Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn

Chương 125

"Haha" Tiếng cười nhạo báng từ miệng của Phượng Tử Hề phát ra, như thể đang chế giễu sự suy tính của Phượng Kim Hải, cũng có thể đang chế nhạo ông ta không biết lượng sức...

Ánh mặt trời chói chang rọi qua ô cửa sổ, vương lại trên khuôn mặt kiều mĩ của Phượng Tử Hề, như thể tô thêm vẻ thần bí trong ánh mắt vốn lạnh lùng của cô...

Phượng Kim Hải khẽ rùng mình vài cái, trên trán túa ra lớp lớp mồ hôi lạnh: "..."

Nghịch tử, coi như tao cho mày được nhảy nhót trước vài ngày!

Doãn Thu ném cho Phượng Kim Hải ánh nhìn ngu ngốc, người đàn ông xấu xa này!

Đã không bù đắp lỗi lầm, ngược lại còn không chút liêm sỉ quay lại đây!

Tiểu Hồng từ từ tụt xuống một góc nền nhà, lấy hai tay ôm đầu: "..."

Cô cũng chỉ là một người hầu bình thường, xin đừng trách phạt cô!

Doãn Thu liếc mắt qua một góc nào đó, khóe miệng không nhịn được cong lên, cô gái này, có phải nhút nhát quá rồi không?

Khuôn mặt vốn dịu dàng của Liễu Duyệt qua vài giây lập tức trở nên lạnh lùng, bà cầm ly nước lên, trực tiếp hắt vào khuôn mặt Phượng Kim Hải, giọng nói chẳng còn gì ngoài sự căm ghét tột độ: "Phượng Kim Hải, ông có còn mặt mũi không!"

Đúng là không biết xấu hổ!

Còn không bằng cả loài cầm thú!

Không hiểu sao năm xưa bà lại mù quáng lấy một người đàn ông như vậy!

"Bà--" Liên tục bị khiêu khích, ánh mắt Phượng Kim Hải dường như bùng lên một ngọn lửa lớn.

Lúc này, Liễu Duyệt giống như một con gà chọi. Bà không sợ chút nào mà buông lỏng tay cầm chiếc cốc.

"Choang-" Tiếng ly thủy tinh rơi xuống nền nhà tạo nên thanh âm sắc bén, Phượng Kim Hải đột nhiên ngước nhìn người phụ nữ trước mặt, nổi trận lôi đình: "Liễu Duyệt, bà có bị điên không?"

Đáy mắt Liễu Duyệt hiện lên một mảnh châm biếm, bà tiến từng bước đến chỗ Phượng Kim Hải. Bàn tay rất có lực nắm lấy cổ áo ông ta, gằn giọng: "Đúng, tôi điên đấy thì sao, nghe xong những việc ông đã làm với cha mẹ tôi, tôi chỉ muốn phát điên... "

Từng lời nói như chiếc kim nhọn đâm qua trái tim Phượng Kim Hải... Khiến ông ta có cảm giác cả cơ thể như đang tê rần, muốn thoát ra cũng không được!

Phượng Tử Hề không nói một câu nào mà đi thẳng đến chiếc bàn phía trước, cầm điện thoại lên bấm nhanh một dãy số: "Xin chào, đây có phải là bệnh viện tâm thần không, mau cho người đến Giai Viên..."

Sau khi cúp máy, Phượng Kim Hải đột nhiên đứng lên, bất bình nhìn Phượng Tử Hề: "Mày, mày nói ai bị bệnh tâm thần?"

Phượng Tử Hề dùng ánh mắt không chút gợn sóng nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, môi đỏ nhếch lên: "Bây giờ ông muốn tự đi, hay để bệnh viện đến đưa đi! "

Phượng Kim Hải không ngờ tới Phượng Tử Hề lại đuổi mình đi theo cách này.

Một ngọn lửa bùng cháy lên trong khoang ngực khiến máu trong cơ thể ông ta tăng lên đến đỉnh điểm, như thể sẽ nổ tung bất cứ lúc nào...

Nghịch nữ không thể giữ lại!

Nếu không sẽ gây ra tai họa!

"Được... Được... mày cứ chờ xem!" Ánh mắt của Phượng Kim Hải bắn ra một tia xấu xa, nói thêm vài câu rồi bước ra cửa.

Liễu Duyệt cảm thấy biểu hiện của Phượng Kim Hải lúc rời đi có chút kì lạ, mới ngước mắt lên nhìn Phượng Tử Hề, lo lắng hỏi "Hề Hề, sẽ không có gì xảy ra chứ!"

Khóe miệng Phượng Tử Hề nhếch lên một nụ cười lạnh, người đàn ông đó dám làm gì chứ!

"Sẽ không có gì xảy ra đâu ạ!" Doãn Thu ngồi xổm xuống đất, nhặt từng mảnh thủy tinh.

Thấy vậy, khuôn mặt Tiểu Hồng trở nên trắng bệch, rất nhanh đã bước ra từ một góc khuất: "Tiểu thư Doãn Thu, để tôi làm cho!"

Doãn Thu cười dịu dàng "Không cần đâu, miễn là cô không sợ tôi là tốt rồi! "

Hành vi thô bạo vừa nãy, không biết có dọa chết nàng thỏ trắng này không!

Tiểu Hồng đỏ mặt, cúi đầu nhìn xuống đất, nói thì thầm "Tôi... tôi không sợ tiểu thư Doãn đâu ạ!"

"..." Miệng Doãn Thu co giật.

Nói thật đấy chứ!
Bình Luận (0)
Comment