Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh

Chương 22

Chương 22: Phân hóa thành Omega

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Trần Bắc Hà sững người vài giây mới phản ứng kịp đối phương đang làm gì, Sở Tinh Lan lại đang hôn cậu sao? Chẳng lẽ do đang trong kỳ mẫn cảm mất lý trí nên nhận nhầm cậu là Omega?

Ý thức được điều đó, Trần Bắc Hà vội vàng đưa tay đẩy Sở Tinh Lan: “Cậu buông tôi ra… Ưm… Buông… Buông ra…”

Sở Tinh Lan không những không buông, mà còn được đà lấn tới, tay giữ chặt sau gáy cậu, dùng đầu lưỡi vội vàng tách răng cậu ra, xông thẳng vào.

Hơi thở bị đối phương cướp mất trong tích tắc, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Trần Bắc Hà: “…”

Bị cưỡng hôn một cách thô bạo khiến Trần Bắc Hà tức đến mức mặt đỏ bừng.

A a a nụ hôn đầu của ông đây! Đồ khốn nạn, ông phải giết con hàng này!

Nụ hôn của Sở Tinh Lan tràn đầy chiếm hữu, như thể coi cậu là món ngon tuyệt hảo, muốn từng chút một nuốt trọn vào bụng.

Trần Bắc Hà bị hôn đến tê dại cả da đầu, chân cũng bị hôn đến mức mềm nhũn.

Trong không khí tràn ngập mùi thông non nồng đậm. Đây là lần đầu tiên Trần Bắc Hà ngửi thấy mùi pheromone của Sở Tinh Lan. Mùi hương ấy như dải lụa, từng lớp từng lớp cuốn tới, bao phủ toàn thân cậu.

Sức ép từ pheromone của Alpha khiến Trần Bắc Hà nhất thời không thể động đậy.

Toàn thân cậu cứng đờ, mắt mở to nhìn Sở Tinh Lan. Đôi mắt của đối phương đã mất tiêu cự từ lâu, vành mắt đỏ ngầu, gân xanh nổi lên trên trán, tóc mái rũ xuống lộn xộn, yết hầu trượt lên xuống liên tục.

Hôn cậu điên cuồng như thể muốn ăn tươi nuốt sống.

Khoang miệng Trần Bắc Hà tràn ngập mùi pheromone của Alpha, chỉ một nụ hôn đơn giản thôi thì không thể xoa dịu Alpha trong kỳ mẫn cảm. Sở Tinh Lan vừa hôn, vừa đưa tay không ngừng đốt lửa trên cơ thể cậu.

Hôm nay Trần Bắc Hà mặc áo dài tay rộng rãi, khi bàn tay nóng bỏng của Sở Tinh Lan luồn vào trong từ mép áo, toàn thân cậu nổi hết cả da gà.

Kỳ mẫn cảm thật quá đáng sợ, sớm biết vậy cậu đã không lo chuyện bao đồng…

Trong lòng Trần Bắc Hà hối hận vô cùng.

Cuối cùng cậu cũng nhận ra Alpha trong kỳ mẫn cảm nguy hiểm đến mức nào. Mẹ nó chứ, hoàn toàn không còn lý trí, đúng là một con dã thú bị bản năng điều khiển!

Nếu cứ tiếp tục thế này, lỡ như bị Sở Tinh Lan cưỡng ép đánh dấu thì cậu đúng là khóc cũng không có chỗ mà khóc.

Trần Bắc Hà cắn răng, dồn hết sức mạnh đẩy mạnh ngực đối phương, lập tức hất Sở Tinh Lan ngã xuống gầm giường, giận dữ quát lớn: “Sở Tinh Lan, cậu tỉnh táo lại cho tôi!”

Bị đẩy bất ngờ, Sở Tinh Lan ngồi dưới đất ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt hiện lên vẻ tủi thân vì bị gián đoạn, vành mắt đỏ hoe như sắp khóc đến nơi.

Nhìn bộ dạng đáng thương của anh, Trần Bắc Hà hơi mềm lòng một chút.

Nhưng nhớ lại vừa bị tên này cưỡng hôn, cậu lập tức nổi giận: “Khốn thật, uất ức lắm hay sao? Tôi đâu phải Omega của cậu! Đồ khốn, ngày mai tôi sẽ tính sổ với cậu sau!”

Vừa nói cậu vừa bật dậy chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói: “Cậu chịu đựng chút đi, tôi gọi bác sĩ Chu mang thuốc an thần liều cao cho cậu.”

Trần Bắc Hà chạy ra khỏi phòng ngủ, vừa cầm điện thoại lên định gọi điện thì…

Bỗng nhiên, cơ thể cậu bị một lực mạnh từ phía sau ôm chặt lấy.

Trần Bắc Hà sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Sở Tinh Lan lật người lại, mạnh mẽ ép sát vào tường.

Sau lưng dán lên bức tường lạnh như băng, phía trước là lồng ngực nóng rực như lửa đốt của Sở Tinh Lan, Trần Bắc Hà như bị kẹt giữa hai cực băng và hỏa. Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt khiến toàn thân cậu căng cứng.

Nụ hôn nóng bỏng lại một lần nữa rơi xuống, môi lưỡi của Sở Tinh Lan nhanh chóng xâm chiếm khoang miệng cậu.

Trần Bắc Hà kẹt ở trên tường: “……”

Tôi *****!!

Còn đuổi theo từ trong phòng ngủ ra nữa à? Alpha trong kỳ mẫn cảm đúng là không thể nói lý lẽ!

Sớm biết vậy lúc nãy nên tiện tay khóa cửa lại, thật là một sai lầm.

“Ưm…” Trần Bắc Hà bị hôn đến choáng váng đầu óc, đầu óc ong ong.

Sở Tinh Lan không thỏa mãn với việc chỉ hôn môi, nụ hôn nóng bỏng từ từ trượt xuống, để lại vài dấu hôn đỏ rực trên xương quai xanh của Trần Bắc Hà.

Ngay sau đó, anh lật người Trần Bắc Hà lại đối mặt với bức tường trắng, dùng đầu gối tách hai chân cậu ra, giam cậu ở góc tường. Chiếc mũi của Alpha nhẹ nhàng chạm lên làn da mịn màng sau gáy, khẽ hít một hơi, giọng nói khàn khàn đầy dịu dàng: “Bảo bối, anh có thể đánh dấu em không?”

Trần Bắc Hà bị ép anh vào tường, nghe xong câu đó thì hoàn toàn sửng sốt.

Đá-đánh dấu?!

Hơi thở nóng rực của Sở Tinh Lan phả vào gáy, cả người Trần Bắc Hà mềm nhũn. Ý thức được đối phương định làm gì, cậu vừa xấu hổ vừa tức giận, gào lớn: “Đánh dấu cái đầu cậu á!”

Nhưng Sở Tinh Lan dường như chẳng nghe thấy cậu gì, anh vẫn vô thức thầm thì: “Anh muốn đánh dấu em, để em chỉ thuộc về anh, không ai có thể cướp em đi được.”

Giọng anh mơ hồ như lời thì thầm trong mộng, rất nhẹ, cũng rất dịu dàng: “Bảo bối, anh thích em lắm… để anh đánh dấu em nhé? Như vậy em sẽ không chạy được nữa…”

Nói xong, anh bất ngờ mở miệng, hôn lên gáy Trần Bắc Hà.

Phần da sau gáy nhạy cảm chạm phải đôi môi nóng bỏng, Trần Bắc Hà như bị sét đánh, bản năng phòng vệ của cơ thể lập tức khởi động. Cậu nhanh chóng xoay người, nắm chặt tay phải, không chút do dự tung một cú đấm vào cằm đối phương: “Cậu điên rồi à! Tôi còn chưa phân hóa, đánh dấu cái con khỉ!”

Sở Tinh Lan bị đấm bất ngờ, đầu lệch hẳn sang một bên. Cơ thể mất trọng tâm, anh loạng choạng đập vào bàn ăn bên cạnh, hai cái ghế bị anh va vào ngã rầm xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.

Trần Bắc Hà nhân cơ hội chạy thẳng vào phòng ngủ của mình.

Cậu vừa định đóng cửa thì cửa phòng lại bị một lực mạnh chặn lại. Sở Tinh Lan mạnh mẽ chen qua khe cửa. Alpha trong kỳ mẫn cảm có sức chiến đấu cực kỳ kinh khủng, việc con mồi trốn thoát khiến mắt Sở Tinh Lan đỏ bừng, anh lao tới tóm lấy cổ áo Trần Bắc Hà, kéo cậu vào lòng, lại muốn tiếp tục cắn gáy cậu.

Trần Bắc Hà giận dữ, trở tay túm lấy áo Sở Tinh Lan đẩy mạnh anh ra ngoài: “Cút ra cho tôi!”

Sở Tinh Lan bám riết không buông, vẫn ôm chặt lấy cậu.

Hai người giằng co, đuổi bắt, đánh vật nhau khắp phòng, bỗng Trần Bắc Hà vấp phải chân bàn, cơ thể theo quán tính ngã về phía trước, chỉ nghe “rầm” một tiếng vang lớn—

Chiếc bàn trong phòng ngủ bị hai người va mạnh vào lật úp xuống đất.

Màn hình, thùng máy, bàn phím, chuột và thiết bị livestream cùng lúc rơi xuống, thùng máy vi tính vỡ làm đôi, phím bàn phím văng tung tóe, đèn livestream cũng nát vụn ngay lập tức, mảnh thủy tinh văng khắp nơi.

Trần Bắc Hà: “……”

Cả hai người đều ngẩn ra.

Nhìn đống hỗn độn dưới đất, Trần Bắc Hà đau lòng hét to: “Mẹ nó! Cái máy tính này đắt lắm đó, cậu đền cho t—”

Nói đến đây, khóe mắt cậu vô tình nhìn thấy trán của Sở Tinh Lan đang chảy máu, giọng nói lập tức nghẹn lại, cơn giận cũng vơi đi quá nửa, có phần lo lắng hỏi: “Cậu, cậu bị thương rồi…”

Trán Sở Tinh Lan bị mảnh kính cắt trúng, máu vẫn đang rỉ ra, ánh mắt đầy tủi thân nhìn cậu, khe khẽ nói: “Bảo bối, sao em lại hung dữ với anh…”

Trần Bắc Hà: “……”

Sở Tinh Lan rụt rè vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy Trần Bắc Hà, im lặng khi bị mắng, vẻ đáng thương nói nhỏ: “Anh sẽ nghe lời em, đừng bỏ anh… được không?”

Trần Bắc Hà: “…………”

Nghe nói có một số Alpha khi vào kỳ mẫn cảm sẽ trở nên bạo lực, một số khác thì trở nên trẻ con, bám người….Sở Tinh Lan rõ ràng thuộc loại sau.

Nhưng… bám đến mức này thì cũng hiếm thật đấy?

Bị anh ôm lấy nũng nịu, trái tim Trần Bắc Hà đột nhiên đập thình thịch dữ dội.

Mùi pheromone trong máu ngày càng nồng đậm, cả căn phòng như chìm trong mùi thông non đậm đặc, chẳng khác gì đang đứng giữa một rừng thông.

Hơi thở ấm áp của Sở Tinh Lan liên tục phả vào gáy cậu, bên dưới làn da mỏng nơi đó như có thứ gì đó đang phá đất mà chồi lên…

Từ sâu trong cơ thể trào lên một dòng nhiệt lạ lẫm, luồng nhiệt ấy theo dòng máu lan nhanh ra tứ chi, toàn thân Trần Bắc Hà như bị nấu chín, dần dần nhuộm đỏ vì một cơn sốt kỳ lạ.

Nóng quá…

Khó chịu quá…

Trần Bắc Hà đưa tay ôm lấy gáy, tuyến thể dưới da phản ứng càng lúc càng mãnh liệt, đập thình thịch như có một con thú nhỏ đang muốn phá kén mà chui ra.

“Xong rồi… mình, mình hình như sắp phân hóa rồi…”

Trần Bắc Hà vừa nhận ra điều này thì lập tức đi tìm điện thoại. Cậu dốc toàn lực, mạnh mẽ đẩy người kia ra khỏi người mình, xoay người chạy ra ngoài, cuối cùng cũng thấy chiếc điện thoại nằm lăn dưới sàn phòng ngủ.

Ánh mắt Trần Bắc Hà quét nhanh khắp phòng khách, quả nhiên nhìn thấy điện thoại rơi trên thảm. Cậu nhặt lên, ngón tay run rẩy bấm số gọi đi.

Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của bác sĩ Beta trong đội: “Alo, Tiểu Bắc?”

Giọng Trần Bắc Hà run rẩy: “Bác sĩ Chu, em… hình như sắp phân hóa, còn… Thâm Lan… cậu ấy mất kiểm soát trong kỳ mẫn cảm, làm phiền chị gọi giúp bọn em một xe cứu thương…”

Nói xong câu đó, đầu óc cậu choáng váng, cuối cùng không thể chống đỡ thêm mà ngã gục xuống đất.

Bác sĩ Chu: “Alo? Tiểu Bắc? Alo?”

Không có ai trả lời, trong điện thoại vang lên tiếng vật nặng ngã xuống “rầm” một cái.

Sắc mặt bác sĩ Chu thay đổi hẳn, lập tức xách hộp y tế, vừa chạy nhanh về phía ký túc xá vừa gọi xe cứu thương, đồng thời thông báo cho đoàn trưởng Hạ Vy.

Năm phút sau, hai cô gái đến được ký túc xá, nhập mật mã rồi mở cửa.

Vừa bước vào đã thấy Trần Bắc Hà cuộn người trên thảm trong phòng khách.

Thiếu niên nhăn mày, mồ hôi vã ra như tắm, áo quần ướt đẫm. Người bình thường vốn hoạt bát sôi nổi lúc này tóc tai rối tung, mặt mày tái nhợt, trông yếu ớt lạ thường.

Hạ Vy mềm lòng, vội vàng ngồi xuống: “Tiểu Bắc, em sao rồi? Nghe thấy chị nói không? Đừng sợ, xe cứu thương sắp đến rồi.”

Bác sĩ Chu lấy máy đo kiểm tra, nhịp tim đã vọt lên tới 120, dữ liệu pheromone lên xuống như tàu lượn siêu tốc. Sắc mặt cô thay đổi: “Phản ứng phân hóa của Tiểu Bắc rất mạnh, phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện cách ly càng sớm càng tốt Đúng rồi… còn Thâm Lan đâu?”

Cả hai liếc nhau, phát hiện cửa phòng ngủ bị khóa, vội vàng lấy chìa mở cửa.

— Trong phòng hoàn toàn là bãi chiến trường.

Bàn bị lật đổ, máy tính, bàn phím, chuột và thiết bị livestream nằm la liệt dưới đất, cạnh bàn còn có mảnh kính vỡ sắc bén.

Sở Tinh Lan đang ngồi ngơ ngác trên giường, trán còn vết máu chưa khô.

Gương mặt Alpha tràn đầy u buồn, tủi thân và thất vọng, đầu cúi gằm xuống, vành mắt đỏ hoe, trông chẳng khác nào chú chó con đáng thương bị chủ bỏ rơi.

Đoàn trưởng và bác sĩ nhìn nhau: “……”

Trời ạ, thần thái phong độ của Lan Thần ngày thường đâu rồi? Kỳ mẫn cảm mà kịch liệt vậy sao? Anh ta phá luôn cả phòng ngủ à? Trán còn bị thương, trời ơi!

Khoan đã, hình như đây là phòng của Tiểu Bắc? Sao Thâm Lan lại ở trong phòng Tiểu Bắc?

Ghế trong phòng khách cũng bị đẩy ngã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ hai người họ vừa đánh nhau?

Hạ Vy còn chưa kịp hỏi thì dưới lầu vang lên tiếng xe cứu thương.

Bệnh viện cách căn cứ Bắc Mục không xa, xe cứu thương đến rất nhanh.

Hạ Vy quyết đoán nói: “Tiểu Chu, cậu ấy đang trong kỳ mẫn cảm rồi, có thể không kịp đến bệnh viện. Cậu tiêm cho Thâm Lan một mũi thuốc an thần trước, Tiểu Bắc để tôi lo.”

Bác sĩ Chu vội đáp: “Được!”

Cô mở hộp thuốc mang theo bên mình, lấy ra một liều thuốc ức chế mạnh dùng trong kỳ mẫn cảm dành cho Alpha, kèm theo một liều thuốc an thần, tiêm cả hai mũi vào cánh tay của Sở Tinh Lan.

May mà lúc này Sở Tinh Lan đang đắm chìm trong nỗi buồn bị bỏ rơi nên không tấn công bác sĩ Beta đến gần, ngoan ngoãn ngồi yên để tiêm thuốc.

Sau khi tiêm hai mũi tiêm, pheromone của anh được khống chế, cảm giác mệt mỏi nặng nề tràn ngập trong đầu óc, cuối cùng Sở Tinh Lan không chống đỡ nổi nữa, ngã xuống giường thiếp đi.

Chu bác sĩ lập tức quay ra phòng khách kiểm tra tình trạng của Trần Bắc Hà.

Cùng đi với xe cứu thương là một bác sĩ nam trẻ tuổi, anh ta ngồi xổm xuống, lấy thiết bị ra kiểm tra đơn giản rồi nói: “Cậu ấy ngất xỉu rồi, cần đưa đi cấp cứu ngay.”

Hạ Vy nhắc: “Còn một Alpha đang trong kỳ mẫn cảm nữa.”

Bác sĩ đáp: “Vậy cùng đưa đi luôn.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Mọi người hợp lực, lần lượt chuyển Trần Bắc Hà và Sở Tinh Lan xuống lầu bằng cáng.

Trong nhóm chat đội Bắc Mục, tin nhắn lập tức bùng nổ.

Khúc Trường Thiên: “Gì vậy, sao có xe cứu thương dưới lầu?”

Hà Tiểu Phong: “Vãi chưởng, có hai người bị khiêng đi rồi!”

Lộc Miên: “Ai bị bệnh vậy? Bị khiêng đi là nghiêm trọng lắm đúng không?”

Đoàn trưởng Hạ Vy trả lời: “Tiểu Bắc vừa mới phân hóa.”

Chúc Thanh: “Tiểu Bắc sao rồi?”

Hạ Vy: “Tạm thời hôn mê, phản ứng phân hóa hơi dữ dội. May mà chúng tôi gọi xe cứu thương kịp thời, chắc không sao đâu, mọi người đừng lo.”

Khúc Trường Thiên: “Còn người kia?”

Hạ Vy: “Lan Thần đang trong kỳ mẫn cảm, đã tiêm thuốc an thần và đang ngủ.”

Mọi người: “……”

Vậy là hai người bị khiêng đi luôn rồi hả?

Cả đám trong phòng huấn luyện ngơ ngác nhìn nhau.

Sau vài giây im lặng, Khúc Trường Thiên gãi đầu cười gượng: “Khụ khụ, mỗi người phân hóa sẽ có phản ứng khác nhau, Tiểu Bắc chỉ là phản ứng hơi mạnh thôi. Năm đó tôi cũng phải vào viện bằng xe cứu thương, chỉ cần lấy máu, tiêm thuốc ức chế, kiểm soát pheromone là xong, không quá nghiêm trọng đâu.”

Nghe vậy, mọi người mới nhẹ nhõm hơn. Khúc Trường Thiên là Alpha, có kinh nghiệm với chuyện phân hóa. Hiện tại công nghệ y học phát triển, bác sĩ cấp cứu cũng dày dạn kinh nghiệm. Phản ứng dữ dội khi phân hóa, đâu phải kiểu đột quỵ hay nhồi máu cơ tim gì ghê gớm, nên thật ra cũng không cần quá lo.

Không, không, không, anh không thể nghĩ lung tung! Chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi!

Lộc Miên tò mò: “Bắc ca sẽ phân hóa thành gì nhỉ?”

Khúc Trường Thiên: “Khả năng cao là Alpha. Tối nay chắc cậu ấy sẽ phải nằm viện theo dõi, ngày mai sẽ về thôi, lúc đó sẽ là Alpha Bắc Thần đẹp trai của chúng ta.”

Chúc Thanh nhìn theo xe cứu thương khuất dần ngoài cửa sổ, mỉm cười nói: “Tiểu Bắc phân hóa rồi cũng là chuyện tốt, từ nay không cần lo lắng về pheromone nữa. Cậu ấy luôn mong sớm được phân hóa, cuối cùng cũng được như ý.”

Mọi người cùng gật đầu: “Phải đó.”

Khúc Trường Thiên: “Ngày mai cậu ấy về, chắc sẽ vui lắm nhỉ?”

**

Xe cứu thương hú còi xuyên qua dòng xe đông đúc, lao vội đến bệnh viện.

Khi đến nơi, cả hai được đưa thẳng vào khoa cấp cứu chuyên xử lý pheromone.

Sở Tinh Lan ngủ chừng nửa tiếng thì tỉnh lại.

Vì đã được tiêm thuốc an thần, cộng thêm thuốc ức chế liều mạnh, pheromone hỗn loạn trong cơ thể anh đã được khống chế hoàn toàn, não bộ cũng dần tỉnh táo lại.

Alpha một khi mất kiểm soát trong kỳ mẫn cảm thì sẽ hoàn toàn mất lý trí.

Lúc ấy, đầu óc anh như bị phủ một lớp sương mù đặc quánh, tư duy tê liệt hoàn toàn, không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì, đầu óc không thể suy nghĩ, chỉ có bản năng dẫn lối hành động.

Giờ đây khi lý trí trở lại, mọi chuyện vừa xảy ra như thước phim quay chậm tái hiện trong đầu, từng cảnh từng cảnh một…

Sở Tinh Lan: “……”

Anh đã đè Trần Bắc Hà xuống giường để hôn.

Trần Bắc Hà vùng vẫy, chửi ầm lên, nhưng anh lại tiếp tục ép tới, giữ chặt cậu ấy mà cưỡng hôn, thậm chí còn muốn đánh dấu cậu ấy.

Sau đó Trần Bắc Hà nổi giận đấm anh một cú, hai người rượt nhau đến tận phòng ngủ, cả bàn máy tính lẫn bàn phím đều bị va đập đến nát bươm.

Trong lúc mất kiểm soát, hình như anh còn lảm nhảm mấy câu kiểu “Bảo bối, để anh đánh dấu em nha” với “Bảo bối, anh sẽ nghe lời mà, đừng bỏ anh nhé”… mấy lời khiến người ta xấu hổ muốn độn thổ.

Sở Tinh Lan: “…………”

Xong rồi, lần này biết giải thích sao đây?

Sở Tinh Lan lập tức cảm thấy đầu đau như búa bổ. Anh đưa tay ấn mạnh vào thái dương, lại phát hiện đầu mình được quấn một vòng băng gạc. Vừa rồi không cẩn thận đụng trúng vết thương, cơn đau buốt nhói truyền ra từ dưới lớp gạc, khiến Sở Tinh Lan vội vàng buông tay.

Băng gạc đã thấm ra chút máu, chắc là vết thương ngoài da do bị kính cứa trúng. Anh không để tâm lắm, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Hạ Vy đang ngồi đợi ngoài hành lang, thấy Sở Tinh Lan bước ra liền vội đứng lên: “Thâm Lan, cậu tỉnh rồi? Có thấy chỗ nào khó chịu không? Tôi đi gọi bác sĩ nhé.”

Sở Tinh Lan nói: “Tôi ổn, không thấy khó chịu gì cả. Bắc Bắc đâu rồi?”

Vẻ mặt Hạ Vy có chút phức tạp.

Sở Tinh Lan vội hỏi: “Cậu ấy sao vậy?”

Hạ Vy đáp: “Cậu ấy đang trong kỳ phân hóa, hiện được theo dõi trong phòng cách ly.”

Sở Tinh Lan sững người, Trần Bắc Hà… phân hóa rồi? Anh chỉ nhớ lúc cuối bị Trần Bắc Hà mạnh tay đẩy ra, rồi bị nhốt trong phòng ngủ, sau đó thế nào anh không nhớ nổi nữa.

Sở Tinh Lan lo lắng hỏi: “Tình trạng của cậu ấy thế nào? Nghiêm trọng không?”

Hạ Vy đáp: “Tiểu Bắc ngất xỉu, bác sĩ đang kiểm tra cho cậu ấy.”

Sắc mặt Sở Tinh Lan thay đổi: “Ngất xỉu? Phòng nào vậy?”

Hạ Vy nói: “Phòng số 7.”

Sở Tinh Lan lập tức quay người, đi thẳng về phía phòng số 7.

Trên cửa phòng ghi rõ: “Phòng cách ly pheromone – Người không phận sự miễn vào.”

Sở Tinh Lan nhìn vào qua cửa kính, thấy Trần Bắc Hà mặt mày tái nhợt như tờ giấy. Cậu thiếu niên thường ngày hay nhe nanh múa vuốt giờ đây lại ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh, trông vô cùng yếu ớt.

Tim Sở Tinh Lan thắt lại: “Chắc cậu ấy rất khó chịu nhỉ…”

Hạ Vy là một Beta, không hiểu rõ cảm giác phân hóa, chỉ khẽ ho nhẹ một tiếng rồi: “Ừm… bác sĩ nói không cần quá lo. Qua đêm nay, cơ thể quen dần sẽ ổn thôi.”

Trong lúc trò chuyện, bác sĩ trong phòng bước ra.

Thấy hai người, bác sĩ hỏi: “Ai là người nhà của Trần Bắc Hà?”

Sở Tinh Lan lập tức bước lên: “Tôi, cậu ấy sao rồi?”

Bác sĩ liếc nhìn Alpha trước mặt, hỏi: “Cậu là gì của cậu ấy?”

Sở Tinh Lan hơi ngập ngừng, đáp: “Bạn… bạn của cậu ấy.”

Bác sĩ nói: “Bạn thì không tính là người nhà. Bố mẹ cậu ấy đâu? Không ai đi cùng à?”

Hạ Vy bước lên nói: “Bác sĩ, tôi là đoàn trưởng của đội tuyển. Trần Bắc Hà là tuyển thủ của chúng tôi. Tình huống gấp quá nên chưa kịp báo cho bố mẹ cậu ấy. Có gì cứ nói với chúng tôi cũng được.”

Bác sĩ hiểu ra: “Được, vậy tôi nói cụ thể một chút. Trường hợp của cậu ấy khá đặc biệt, là phân hóa do bị k*ch th*ch.”

Cả hai đồng thanh kinh ngạc: “Phân hóa bị k*ch th*ch?”

Bác sĩ quay sang nhìn Sở Tinh Lan, nói: “Đúng vậy. Trần Bắc Hà vốn đang trong giai đoạn tiền phân hóa. Bình thường thì khoảng một tháng nữa tuyến thể mới hoàn toàn trưởng thành và chính thức phân hóa.”

“Cậu là bạn cùng phòng của cậu ấy phải không? Hôm nay cậu vào kỳ mẫn cảm, pheromone Alpha đột ngột bùng phát đã k*ch th*ch mạnh tới cậu ấy, khiến tuyến thể thức tỉnh sớm.”

“Nhưng cơ thể cậu ấy chưa chuẩn bị đầy đủ, không chịu nổi k*ch th*ch từ pheromone, dẫn đến rối loạn nội tiết, mới khiến cậu ấy ngất đi.”

“Cậu hiểu ý tôi chứ?”

Sở Tinh Lan: “……”

Nói cách khác… do Sở Tinh Lan vào kỳ mẫn cảm, pheromone bùng phát nên mới khiến Trần Bắc Hà phân hóa sớm?

Trong lòng anh tràn ngập sự áy náy, vội hỏi: “Tôi hiểu rồi, xin lỗi. Nhưng mà, việc phân hóa sớm thế này, có ảnh hưởng xấu đến cơ thể cậu ấy không?”

Bác sĩ mỉm cười lắc đầu: “Ảnh hưởng thì không nhiều đâu. Tôi sẽ kê thuốc điều chỉnh hormone cho cậu ấy, không sao cả.”

Hạ Vy hỏi: “Cậu ấy phân hóa thành Alpha đúng không?”

Bác sĩ khựng lại một chút, rồi nói: “À, xin lỗi, lúc nãy bận quá nên quên báo. Trần Bắc Hà phân hóa thành Omega. Đây là kết quả xét nghiệm máu.”

Bác sĩ đưa tờ phiếu xét nghiệm cho hai người, trên đó rõ ràng hiển thị một dòng chữ đỏ: “Pheromone Omega.”

Sở Tinh Lan sững sờ nhìn chằm chằm vào bảng xét nghiệm.

Hạ Vy cũng ngơ ngác không kém.

Tính cách của Trần Bắc Hà, vẻ ngoài và cả phong cách thi đấu dữ dội của cậu. Tất cả đều khiến người ta cho rằng cậu chắc chắn là Alpha.

Sao cậu ấy có thể là Omega được chứ?

Trái tim Sở Tinh Lan lỡ mất một nhịp, vội hỏi: “Có phải là do pheromone của tôi ảnh hưởng tới cậu ấy, mới khiến cậu ấy phân hóa thành Omega không?”

Nghĩ đến việc lúc trước suýt nữa đã đánh dấu Trần Bắc Hà, Sở Tinh Lan thấy hối hận đến mức muốn tự đấm mình, vào kỳ mẫn cảm lại mất kiểm soát, suýt làm tổn thương cậu ấy, thật sự không thể tha thứ được.

Thấy vẻ mặt đầy hối lỗi của anh, bác sĩ nhẹ giọng an ủi: “Không cần tự trách đâu. Phân hóa thành gì là do gen quyết định. Cậu chỉ khiến quá trình đó xảy ra sớm hơn thôi. Có điều… pheromone của hai cậu có vẻ rất phù hợp với nhau đấy.”

Sở Tinh Lan: “……Thật sao?”

Hạ Vy hỏi: “Tiểu Bắc cần nằm viện bao lâu?”

Bác sĩ đáp: “Tối nay theo dõi thêm, nếu không có gì bất thường thì mai có thể xuất viện.”

Sở Tinh Lan hỏi: “Tôi… tôi có thể vào thăm cậu ấy không?”

Bác sĩ nói: “Đợi tôi làm thêm vài xét nghiệm. Khi chuyển cậu ấy sang phòng bệnh thường thì dùng thuốc che giấu pheromone rồi hãy vào thăm.”

Dứt lời, bác sĩ quay vào phòng.

Khoảng nửa tiếng sau, một y tá đẩy giường bệnh của Trần Bắc Hà ra ngoài…

Phòng cách ly trước đó vốn dành cho bệnh nhân có pheromone bùng phát đột ngột và mất kiểm soát. Rõ ràng, pheromone của Trần Bắc Hà hiện tại đã được khống chế.

Sở Tinh Lan vẫn luôn ngồi đợi ngoài hành lang trước cửa phòng. Thấy Trần Bắc Hà được đẩy ra, anh lập tức bước tới, cùng đẩy giường chuyển cậu sang phòng bệnh mới.

Hạ Vy nhìn Trần Bắc Hà vẫn còn đang ngủ say, nói: “Tôi xuống mua chút đồ ăn cho hai cậu nhé, đã tám giờ rồi mà vẫn chưa ai ăn tối, Tiểu Bắc tỉnh lại chắc chắn sẽ rất đói.”

Sở Tinh Lan nói: “Vâng, cảm ơn Vy tỷ.”

Hạ Vy quay người rời đi, bác sĩ Chu thì đến bàn bạc kế hoạch điều trị tiếp theo.

Sở Tinh Lan ngồi bên giường, chăm chú nhìn Trần Bắc Hà đang ngủ say. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác mềm mại kỳ lạ… Cậu ấy vậy mà phân hóa thành Omega, thật sự không ngờ lại là kết quả này.

**

Không biết đã qua bao lâu, Trần Bắc Hà mơ màng mở mắt, ngơ ngác nhìn quanh rồi lập tức chạm phải ánh mắt dịu dàng của Sở Tinh Lan.

Cậu nghiêng người ngồi dậy, cố gắng vùng dậy khỏi giường, Sở Tinh Lan ân cần vươn tay đỡ lấy cậu.

Trần Bắc Hà ngẩng đầu lên, cơn tức giận bốc thẳng l*n đ*nh đầu, vừa nhớ lại cảnh bị người kia đè ra cưỡng hôn, hai má lập tức đỏ bừng, tức giận hét lên: “Cậu còn mặt mũi ngồi đây hả?!”

Sở Tinh Lan mặt dày cười nhẹ: “Bắc Bắc, bác sĩ nói cậu đã phân hóa rồi đấy.”

Trần Bắc Hà lập tức hưng phấn: “Thật không? Mau nói cho tôi biết kết quả!”

Chạm phải ánh mắt đầy mong đợi ấy, Sở Tinh Lan thở dài một tiếng, đưa cho cậu tờ phiếu xét nghiệm, làm ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Trong máu có phát hiện pheromone Omega.”

Trần Bắc Hà chết sững: “Cái gì cơ???”

Sở Tinh Lan nheo mắt lại: “Giờ thì cậu là Omega rồi đấy.”

Trần Bắc Hà: “….”

Hết chương 22

Bình Luận (0)
Comment