Chương 23
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Từ trước đến nay Trần Bắc Hà luôn nghĩ mình sẽ phân hóa thành một Alpha.
Cậu có hai người cha. Ba Omega là giáo viên trung học, bình thường ăn nói nhã nhặn, hành xử điềm đạm; Cha Alpha là huấn luyện viên cầu lông, tính cách hoạt bát, cởi mở, rất phóng khoáng.
Từ nhỏ, tính cách của Trần Bắc Hà đã giống cha Alpha, nên trong tiềm thức cậu luôn tin rằng mình chắc chắn sẽ phân hóa thành Alpha, sau này sẽ cưới một cô vợ ngoan hiền dịu dàng.
Nhưng tại sao kết quả lại là Omega?
Trần Bắc Hà sững sờ nhìn chằm chằm vào tờ phiếu xét nghiệm, cảm giác như đầu mình sắp nổ tung.
Sở Tinh Lan thấy vẻ mặt sốc toàn tập của cậu, không kìm được hỏi: “Bắc Bắc, cậu không chấp nhận việc mình là Omega sao?”
Trần Bắc Hà: “…”
Sở Tinh Lan nhẹ giọng an ủi: “Omega cũng có thể thi đấu. Việc chơi game của cậu sẽ không bị ảnh hưởng bởi việc phân hóa đâu.”
Trần Bắc Hà vẫn dán mắt vào tờ xét nghiệm, ánh mắt hệt như muốn đốt thủng tờ giấy ấy.
“Bác sĩ Chu đi thảo luận với giáo sư chuyên khoa pheromone rồi, họ sẽ giúp cậu chọn loại thuốc ức chế phù hợp nhất. Cậu đừng lo lắng quá.”
Đầu óc Trần Bắc Hà vẫn còn ong ong, thật ra chẳng nghe rõ Sở Tinh Lan đang nói gì, chỉ thấy miệng anh cứ mấp máy. Mãi đến lúc hoàn hồn lại, cậu mới buột miệng thốt lên: “Đệt mẹ! Mình thành Omega thật à?!”
Sở Tinh Lan: “…”
Cung phản xạ của người này dài bao nhiêu? giờ mới kịp phản ứng à?
Sở Tinh Lan thăm dò hỏi: “Cậu thật sự không thể chấp nhận việc trở thành Omega sao?”
Trần Bắc Hà ngừng lại một chút, rồi nói: “Cũng không hẳn là không chấp nhận, thật ra tôi vẫn có xác suất trở thành Omega mà. Chỉ là tôi luôn nghĩ mình giống Alpha hơn, giờ phân hóa thành Omega cảm thấy… hơi kỳ kỳ.”
“Kỳ chỗ nào?”
Trần Bắc Hà vò đầu bứt tai: “Từ nhỏ tôi đã trèo tường, leo cây, thích đánh nhau, lớn lên thì cắm đầu chơi game, tính cách nóng nảy… chẳng giống tí gì với kiểu Omega dịu dàng nhu mì người ta hay nói cả…”
Ra là cảm thấy tính cách không giống Omega?
Sở Tinh Lan mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Không ai quy định Omega thì phải như thế nào cả. Cậu là cậu, muốn làm gì thì làm cái đó, người khác không có tư cách phán xét.”
Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hơn nữa, Omega cũng có người giành chức vô địch thi đấu eSports đấy. Những Omega chơi game giỏi thì đều rất ngầu.”
Không nghi ngờ gì, Sở Tinh Lan rất hiểu Trần Bắc Hà. Câu nói này lập tức đánh trúng nội tâm mềm yếu của cậu.
Trần Bắc Hà ngẫm nghĩ, hình như… phân hóa thành Omega cũng không phải chuyện quá đáng buồn?
Trong giới eSports có biết bao nhiêu tiền bối Omega xuất sắc. Huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia Thần Súng cũng là Omega. Theo lời Châu ca kể, huấn luyện viên Giang cực kỳ lợi hại, suốt ngày bắt một đám Alpha viết kiểm điểm. Nếu bản thân mà buồn bã chỉ vì việc phân hóa, chắc chắn bị bắt viết bản kiểm điểm dài cả nghìn chữ.
Bị huấn luyện viên Giang bắt được mà yếu đuối kiểu đó thì chắc chắn sẽ bị chửi tơi tả.
Sở Tinh Lan nói đúng, Omega chơi game giỏi cũng rất ngầu.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Trần Bắc Hà rốt cuộc đã khá hơn đôi chút.
Nhưng, vẫn còn một khoản vẫn chưa tính sổ xong!
Nghĩ đến chuyện xảy ra lúc chiều, Trần Bắc Hà trừng mắt Sở Tinh Lan: “Này, cậu còn nhớ lúc phát điên trong kỳ mẫn cảm cậu đã làm gì không?”
Sở Tinh Lan: “…”
Trần Bắc Hà giận dữ túm cổ áo anh, gằn giọng: “Đừng tưởng nói mấy câu Omega cũng ngầu là xong chuyện! Cậu con mẹ nó đuổi theo hôn tôi, còn định đánh dấu tôi! Nếu tôi không kịp phản ứng, hôm nay đã bị cậu cắn rồi!”
Càng nói, ngực cậu càng phập phồng dữ dội, ánh mắt gần như muốn thiêu rụi Sở Tinh Lan ngay tại chỗ.
Sở Tinh Lan lập tức cúi đầu nhận lỗi: “Xin lỗi.”
Trần Bắc Hà ngớ người… Cúi đầu nhanh vậy?
Sở Tinh Lan nhìn cậu, trong mắt lộ ra chút bất đắc dĩ: “Alpha khi vào kỳ mẫn cảm sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, giống như một con chó dại mất kiểm soát. Lúc đó tôi thật sự không biết mình đang làm gì.”
Trần Bắc Hà: “…”
Miêu tả bản thân như chó dại, đúng là rất chuẩn.
Giọng Sở Tinh Lan đầy nghiêm túc: “Tôi thực sự rất hối hận và áy náy. Nếu lúc đó lỡ làm cậu bị thương… tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.”
Giọng anh càng lúc càng dịu dàng: “Bắc Bắc, tôi thật lòng muốn xin lỗi cậu.”
“Trước đây, mỗi lần vào kỳ mẫn cảm, tôi đều tự nhốt mình lại để vượt qua, chưa từng xảy ra mất kiểm soát như thế này. Lần này vì có cậu ở bên, tôi không ngờ mình lại mất kiểm soát nghiêm trọng đến vậy…”
“Xin lỗi, chắc tôi làm cậu sợ rồi?”
“Tôi không cố ý đâu… đừng giận tôi nữa có được không?”
“…” Ánh mắt đầy áy náy của anh khiến Trần Bắc Hà cũng mềm lòng đôi chút.
Thầy dạy sinh lý hồi trung học từng nói rất rõ: Alpha khi vào kỳ mẫn cảm sẽ mất đi lý trí, có thể có hành vi cực đoan. Tốt nhất là tiêm thuốc ức chế và để họ ở một mình, tuyệt đối không được đến gần.
Vậy mà cậu lại cố tình tới gần, chẳng chút cảnh giác nào…
Cuối cùng còn bị cưỡng hôn một trận…
Nói cho cùng, chuyện này cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Sở Tinh Lan được. Rõ ràng là anh đã nhiều lần nói “Cậu ra ngoài đi”, “Để tôi ở một mình”, là do mình không chịu nghe, cứ khăng khăng muốn ở lại, nên mới xảy ra chuyện.
Mặt Trần Bắc Hà đỏ bừng, tức giận gầm lên: “Đó là nụ hôn đầu của tôi đấy!”
Ánh mắt Sở Tinh Lan trông như cún con bị đánh, uất ức: “Của tôi cũng vậy mà…”
Trần Bắc Hà: “……”
Sở Tinh Lan ngừng một chút, rồi trêu: “Cậu biết tôi đang vào kỳ mẫn cảm mà không chạy, còn ở lì bên cạnh tôi, cướp mất nụ hôn đầu của tôi. Cậu tính sao đây, có phải nên chịu trách nhiệm với tôi không?”
Trần Bắc Hà giận đến mức mặt đỏ tai hồng: “Trách nhiệm cái đầu cậu! Có phải tôi chủ động hôn cậu đâu! Là cậu nhào tới hôn tôi trước còn gì!”
Sở Tinh Lan tiếp tục làm nũng đầy oan ức: “Nhưng mà… tôi vốn định giữ nụ hôn đầu cho người yêu, chờ lúc tỏ tình thành công rồi mới hôn một cách nghiêm túc… giờ thì bất ngờ mất luôn, tôi cũng buồn lắm chứ bộ.”
Trần Bắc Hà mặt càng đỏ hơn: “Cậu còn dám quay lại tính sổ với tôi hả?! Mất thì mất, có gì ghê gớm đâu! Cậu… cậu còn trinh tiết kìa, để dành lại cho vợ tương lai đi!”
Sở Tinh Lan: “……”
Trần Bắc Hà ngập ngừng một chút, rồi gầm gừ đe dọa: “Còn nữa! Chuyện chúng ta đã hôn nhau, cậu dám hé miệng với ai một chữ thôi, tôi sẽ giết cậu, tin không?”
Sở Tinh Lan lập tức giơ tay thề: “Tôi không nói. Đây là bí mật của chúng ta.”
Trần Bắc Hà đối diện với ánh mắt mỉm cười của anh, tim bất chợt đập mạnh một cái, hai người bàn tán về nụ hôn đầu suốt nửa ngày, có phải… có hơi kỳ kỳ không?
Dù sao cũng là tai nạn, chẳng ai chiếm được lợi cả. Cả hai đều mất nụ hôn đầu, coi như huề.
Trần Bắc Hà buông cổ áo anh ra, cúi đầu, lúng túng đe dọa: “Còn nữa! Lần sau mà cậu dám trong kỳ mẫn cảm mà động tay động chân với tôi lần nữa, tôi sẽ không khách sáo mà đánh cậu tàn phế luôn. Lúc đó không còn là hiểu lầm nữa đâu, mà là chính đáng tự vệ, nghe rõ chưa?”
Sở Tinh Lan vội đảm bảo: “Yên tâm. Lần này là ngoài ý muốn, về sau tuyệt đối không có nữa.”
Trần Bắc Hà liếc nhìn lớp băng trên trán anh: “À… vết thương đó còn đau không?”
Sở Tinh Lan sờ đầu, than thở: “Đau lắm luôn, cậu xem, còn chảy máu kìa.”
Trần Bắc Hà nhìn vết máu bé bằng móng tay trên băng gạc, nổi giận: “Xạo chó! Tôi nhớ lúc đó chỉ là vết xước ngoài da do kính cắt thôi mà?”
Sở Tinh Lan bật cười: “Vậy à? Tôi cứ tưởng bị rách toác phải khâu mấy mũi chứ.”
Trần Bắc Hà: “……”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Sở Tinh Lan lập tức thu lại nụ cười, đứng dậy ra mở cửa.
Hạ Vy bước vào, trên tay cầm hai phần cơm tối. Thấy Trần Bắc Hà đã tỉnh lại, cô vội vàng tiến đến quan tâm: “Tiểu Bắc, thấy sao rồi? Có chỗ nào khó chịu không?”
Trần Bắc Hà đáp: “Cảm giác giống như vừa ốm nặng xong, toàn thân không còn chút sức lực nào.”
Hạ Vy nói: “Hôm nay cậu ra mồ hôi rất nhiều, nhịp tim cũng rối loạn, ăn xong nhớ ngủ thêm một chút, nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
“Vâng, em biết rồi.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Hạ Vy đặt phần cơm lên bàn nhỏ, đưa đũa cho cậu: “Chị mua món cánh gà cậu thích nhất đấy, đói rồi đúng không? Mau ăn chút gì đi.”
Đã hơn 9 giờ tối, hôm nay Trần Bắc Hà tiêu hao quá nhiều thể lực, thực sự rất đói, cậu lập tức cầm đũa ăn lấy ăn để.
Hạ Vy đưa phần còn lại cho Sở Tinh Lan: “Thâm Lan, cậu cũng ăn đi.”
“Cảm ơn Vy tỷ.” Sở Tinh Lan ngồi xuống ghế sofa, cúi đầu ăn cơm.
Một lúc sau, bác sĩ Chu cũng trở lại. Trong tay cô là một hộp thuốc tiêm, cô nói: “Tiểu Bắc, chị đã hỏi trưởng khoa pheromone rồi. Đây là loại thuốc ức chế mới được nghiên cứu, hiệu quả rất tốt, chỉ cần tiêm một lần mỗi tháng. Sau này chị sẽ giúp em theo dõi lịch tiêm đúng giờ.”
Trần Bắc Hà ngoan ngoãn gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ Chu.”
Bác sĩ Chu bổ sung thêm: “Ngoài ra, chuyện em phân hóa thành Omega cũng đừng lo quá. Chỉ cần kiểm soát tốt pheromone thì sẽ không ảnh hưởng đến việc huấn luyện và thi đấu.”
“Vâng ạ.” Nghe đến đây, Trần Bắc Hà thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không ảnh hưởng đến huấn luyện và thi đấu thì việc phân hóa thành Omega cũng chẳng đáng lo nữa.
Hạ Vy ngập ngừng hỏi: “À đúng rồi, chiều nay chị với Tiểu Chu đến ký túc xá, thấy máy tính và bàn phím trong phòng ngủ đều bị đập nát… hai đứa… có phải đã đánh nhau không?”
Sở Tinh Lan đáp ngay: “Là tôi đập đó.”
Ba người sững lại, đồng loạt quay sang nhìn anh.
Sở Tinh Lan hơi xấu hổ xoa mũi: “Kỳ mẫn cảm khiến cảm xúc tôi không ổn định. Chiều nay đầu óc mơ màng, em đi nhầm phòng ngủ, vào là bắt đầu đập đồ. Bắc Bắc thấy có gì đó không ổn nên nhốt tôi lại.”
“Xin lỗi nhé… chắc do thay đổi môi trường, không chuẩn bị tâm lý kỹ nên mới mất kiểm soát.”
Trần Bắc Hà: “……”
Sự thật thì đâu có như vậy.
Chiều nay đúng là một cú sốc lớn. Cậu bị Sở Tinh Lan cưỡng hôn, suýt nữa thì bị đánh dấu, còn đấm anh một cú, hai người đánh nhau đến tận phòng ngủ rồi va vào bàn làm đồ đạc bay tung tóe.
Thậm chí… họ còn hôn kiểu Pháp nồng cháy tận hai lần.
Nhưng những chi tiết đó hoàn toàn không tiện kể với người ngoài.
Mặt Trần Bắc Hà hơi ửng đỏ, hung hăng trừng Sở Tinh Lan một cái.
Sở Tinh Lan hạ giọng nói: “Xin lỗi nhé, tôi sẽ mua cho cậu một bộ thiết bị chơi game mới. Nếu trong máy có tài liệu quan trọng gì, tôi sẽ mang ổ cứng đi khôi phục rồi sao chép lại cho cậu.”
Trần Bắc Hà phất tay: “Không cần đâu, trong máy chỉ có vài game thôi. Thay cái máy mới là được rồi.”
Sở Tinh Lan vội vàng nói: “Không thành vấn đề! Bàn phím, chuột, đèn livestream, camera, tất cả tôi đều mua mới cho cậu. Ngày mai dắt cậu đi khu điện máy, muốn chọn gì thì chọn.”
Trần Bắc Hà gật đầu hài lòng: “Thế thì được. Tôi sẽ chọn cái đắt nhất.”
Sở Tinh Lan cười nói: “Không sao cả.”
Đoàn trưởng Hạ Vy và bác sĩ Chu nhìn nhau, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Chỉ là… đi nhầm vào phòng ngủ nên bị nhốt lại?
Hồi chiều lúc họ vào phòng, thấy Sở Tinh Lan bị nhốt trong phòng ngủ, đồ đạc vỡ tung, còn Trần Bắc Hà thì nằm gục ngoài phòng khách như thể vừa đánh nhau cực căng.
Lý do của Sở Tinh Lan… miễn cưỡng cũng hợp lý? Tiểu Bắc vì k*ch th*ch mà phân hóa, rồi ngất trong phòng khách?
Thấy cả hai đều ngầm đồng ý câu chuyện là như vậy, Hạ Vy cũng không gặng hỏi nữa, nói: “Kỳ mẫn cảm mất kiểm soát vốn là chuyện ngoài ý muốn. Miễn là không ai bị thương nặng thì tốt rồi. Nhưng Tiểu Bắc đã là Omega, hai đứa có muốn đổi phòng không?”
Trần Bắc Hà ngẩn người, còn chưa kịp trả lời thì Sở Tinh Lan đã nói trước: “Tôi đảm bảo sẽ kiểm soát tốt pheromone, tuyệt đối không để chuyện hôm nay lặp lại.”
Anh nhìn sang Trần Bắc Hà, ánh mắt mang theo vài phần áy náy: “Đương nhiên, nếu Bắc Bắc muốn đổi phòng thì tôi cũng đồng ý. Dù sao tôi cũng là Alpha, nếu cậu không muốn ở chung, cậu có thể ở cùng Lộc Miên, tôi sẽ chuyển sang ở với Trường Thiên.”
Hạ Vy nhìn Trần Bắc Hà: “Tiểu Bắc, ý cậu thế nào?”
Trần Bắc Hà do dự một chút… Nếu đột ngột đổi phòng, đuổi Sở Tinh Lan ra ngoài, chắc chắn các đồng đội sẽ đoán già đoán non có chuyện gì đó xảy ra giữa họ.
Trong đội Bắc Mục chỉ có Lộc Miên là Beta, còn lại đều là Alpha.
Cậu thật sự không muốn ở cùng Lộc Miên. Lộc Miên là người tốt, hiền lành, dễ gần, nhưng nói chuyện lắp bắp, một câu có thể kẹt nửa ngày, tính cách lại rụt rè. “Trần… Trần… Bắc… Bắc… anh… anh… ở… ở… chung… với… với… tôi… được… không…” sống chung với cậu ta chắc mình chết vì tức mất.
Tuy Sở Tinh Lan vào kỳ mẫn cảm thì như chó điên, nhưng ngày thường tính tình rất tốt, lại lịch sự, chưa bao giờ tùy tiện vào phòng cậu. Hai người còn có thể cùng nhau chơi game, PK giải trí.
Tâm trạng rối bời, Trần Bắc Hà nghĩ một hồi mới nói: “Không đổi nữa. Dọn tới dọn lui cũng phiền. Dù sao thì sau khi huấn luyện, mỗi người đều về phòng mình, chẳng ảnh hưởng gì cả.”
Sở Tinh Lan hơi bất ngờ khi nghe vậy.
Thật ra anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Trần Bắc Hà đuổi ra khỏi phòng, dù sao chiều nay mình cũng quá đáng thật. Phần lớn Omega gặp chuyện như vậy sẽ sinh ra sợ hãi mà né tránh.
Nhưng Trần Bắc Hà không hề sợ, cũng không tránh né, ngược lại còn rất thoải mái tha thứ, sẵn sàng tiếp tục ở chung…
Tâm trạng Sở Tinh Lan trở nên phức tạp.
Chẳng lẽ vì hai người lớn lên cùng nhau nên Trần Bắc Hà tin tưởng anh đến vậy? Hay là do thần kinh Trần Bắc Hà quá thô, chẳng coi chuyện này là gì cả?
Hạ Vy do dự một chút, rồi nói: “Nếu cả hai thấy không vấn đề gì, thì cứ tiếp tục ở như cũ vậy.”
Đúng lúc này, điện thoại của Hạ Vy bất chợt đổ chuông. Cô vừa nghe máy, vừa kinh ngạc trừng mắt: “Ừm… cái gì? Lên hot search rồi?!”
Trần Bắc Hà và Sở Tinh Lan nghe vậy thì sống lưng đồng loạt cứng đờ. Lên hot search? Không lẽ là… chuyện của họ?
Quả nhiên, ngay sau đó, họ nghe Hạ Vy căng thẳng nói: “Bảo bộ phận PR của câu lạc bộ tạm thời khoan hành động, tôi đang ở bệnh viện. Để tôi hỏi rõ hai đứa trước rồi tính đường xử lý.”
Cup máy xong, Hạ Vy lập tức mở điện thoại ra.
Sở Tinh Lan và Trần Bắc Hà nhìn nhau, cũng vội vàng mở điện thoại, quả nhiên thấy trên bảng xếp hạng hot search trong chuyên mục eSports đang nổi bần bật một tiêu đề, phía sau còn kèm theo chữ đỏ chói: HOT
#North và Thâm Lan đánh nhau nhập viện?#
Có paparazzi chụp được cảnh xe cấp cứu đưa hai người vào viện. Trong ảnh, đầu Sở Tinh Lan đang chảy máu, còn Trần Bắc Hà thì nằm trên cáng, cả hai bị khiêng đi cùng lúc.
Dưới bài viết hot search, fan hai bên và cư dân mạng ăn dưa loạn hết cả lên:
“Vãi cả nồi! Căng đét luôn!”
“Tôi đã nói rồi mà, từ ngày Thâm Lan chuyển sang Bắc Mục, nơi đó sẽ không yên ổn đâu!”
“Thế này gọi là ‘quá náo nhiệt’ chứ không phải ‘nóng’ nữa rồi haha.”
“Ăn dưa.jpg . Họ thực sự đánh nhau hả?”
“Trời má, đầu Thâm Lan chảy máu luôn kìa? North ra tay dữ vậy?”
“Tuyệt. PK trong game chưa đủ, phải PK ngoài đời luôn mới chịu?”
“Lần đầu thấy tuyển thủ eSports đánh nhau nhập viện luôn á, sốc toàn tập.”
“Cười xỉu. Đồng đội mới (kẻ thù cũ) vừa gặp đã đưa nhau đi viện. Chuyện này chắc chắn sẽ trở thành huyền thoại trong làng game luôn.”
“Tuyển thủ eSports bây giờ cạnh tranh đến mức này rồi sao? Đánh nhau trong game xong, ra ngoài đời làm thêm hiệp nữa, ngoài luyện tướng còn phải luyện quyền anh luôn à?”
“Luyện quyền anh cười xỉu, cặp Lan – Bắc này thật sự rất hợp với giới giải trí ấy. Ngoại hình thì đỉnh, lại còn biết giải trí hóa dân chúng nữa haha!”
“Làm tuyển thủ eSports làm gì, ra ngoài đấu võ tự do chắc hợp hơn đó?”
“Hôm qua còn livestream chơi đôi cùng nhau, tặng quà cho nhau, trông như anh em hòa thuận. Vậy mà mới qua một đêm đã lộ nguyên hình thù địch rồi à?”
“Xem ra buổi livestream tối qua chỉ là vở kịch do phòng PR Bắc Mục sắp đặt thôi. Có kịch bản sẵn, họ chỉ đang diễn để xoa dịu fan, thực tế là ghét nhau đến nghiến răng.”
“Hai người này từ đầu đã bằng mặt không bằng lòng, quan hệ chắc chắn tệ lắm rồi đúng không?”
“Tôi đã nói mà, làm gì có chuyện đối đầu suốt bao năm lại hóa thù thành bạn dễ như thế? Cuối cùng lộ luôn rồi, trực tiếp choảng nhau luôn phải không?”
“@BM-North @BM-Thâm Lan Xin hỏi ai ra tay trước? Ai thắng vậy?”
“Tôi đoán Bắc Thần thắng. Đầu Lan Lan chảy máu kìa.”
“Chưa chắc nha, xem ảnh thì North nằm bất tỉnh trên cáng đó? Có phải Lan Lan đấm một cú ngất xỉu luôn không? Vãi, kịch tính thật!”
“Muốn xem tận mắt hai ổng đánh nhau như nào ghê~”
“Mà họ đánh nhau như vậy, liên minh không xử lý à? Tuyển thủ chuyên nghiệp đánh nhau ngoài đời, ảnh hưởng tiêu cực cực kỳ lớn. Ít nhất phải thẻ vàng chứ?”
“@Liên minh eSports Thánh Vực, đề nghị lập tổ điều tra đặc biệt, đến Bắc Mục làm rõ vụ này, tốt nhất cấm thi đấu hai người này luôn, cảm ơn!”
“Câu lạc bộ Bắc Mục chết rồi à? Không ra thông báo gì à?”
…
Không chỉ Weibo nổ tung, diễn đàn eSports cũng dựng lên “tòa cao ốc” hơn 1.000 tầng, người người đua nhau đoán nguyên nhân, diễn biến, hậu quả vụ “đại chiến” giữa Lan Bắc.
Cư dân mạng bắt đầu tha hồ tưởng tượng:
Có người đoán họ PK rồi không ai chịu thua, cãi lộn xong đánh nhau thật.
Có người nghi họ để mắt đến cùng một Omega, tình địch gặp nhau không kiềm được nên giáp lá cà.
Có thuyết âm mưu cho rằng họ không hòa hợp trong huấn luyện, hoặc Thâm Lan muốn giành vị trí đội trưởng khiến North không chịu, thế là đánh nhau.
Sở Tinh Lan: “…”
Trần Bắc Hà: “…”
Không ai đoán trúng sự thật.
Hai người không đánh nhau — mà là hôn nhau.
Thậm chí Trần Bắc Hà còn phân hóa thành Omega.
Trần Bắc Hà ôm đầu muốn phát điên. Thế giới tận diệt đi cho rồi!
Bọn họ leo lên hot search với chữ HOT to đùng như vậy, cậu còn mặt mũi nào lăn lộn trong giới eSports nữa chứ!?
**
Tác giả:
Bộ truyện này được xây dựng dưới dạng truyện ngắn. Một câu chuyện ngọt ngào chủ yếu về những người yêu nhau chứ không phải cốt truyện dài về sự nghiệp viên mãn. Tôi đã viết rất nhiều tiểu thuyết dài về thể thao điện tử. 5 cuốn sách với 7 triệu chữ, nhưng tôi cảm thấy mình không thể nghĩ ra điều gì mới mẻ. Vì vậy tôi muốn viết câu chuyện này.
Bạn đã thấy rằng công và thụ gặp nhau ở chương 3. Cùng một đội ở chương 10 và hôn nhau ở chương 20. Các tiểu thuyết khác chỉ quyết định về cuối truyện, không cùng tiết tấu~
Vì đây là chuyện ngắn nên từ giờ tôi sẽ hoàn thành nó với 6000 chữ mỗi ngày cho đến khi kết thúc!
Nếu bạn muốn xem sự thú vị về trò chơi và cao cấp hơn, bạn có thể chú đến cuốn sách tiếp theo “Miêu Cương thiếu chủ”, một cuốn tiểu thuyết toàn cảnh siêu dài nhé ^^
Hết chương 23