng thêm sền sệt, càng từ từ chảy xuống, càng mạnh mẽ bám vào làn da, lại càng dễ khiến cho người khác chú ý."

Nhìn thấy thần tài vẫn còn ngồi xổm không nhúc nhích, Diêu Bảo Châu cho rằng anh nghe không hiểu, có lẽ cô nói quá phức tạp rồi.

"Nói thẳng ra là nguyên nhân chảy nước mắt căn bản là một loại thao túng đối với người khác. Tại sao con người phải khóc? Là bởi vì từ nhỏ chúng ta đã biết sử dụng nước mắt thao túng người khác. Khóc thì có sữa uống, khóc đã có người ôm một cái. Nói ví dụ như anh nhìn thấy tôi khóc, sẽ không tự chủ được tới giúp đỡ tôi, cho tôi điếu thuốc, tuy nhiên tôi lại không hút thuốc lá."

Lý Thương Mạc vẫn ngồi xổm trên mặt đất không nhúc nhích, không phải là vì không có hiểu cô gái này nói gì, mà là anh đang cố gắng nén cười.

Cô gái này đúng là đặc biệt thật.

Quá kì quái, nhưng kỳ quái một cách đáng khen.

Diêu Bảo Châu ở cùng khách sạn với Lý Thương Mạc.

Xe dừng ở cửa khách sạn, giáo sư Giang ngồi ở trong xe, quay đầu lại lưu luyến không rời tạm biệt hai người.

"Ngày mai chúng tôi bay rôi. Tiểu Lý, chờ cậu trở về chúng ta lại cùng nhau ăn cơm."

"Vâng."

"Bảo Châu, cũng không biết là lúc nào chúng ta mới gặp lại." Vẻ mặt giáo sư Giang tiếc nuối nói.

Vợ giáo sư Giang lại lạc quan nói: "Không phải sáu tháng cuối năm ông đi Mỹ tham gia hội thảo nghiên cứu ư, để tạm biệt sau đi."

"Cũng đúng, sáu tháng cuối năm cô vẫn còn ở Mỹ chứ?"

Biểu cảm của Diêu Bảo Châu bỗng nhiên trở nên hơi kỳ quái.

"Có khi tôi sẽ ở lại sa mạc không đi." Diêu Bảo Châu ngữ khí như thường nói, tựa như đang nói đùa.

"Bên kia chịu thả cô đi ư?" Giáo sư Giang cũng vui đùa nói: "Nếu cô thật sự muốn quay về, nhất định phải nói cho tôi biết, chúng tôi sẽ để dành một phân viện ở sa mạc, chuyên môn..."

Chuyên môn cho cô, nói được một nửa những lời này, giáo sư Giang đã bị vợ bấm một cái mới ý thức tới Lý Thương Mạc ở bên cạnh, vội vàng nuốt lời nói trở lại.

Lý Thương Mạc chú ý tới sự mờ ám của mấy người bọn họ cũng cảm thấy kỳ quái.

Giáo sư Giang cũng thích Diêu Bảo Châu à nha, tuy là hay nói đùa, nhưng nếu cô ở lại sa mạc, ông sẽ mở một phân viện, ông ấy cũng tới đây luôn, quả là sinh tử không rời nha.

Vợ ông còn đang ngồi ở bên cạnh kìa, nói lời này thích hợp sao?

Lý Thương Mạc suy nghĩ nhưng mãi mà không rõ, cảm thấy có phải có chi tiết nào đó mà mình không để ý đến.

"Đến lúc đó chúng ta lại liên lạc." Bà Giang vội nói.

"Vâng." Diêu Bảo Châu đáp.

"Vậy Tiểu Lý, chúng tôi đi nha."

"Hẹn gặp lại."

Giáo sư Giang lái xe rời đi, Diêu Bảo Châu và Lý Thương Mạc đứng trong bóng đêm vẫy tay tạm biệt, chờ xe hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, nụ cười trên mặt bọn họ mới biến mất.

Diêu Bảo Châu và Lý Thương Mạc đều là vẻ mặt mỏi mệt, vô thức liếc nhìn nhau, thấy trên mặt nhau là vẻ mặt tương đồng, bọn họ lại nhịn không được cùng bật cười.

Lắc đầu, đều rất bất đắc dĩ.

Sau khi giáo sư Giang uống rượu nói rất nhiều, quá dài dòng rồi.

Rõ ràng có lẽ nên vào khách sạn rồi, nhưng hai người bọn họ lại không có người động, dường như không muốn đánh vỡ cảm xúc lúc này.

Lý Thương Mạc móc ra bật lửa, châm điếu thuốc, hút một hơi mới nói: "Cô vào trước đi, tôi hút điếu thuốc."

Diêu Bảo Châu không nhúc nhích.

"Anh nghiện thuốc lá rất nặng đấy." Cô nói.

"Không phải cô thích sao?" Lý Thương Mạc nhíu mi, rít một hơi đưa điếu thuốc cho Diêu Bảo Châu, hất cằm nói: "Thử một ngụm?"

Lại trêu chọc cô?

Diêu Bảo Châu khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: "Tôi nghiện một thứ là đủ rồi, không cần nghiện thêm nữa."

"Cô nghiện cái gì? Cà phê à?"

Diêu Bảo Châu không nghĩ tới Lý Thương Mạc tỉ mỉ như vậy, hỏi: "Tại sao lại nói như vậy?"

"Tại sao ư?" Vẻ mặt Lý Thương Mạc đắc chí nói: "Trong xe cô ngay cả chai nước lọc cũng không có, chỉ có cà phê và nước tăng lực, hơn nữa vừa rồi lúc ăn lẩu, cô gọi liên tục hai cốc cà phê đá, cho nên thật sự rất dễ đoán. Tôi đoán trúng rồi?"

Diêu Bảo Châu mỉm cười gật đầu.

"Ừ, đoán trúng rồi."

"Không ngờ có người lại nghiện cà phê?" Lý Thương Mạc nhìn Diêu Bảo Châu, cười nhạo nói: "Cà phê mà cũng nghiện được? Ý chí của cô quá kém đi?"

Diêu Bảo Châu vừa cười, liếc mắt nhìn Lý Thương Mạc khói mịt mù, vẻ mặt khinh miệt nói: "Anh và tôi nghiện không giống nhau."

"Sao lại không giống chứ? Một người ni-cô-tin, một người cà phê."

"Anh gọi là nghiện thuốc, tôi chỉ là nghiện."

"Có gì khác nhau đâu?"

"Đương nhiên là có. Nghiện là cơ thể ham mê mãnh liệt đối với thứ đồ vật nào đó, là một loại cơ thể ỷ lại."

Diêu Bảo Châu dừng một chút, trên mặt chợt lóe lên sự cô đơn, bị Lý Thương Mạc bắt trong mắt.

"Vậyloại nghiện kia thì sao?" Lý Thương Mạc truy hỏi.

Diêu Bảo Châu lại lấy lại dáng vẻ không tim không phổi, cô cười quyến rũ, trừng mắt lên, sâu xa nói: "Nghiện kia à... Là một loại khát vọng tinh thần mãnh liệt mà bền bỉ."

Lý Thương Mạc đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó cọ vào tim, cơn nóng lại bốc lên, nhưng lúc này Diêu Bảo Châu đã quay người tiến vào khách sạn rồi.

"Ngày mai gặp." Diêu Bảo Châu nói.

Nhìn theo bóng lưng Diêu Bảo Châu, Lý Thương Mạc rít mạnh một hơi thuốc.

Khát vọng tinh thần mãnh liệt mà bền bỉ sao?

Vậy hiện tại sợ là anh sắp lên cơn nghiện rồi.
Bình Luận (0)
Comment