Vừa Nhớ Thành Nghiện

Chương 11

Phần 2: SAY MÊ

Tội ác tày trời của tôi có lẽ cuối cùng vẫn sẽ được đặc xá, bởi vì thứ anh yêu mến đầu tiên là ánh mắt của tôi.

Lại gặp ác mộng.

Tuy biết rõ là ác mộng, nhưng Diêu Bảo Châu vẫn là không muốn mở mắt ra.

Gặp ác mộng cũng không sao, có thể ngủ thêm một lát là được. Nhưng mà dù cho giãy dụa như thế nào, cô vẫn không có thuốc chữa tỉnh lại.

Nhìn thời gian, cô mới ngủ chưa đến năm tiếng đồng hồ.

Bên ngoài tối như mực, Diêu Bảo Châu kéo rèm ra, nhìn thấy ánh trăng cong cong còn treo ở giữa không trung, mới ý thức được hôm nay là thời gian trăng non.

Tính toán thời gian, hôm nay hẳn là trăng non Sư Tử.

Bảo vệ cho chòm sao Sư Tử là mặt trời, mặt trời chiếu vào trăng non, phóng ra hào quang vạn trượng, chiếu sáng thế giới quanh mình, kể cả những nơi chúng ta chưa từng chú ý tới.

Ánh sáng và bóng tối, yêu và được yêu, hiến dâng và tự kỷ... Cái này là trăng non Sư Tử, sở hữu tất cả ánh sáng và âm u, thích nghệ thuật.

Tuy nhiên thân là một nhà khoa học, không nên tin tưởng hiện tượng thiên văn vận mệnh chuyện mơ hồ như vậy, nhưng mẹ Diêu Bảo Châu là nhà chiêm tinh học, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, cô đối với những chuyện siêu hình này có chút hiểu rõ, hơn nữa cô còn là người thông minh, cô còn chuyên nghiệp hơn so với thầy tướng số đấy.

Lúc trước Diêu Bảo Châu lựa chọn học tập thiên thể vật lý, có một phần nguyên nhân cũng là bởi vì mẹ. Diêu Bảo Châu muốn biết sức mạnh của những ánh sao huyền diệu khó giải thích trong miệng mẹ rốt cuộc có liên quan đến khoa học hay không

Tuy không tin cái gì siêu hình, nhưng Diêu Bảo Châu lại cảm thấy có câu mẹ nói không sai: vì sao sẽ không nói dối.

Ánh sao sáng trên bầu trời và ánh trăng đều đang chậm chạp thay đổi vị trí, thời gian dần trôi đi, Diêu Bảo Châu nhìn lên trời xuất thần.

Mẹ đã từng nói, trăng non là bắt đầu của hình dáng mặt trời, là một chu kỳ mới, là thay đổi và chữa trị thời gian, là lực lượng tràn ngập và hi vọng của thời gian.

Thời gian như vậy thích hợp để cầu nguyện.

Cầu nguyện sao?

Diêu Bảo Châu cảm giác mình đã không có nguyện vọng nào rồi.

Nhưng nhìn ánh trăng tràn đầy sức sống, vẫn nên cầu nguyện một điều.

Diêu Bảo Châu chậm rãi nhắm mắt lại, nói với ánh trăng, cứu tôi đi.

Diêu Bảo Châu rửa mặt xong, nhìn thời gian, buffet trên tầng cao nhất còn nửa tiếng nữa, nếu là bình thường có lẽ cô sẽ xuống lầu chạy một chút, nhưng hôm nay lại ma xui quỷ khiến đi tầng cao nhất.

Trong sảnh còn chưa cung cấp bữa sáng, khu vực vườn hoa bên ngoài tối như mực.

Vốn tưởng rằng trước bình minh trừ mình không ngủ được chạy tới đây, không có người khác, ai ngờ xa xa Diêu Bảo Châu chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc.

Không cần phải tâm linh tương thông vậy chứ?

"Ngày mai đi Nhã Khương, thông báo với các anh một tiếng, tìm không thấy chúng tôi, các người cũng đừng cho là tôi chết rồi."

"Không quay về."

"Scandal đã qua cũng không muốn trở về, không có ý nghĩa."

Lý Thương Mạc vậy mà cũng ở nơi đây, trong tay anh kẹp một điếu thuốc, đứng bên cạnh lan can gọi điện thoại, cho dù là biểu cảm hay ngữ khí đều tương đối không có kiên nhẫn.

"Cái gì gọi là thế giới này là như thế này? Tôi không biết, tôi cảm thấy thế giới không phải như vậy."

"Không phải là anh cũng hi vọng tôi trở nên low giống như đám kia đấy chứ?"

"A..."

"Có người đã nói với tôi, thế giới không phải dáng vẻ chúng ta chứng kiến, mà là chúng ta sáng tạo. Được rồi, chẳng muốn ép anh nữa, nói với loại người không có văn hoá như anh cũng không hiểu."

"Aiz, đừng làm phiền tôi được chứ? Cúp đây."

Lý Thương Mạc cúp điện thoại, lại rít một hơi thuốc.

Diêu Bảo Châu quan sát người đàn ông này, biểu cảm không kiên nhẫn của anh dần dần chìm xuống, ánh mắt thâm thúy, vậy mà lại khiến cho người ta cảm thấy tên lưu manh này có loại khí chất u buồn.

Thật sự không nghĩ tới, bình thường nhìn Lý Thương Mạc là dáng vẻ không tim không phổi, khi có tâm sự cũng rất được nha.

Giả vờ thoải mái.

"Ôi, lời vàng của anh rất được nha." Diêu Bảo Châu bỗng nhiên mở miệng nói: "Thế giới này không phải dáng vẻ chúng ta chứng kiến, mà là dáng vẻ chúng ta sáng tạo. Đây là lời thoại trong bộ phim thần tượng nào thế?"

Người đàn ông ở trước mắt sững sờ, nhíu mày quay đầu lại xem.

Diêu Bảo Châu nhìn sang, vốn là vẻ mặt trêu chọc, trong nháy mắt khi thấy anh quay đầu, bỗng nhiên sửng sốt.

Trong bóng đêm tối tăm, ở bên trong vòng khói mờ mịt, một bên mặt của Lý Thương Mạc mông lung, trong tích tắc vậy mà khiến Diêu Bảo Châu có chút hoảng hốt.

Dường như bị đánh trúng linh hồn, cô có một loại ảo giác, giống như ở bên trong thế giới 3000 mét, bên trong đời đời kiếp kiếp luân hồi, cô đã từng nhìn thấy khuôn mặt này.

Lạ lẫm lại quen thuộc, khiến cô rung động lắc lư.

"Giống như cô ư, mỗi ngày xem phim thần tượng không có dinh dưỡng sao?" Lý Thương Mạc mở miệng nói.

Lúc này Diêu Bảo Châu mới vội hoàn hồn, nhịn không được chế nhạo ý nghĩ của mình, sợ là hôm nay cầu nguyện khiến cô bị thần kinh rồi, vậy mà sinh ra suy nghĩ huyễn hoặc, quả thực thất vọng cho một nhà khoa học.

"Ơ, đó là anh tự tổng kết à?" Diêu Bảo Châu nhịn không được giễu cợt nói: "Không có nhìn ra nha, anh còn rất biết nói những lời chua xót."

"Người khác nói với tôi, người có chỉ số thông minh cao hơn rất nhiều so với cô."

Lý Thương Mạc ngoài miệng vô cùng ghét bỏ đối với Diêu Bảo Châu, nhưng ánh mắt lại nhịn không được liếc trên người Diêu Bảo Châu.

Hiếm khi thấy được dáng vẻ Diêu Bảo Châu "mộc mạc" như vậy, nhưng cũng rất dễ coi, cả người lộ ra sự xinh đẹp, nhìn trẻ hơn năm tuổi, trông càng dễ lừa gạt.

Lý Thương Mạc còn nói cô chỉ số thông minh thấp.

Nhưng mà người từ nhỏ đã thông minh như Diêu Bảo Châu căn bản là không sợ người khác nói chính mình đần, bởi vì cô tự tin thông minh không cần giải thích.

Diêu Bảo Châu đi đến bên cạnh Lý Thương Mạc, hai người đứng song song bên cạnh lan can, bỗng nhiên đều không nói lời nào, một người im lặng hút thuốc, một người nhìn phương xa bầu trời dần dần bắt đầu sáng lên.

Trời đã sáng, nhưng ánh trăng vẫn còn ở trên bầu trời không nỡ rời đi.

"Xem ra... Anh là người chủ nghĩa lý tưởng." Diêu Bảo Châu bỗng nhiên nói.

Lý Thương Mạc nhíu mày, ý thức được Diêu Bảo Châu vẫn còn nói về câu nói kia.

"Ừ." Lý Thương Mạc hiếm khi ngữ khí nghiêm túc, xoa vành mắt nói: "Xem như thế đi."

"Vậy anh sẽ phải chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi, một người theo chủ nghĩa lý tưởng cuộc sống nhất định là tràn đầy tan nát cõi lòng, đau xót, hiểu lầm và cô độc."

Giọng Diêu Bảo Châu nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí lại nặng nề, như thể cô thật sự trải qua cuộc sống như vậy.

Lý Thương Mạc quay sang nhìn về phía Diêu Bảo Châu, cảm giác khác thường trong lòng kia lại xông ra.

"Lời thoại trong phim thần tượng đấy!" Diêu Bảo Châu cười tủm tỉm nhìn Lý Thương Mạc nháy mắt mấy cái, đắc ý hỏi: "Thế nào, có phải bị tôi làm giật mình không?"

Biết ngay mà.

Lý Thương Mạc hừ lạnh một tiếng tiếp tục hút thuốc, không nói lời nào.

"Anh dậy sớm vậy à." Diêu Bảo Châu vội nói sang chuyện khác, lại hỏi: "Đói như vậy sao?"

"Vốn không đói." Lý Thương Mạc phả ngụm khói, cúi đầu nhìn Diêu Bảo Châu, ngữ khí mập mờ nói: "Nhưng là vừa nhìn thấy cô, bỗng nhiên đã cảm thấy đói bụng."

Người đàn ông này...

Cợt nhả.

Diêu Bảo Châu cười, sóng mắt lưu chuyển, ngước mắt nhìn Lý Thương Mạc nói: "À? Khéo thật, tôi cũng đói bụng."

Trên mặt Lý Thương Mạc càng vui vẻ, hỏi: "Muốn ăn gì? Anh đây lấy cho."

"Ừ...Để tôi nghĩ..."

Diêu Bảo Châu ra vẻ suy nghĩ, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên lan can tựa như đánh đàn, động tác nhỏ này bị Lý Thương Mạc nhìn ở trong mắt, lại khiến anh không nhịn được trong lòng hoảng hốt.

Sao cô lại có động tác nhỏ này?

"Tôi muốn tinh khí." Diêu Bảo Châu bỗng nhiên nói.

Vốn vẫn còn đang suy tư, vừa nghe thấy Diêu Bảo Châu nói như vậy Lý Thương Mạc lại thấy thú vị, vừa đang nghĩ gì đó toàn bộ quên sạch.

Anh nhìn thẳng vào nụ cười quyến rũ, ánh mắt chọc người của Diêu Bảo Châu, chỉ cảm thấy cảm giác đói khát càng mãnh liệt.

"Hả?" Lý Thương Mạc vẻ mặt cười xấu xa, hỏi: "Hấp thụ cái tinh khí gì à?"

Diêu Bảo Châu cố ý nhìn Lý Thương Mạc đi lên trước một bước. Hai người gần như sắp dán vào nhau, thậm chí cũng có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Diêu Bảo Châu phát hiện, nhiệt độ cơ thể Lý Thương Mạc thật sự cao, hận không thể bốc lên nhiệt khí.

Cô vụng trộm cười, nói: "Còn có thể hấp thụ cái gì tinh khí, ở đây có tinh khí gì chứ? Đương nhiên là hấp..."

"Ừ?" Lý Thương Mạc cúi đầu xuống, cười tủm tỉm nghe Diêu Bảo Châu nói chuyện: "Nói đi."

"Đương nhiên là hấp thụ tinh hoa của mặt trăng mặt trời rồi."

Diêu Bảo Châu vội lui ra phía sau một bước, kéo ra khoảng cách với Lý Thương Mạc, xoay người vịn lan can nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu cười trộm.

Lý Thương Mạc bị trúng một phát súng, cũng nhịn không được nghiêng đầu cười.

Còn hấp thụ tinh hoa của mặt trăng mặt trời? Cô gái này chỉ sợ thật sự là yêu tinh biến thành!

Diêu Bảo Châu cười, vẻ mặt hưng phấn, có một loại dáng vẻ vô ưu vô lo, lại khiến cho người ta say mê.

Lúc trước Lý Thương Mạc chưa từng có cảm giác như vậy, tuy cũng thích trêu chọc, nhưng chưa từng thật sự muốn như vậy, bây giờ trong đầu Lý Thương Mạc lại xuất hiện một ý nghĩ chắc chắn.

Mặc kệ ngày mai như thế nào, ít nhất giờ khắc này, anh thật sự rất muốn nhận sự trêu chọc này, miễn cho cô đi khắp nơi gieo họa cho nhân gian.
Bình Luận (0)
Comment