Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 124

Doãn Thu ra tay cực nhanh, trong chớp mắt, Phượng Kim Hải đã có thêm vài vết thương trên mặt.

Phượng Tử Hề khẽ nhướn mày, nháy mắt với Doãn Thu.

Doãn Thu lập tức rút tay lại, nâng cằm lên có chút biểu tình: "Hề Hề, làm sao một người tốt như cậu lại có một người cha thế này?"

Phượng Kim Hải bị đánh đến tím tái mặt mày, lúc này đầu óc quay cuồng hàng ngàn ngôi sao, thực sự không biết trời đất là gì...

Tiểu Hồng kinh hoàng đứng ở một góc, đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi.

Trời ơi!

Cô ấy đã nhìn thấy gì thế này!

Không biết có bị giết bịt đầu mối hay không nữa!

Phượng Tử Hề tiến lên một bước, khuôn mặt như mặt hồ tĩnh lặng không chút gợn sóng, giọng nói lạnh lùng như mùa đông lạnh lẽo vang lên: "Cảm thấy thế nào? Thử nghĩ về những việc ông đã làm, chút vết thương nhỏ nhặt này chẳng là gì cả! "

Ba năm trước, Phượng Kim Hải vì một dự án thất bại đã muốn đòi mạng ông ngoại.

Lần đó, suýt chút nữa đã giết chết hai vị lão nhân!

"Tao... tao đã làm gì?" Phượng Kim Hải nhìn Phượng Tử Hề với khuôn mặt xanh tím cùng chiếc mũi sưng tấy, nói lắp bắp.

"Thiếu chút nữa giết chết ông bà ngoại có tính không. Chưa kể ông còn đánh mẹ tôi, một câu cũng không hỏi đã rước tiểu tam vào nhà..." Phượng Tử Hề đếm sơ sơ đã được bao nhiêu tội ác.

Doãn Thu nuốt xuống một hơi khí lạnh, đôi mắt gần như muốn xổ ra, trong lòng cảm thấy hơi hối hận, vừa nãy cô xuống tay nhẹ quá rồi!

Người đàn ông này, rõ ràng là một con dã thú!

Phượng Kim Hải trợn mắt nhìn chằm chằm vào người con gái tràn ngập sát khí, trái tim đập loạn vì sợ hãi, con nhóc này thế nhưng biết tất cả mọi thứ...

Liễu Duyệt trên cầu thang nghe thấy những lời đó, nước mắt theo khóe mắt chảy dọc xuống cổ áo.

Cầm thú, ông ta là cầm thú...

Ông ta dám ức hiếp bà, bà vẫn chịu đựng được, nhưng đến mức suýt ức chết hai vị lão nhân thì thật không thể tha thứ!

Bà từng bước tiến về phía Phượng Kim Hải, giơ tay lên và đánh thật mạnh.

"Bốp--" Âm thanh sắc bén như một lưỡi kiếm xuyên thẳng vào trái tim con người.

Âm thanh của sự chết chóc...

"Phượng Kim Hải, tôi làm gì có lỗi với ông, đến nỗi ông ngay cả cha mẹ tôi cũng có gan động vào..." Liễu Duyệt hét lên trong đau đớn, đôi mắt ướt đẫm lệ cùng sự chán ghét.

Bà căm hận người đàn ông này!

Phượng Kim Hải bị Liễu Duyệt đánh, nhất thời không biết làm gì, chỉ biết ngây ngốc mà nhìn.

Sau đó rất nhanh, một luồng sát khí hiện lên dưới đáy mắt ông ta, Phượng Kim Hải vung tay lên muốn chống trả nhưng đã bị Phượng Tử Hề đã nhanh nhẹn bắt lấy cổ tay, không cho dịch chuyển: "Ông còn dám đánh người trước mặt tôi!"

"Đồ mất dạy, buông tao ra! "Phượng Kim Hải tức giận nhìn vào mắt Phượng Tủ Hề, thưc muốn đem cô xé ra thành từng mảnh.

Phượng Tử Hề nhún vai thờ ơ, khuôn mặt không chút sợ hãi, chỉ có ý cưới lạnh lùng ẩn hiện nơi đáy mắt:" Đừng có mà giở trò"

Giọng nói của cô như một cơn gió lạnh u ám khiến mọi người sợ hãi.

Ban đầu vốn nghĩ rằng đã khi ly hôn rồi, mọi chuyện cứ để trôi vào dĩ vãng!

Thật không ngờ có người đến tận cửa nộp mạng!

Lúc này, tiếng nhạc chuông vang lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

Phượng Kim Hải lấy điện thoại di động ra, lướt nhanh trên màn hình. Bên kia đầu dây vang lên giọng nói của Đường Nhu: "Chồng à, sao rồi?"

Sau khi Phượng Kim Hải ly hôn, Đường Nhu cũng đổi cách xưng hô từ lão gia thành chồng....

"Bây giờ hơi bất tiện, lát nói sau! "Sau đó Phượng Kim Hải cúp máy, mặc kệ phản ứng của người bên kia thế nào.

Đôi mắt của Phượng Tử Hề hắt ra luồng ánh sáng lạnh lẽo, lại là ý tưởng của tiểu tam!

"Rời đi lập tức, nếu không đừng trách tôi không khách khí!" Liễu Duyệt đưa tay ra lau nước mắt trên khuôn mặt, lớn tiếng hét lên.

Bà không bao giờ muốn gặp lại người đàn ông này nữa!

Phượng Kim Hải vòng qua người Liễu Duyệt, đi ra phía sô pha rồi ngồi xuống, đưa tay lên xoa xoa mặt:" Chia cho tôi 20% cổ phần, bằng không, tôi nhất quyết không đi"
Bình Luận (0)
Comment