Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh

Chương 42

Chương 42

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Sau khi trận đấu kết thúc, Sở Tinh Lan gửi hai tin nhắn vào nhóm chung của tuyển thủ chuyên nghiệp:

“Hôm nay là sinh nhật của North, Bắc Mục lại vừa giành được quán quân tuần, song hỷ lâm môn! Chúng tôi mời mọi người ăn khuya nhé~”

 “Nhà hàng xoay trên tầng thượng ở Tòa nhà thành phố Tinh, đi ra cửa hậu trường số 7 có xe buýt đưa đón. Các tuyển thủ và huấn luyện viên đều được mời, chỗ ngồi nhiều lắm, hoan nghênh mọi người đến dự ~”

Tin nhắn này lập tức gây nổ trong nhóm:

“Wow! Nhà hàng xoay á? Đắt lắm đó nha!”

“Từ lâu đã nghe danh nhà hàng xoay ở Thành phố Tinh rồi, nhất định phải đi thôi.”

“Có xe đưa đón luôn? Chu đáo ghê.”

“Sinh nhật vui vẻ nha, North!”

“Chờ tôi đi vệ sinh xong là qua ngay!”

Trần Bắc Hà vốn nghĩ sau trận sẽ cùng vài người trong đội ăn mừng sinh nhật riêng tư một chút, không ngờ lại mời đông người như vậy, cảm thấy có phần quá long trọng?

Cậu kéo Sở Tinh Lan sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Nhà hàng này đặt phòng rất đắt, cậu mời hết tất cả mọi người đi ăn vì sinh nhật tôi có cần thiết không?”

Sở Tinh Lan mỉm cười: “Sinh nhật tuổi 20 thì phải mừng cho đàng hoàng chứ. Dù sao tiền tôi kiếm cũng chẳng có chỗ tiêu, tiêu cho cậu thì tôi rất sẵn lòng.”

Câu nói đó khiến tim Trần Bắc Hà lỡ nhịp một nhịp. Cậu cảm thấy lời của Sở Tinh Lan mang chút gì đó mờ ám, liền gãi đầu, phản bác ngay: “Tôi sinh nhật sao có thể để cậu trả tiền? Cậu chỉ là đồng đội thôi, làm vậy người ta sẽ hiểu lầm, còn tưởng chúng ta…”

Sở Tinh Lan nhìn vào mắt cậu: “Tưởng chúng ta làm sao?”

Nghĩ đến nụ hôn trong kỳ mẫn cảm lần trước, tai Trần Bắc Hà đỏ bừng.

Lúc trước vì vụ ID đôi mà bị cả giới đồn ầm chuyện hai người đang yêu nhau, giờ nếu cậu sinh nhật mà Sở Tinh Lan lại là người mời cơm… chẳng phải càng giống bạn trai đang chi tiền mời khách à? Càng không thể rửa sạch.

Trần Bắc Hà kiên quyết phản đối: “Dù sao cũng không được để cậu trả tiền. Tôi sẽ tự thanh toán.”

Hai người đang tranh luận, sau lưng vang lên giọng nói ôn hòa của HLV Chúc Thanh: “Vậy để đội lo đi. Chúng ta vừa giành được 50 vạn từ chức quán quân tuần mà. Lần đầu tiên giành được chức quán quân, lại đúng ngày sinh nhật của Tiểu Bắc, rất có ý nghĩa. Trích từ tiền thưởng ra để tổ chức sinh nhật cho cậu ấy, mọi người có ý kiến gì không?”

Khúc Trường Thiên và Lộc Miên đồng thanh: “Không ý kiến.”

Sở Tinh Lan nhún vai: “Vậy tôi cũng không ý kiến.”

Trần Bắc Hà quay lại cười: “Cảm ơn anh Chúc!”

Chúc Thanh vỗ vai cậu: “Mời một bữa cơm thôi mà. Anh cũng vừa gọi điện cho ông chủ, tiền thưởng lần này sẽ chia đều cho cả đội.”

Khúc Trường Thiên nghe vậy cười tươi như hoa: “Ông chủ hào phóng ghê!”

Một số CLB khác sẽ giữ lại một phần tiền thưởng cho chi phí vận hành, nhưng Bắc Mục chia toàn bộ thưởng cho tuyển thủ và HLV, đúng là phóng khoáng thật sự.

Một chức quán quân tuần, mỗi người đã được chia vài chục ngàn. Nếu là chức quán quân mùa S5, thì mỗi người có thể nhận cả triệu, còn quán quân thế giới thì không thể tưởng tượng được.

Sau khi đi vệ sinh xong, cả nhóm cùng nhau đến cửa số 7.

Tuyển thủ các đội ngoại tỉnh khi thi đấu ở Thành phố Tinh đều ở khách sạn gần đó, Sở Tinh Lan đã sắp xếp sẵn mấy chiếc xe buýt chở mọi người đến Tòa nhà Thành phố Tinh.

Buổi tiệc lần này, có 20 trong tổng số 25 đội đến dự. Đội Hừng Đông không đến, còn 4 đội khác vì có việc nên vắng mặt, nhưng đã nhắn riêng chúc mừng sinh nhật và xin lỗi. Trần Bắc Hà rộng lượng nói không sao cả.

Một nhóm đông người chia nhau đi thang máy lên tầng thượng.

Trần Bắc Hà vừa định bước vào thì Sở Tinh Lan bất ngờ kéo tay cậu lại, ghé tai nói nhỏ: “Cậu là nhân vật chính, phải xuất hiện cuối cùng mới đúng.”

Trần Bắc Hà nghi hoặc: “Lại bày trò gì nữa đây?”

Sở Tinh Lan cười khẽ: “Tụi tôi đi trước chuẩn bị một chút, cậu lên sau cùng nhé.”

Trần Bắc Hà: “??”

Sở Tinh Lan đi vào thang máy, Trần Bắc Hà đành bất lực đứng lại, nhìn mọi người lần lượt lên tầng trên, mình thì phải chờ đợt sau.

Tối nay có hơn 100 tuyển thủ và huấn luyện viên đến tham dự. Sở Tinh Lan đã gọi điện bao trọn tầng từ mấy hôm trước, nhà hàng xoay tầng thượng được trang trí thành không gian tiệc sinh nhật, đầy hoa tươi và bóng bay. Ở giữa còn có dòng chữ: “Chúc mừng sinh nhật lần thứ 20 của North!”

Dương Khải Nguyên vừa bước vào đã sợ hãi thốt lên: “Mẹ ơi! Chỗ này nhìn như sảnh cưới luôn rồi ấy!”

Diệp Thất Tịch nhìn Sở Tinh Lan với ánh mắt đầy ẩn ý: “Chuẩn bị kỹ ghê ha?”

Sở Tinh Lan bình tĩnh giải thích: “Là mọi người cùng chuẩn bị, muốn tạo bất ngờ cho cậu ấy.”

Lộc Miên thật thà bổ sung: “Th,thật ra là do…Lan, Lan Thần lên ý tưởng hết, b-b-bọn em chỉ giúp chút xíu thôi…”

Sở Tinh Lan quay đầu nhìn cậu, Tiểu Lộc lập tức ngậm miệng.

Diệp Thất Tịch cười đầy ẩn ý. Sở Tinh Lan lườm anh ta một cái như cảnh cáo, rồi đi tìm nhân viên phục vụ lấy bánh kem.

Một lát sau, Trần Bắc Hà đi thang máy lên đến nơi.

Vừa bước vào sảnh, đèn trong nhà hàng xoay lập tức tắt phụt.

Giữa bóng tối, Sở Tinh Lan đẩy một chiếc bánh kem cao hơn 1 mét từ từ tiến tới. Bánh có 5 tầng, trên đỉnh cắm 20 cây nến đủ màu, ánh nến ấm áp soi rọi khuôn mặt anh tuấn của cậu thanh niên.

Sở Tinh Lan bước ra từ bóng tối, trên mặt là nụ cười dịu dàng, ánh mắt sâu thẳm không rời khỏi Trần Bắc Hà.

“Chúc cậu sinh nhật vui vẻ~”

Sở Tinh Lan bắt đầu hát bài mừng sinh nhật, các tuyển thủ cũng đồng loạt hát theo.

Tim Trần Bắc Hà bất chợt đập mạnh không kiểm soát nổi — Ánh mắt của Sở Tinh Lan dưới ánh nến quá mức dịu dàng, đôi mắt đó như hồ nước sâu trong suốt, ánh nến lấp lánh phản chiếu trong đó, rực rỡ hơn cả dải ngân hà.

Trần Bắc Hà nhìn người trúc mã đã lớn lên cùng mình từ nhỏ giờ đây đẩy bánh kem, hát mừng sinh nhật giữa đám đông hướng thẳng về phía cậu….

Cả trái tim của Trần Bắc Hà như được một lớp lông vũ ấm áp bao bọc lại.

Hồi nhỏ, bọn họ đã cùng nhau đón sinh nhật rất nhiều lần. Hôm nay, sinh nhật 20 tuổi, Sở Tinh Lan vẫn ở bên cạnh cậu, dù là với tư cách đồng đội, cũng đã quá tuyệt rồi…

Trần Bắc Hà nhìn cậu bạn đang từng bước đi về phía mình, ánh mắt bỗng không thể rời đi.

Sở Tinh Lan đứng trước mặt cậu, mỉm cười: “Bắc Bắc, sinh nhật vui vẻ.”

Trần Bắc Hà cười rạng rỡ: “Cảm ơn… cảm ơn mọi người!”

Sở Tinh Lan nhẹ giọng: “Cầu nguyện một điều đi. Cầu nguyện xong rồi hẵng thổi nến.”

Trần Bắc Hà nhắm mắt lại, chắp hai tay, thầm cầu nguyện.

— Hôm nay là lần đầu tiên Bắc Mục giành được quán quân tuần. Cậu hy vọng sau này Bắc Mục sẽ có nhiều quán quân tuần hơn, quán quân mùa S5, thậm chí quán quân thế giới.

— Và điều cậu mong nhất là cùng Sở Tinh Lan đứng trên bục cao nhất thế giới nhận giải!

Cầu nguyện xong, Trần Bắc Hà mở mắt, cúi người thổi tắt toàn bộ nến sinh nhật trong một hơi.

Đèn trong nhà hàng bật sáng. Khắp nơi tràn ngập hoa tươi và bóng bay, cả nhà hàng xoay tầng thượng được trang trí thành không gian sinh nhật ấm cúng lãng mạn. Vì Trần Bắc Hà thích màu tím nên toàn bộ hoa và bóng bay đều theo tông tím, từ tím đậm đến tím nhạt phối hợp, được thiết kế rất tinh tế.

Chiếc bánh sinh nhật trước mặt cũng là đặt làm riêng, cao năm tầng, và mỗi tầng đều có mô hình tướng mà Trần Bắc Hà giỏi nhất.

Các mô hình tướng này được làm theo tỉ lệ 1:1 dựa trên nhân vật trong game. Đao Phong Chiến Sĩ, Lãnh Chúa Chiến Tranh, Ninja bóng đêm, Ảo Ảnh Song Sinh, Huyễn Ảnh Kiếm Khách, Kẻ Lừa Đảo Cổ Tích. Toàn bộ mô hình tạo nên hồ tướng của Trần Bắc Hà, gắn đều trên bánh.

Tầng trên cùng được viết bằng mứt trái cây: “Chúc North sinh nhật 20 tuổi vui vẻ.”

Trần Bắc Hà xúc động đến mức không biết nói gì.

Chiếc bánh này quá ngầu luôn rồi!? Cậu không nỡ cắt á!

Chiếc bánh cao năm tầng, có hơn hai mươi mô hình nhân vật được thiết kế riêng, giá chắc chắn rất đắt, chắc chắn tiệm bánh đã phải chuẩn bị rất lâu.

Điều đó có nghĩa là Sở Tinh Lan đã đặt làm ít nhất một tuần trước. Cậu ấy thực sự rất có lòng.

Trần Bắc Hà cảm động trong lòng, ngẩng đầu nhìn Sở Tinh Lan. Anh kia mỉm cười đưa cho cậu dao cắt bánh bằng nhựa: “Nào, cắt bánh đi.”

Trần Bắc Hà đột nhiên hỏi: “Những mô hình tướng này, có ăn được không?”

Cả phòng tiệc đều cười rộ lên. Nghe nói North là một tín đồ ăn uống, nhìn thấy mô hình trên bánh mà phản ứng đầu tiên là hỏi ăn được không? thật sự rất đúng phong cách.

Sở Tinh Lan cười khẽ: “Tất nhiên ăn được. Đều làm bằng socola, chọn một cái cậu thích đi, phần còn lại chia cho mọi người.”

Trần Bắc Hà vui vẻ đi một vòng quanh bánh để ngắm nghía, cuối cùng chọn lấy mô hình Kẻ Lừa Đảo Cổ Tích, vị tướng vừa giúp cậu giành MVP hôm nay rồi đặt vào đĩa của mình.

Sau đó cậu cẩn thận dùng dao cắt tầng đầu tiên của bánh. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Sở Tinh Lan cũng lấy một con dao nhựa giúp cậu chia bánh. Dù sao đây là bánh năm tầng, muốn ai cũng có phần thì phải cắt thật khéo.

Sau khi hai người chia xong bánh, Trần Bắc Hà cười to: “Cảm ơn mọi người đã đến mừng sinh nhật tôi! Đêm nay ăn uống thỏa thích nha, đừng khách sáo đó!”

Cả hội trường vỗ tay:

“Chúc North sinh nhật vui vẻ!”

“Sau này lên sân khấu nhớ tha cho tụi tôi một chút nha?”

“Cho tôi xin một mô hình tướng được không?”

“Tôi muốn Lãnh Chúa Chiến Tranh, tôi giành trước nhé!”

Mọi người ào ào xếp hàng lấy bánh, không khí vô cùng náo nhiệt.

Tiệc buffet tối nay cực kỳ hoành tráng, tôm hùm cay, cua hấp, hàu nướng, bào ngư tỏi, gan ngỗng áp chảo, bít tết, cánh gà, và rất nhiều món ăn kèm, rau củ, trái cây.

Ở giữa nhà hàng còn có tháp tráng miệng khổng lồ, nếu chưa đủ bánh sinh nhật thì có thể đến ăn thêm.

Đám tuyển thủ các đội thi nhau cầm đĩa ăn uống rôm rả, các bàn nhanh chóng chật kín người.

Có người mang ly rượu vang đỏ tới mời Trần Bắc Hà.

Cậu quay sang hỏi nhỏ huấn luyện viên: “Anh Chúc, hôm nay em uống một chút rượu được không?”

Chúc Thanh cười, nói: “Hôm nay sinh nhật em mà, uống chút rượu vang được. Đừng uống say là được.”

Hôm nay là Chủ Nhật, trận tiếp theo là thứ Năm, còn ba ngày nghỉ ngơi.

Các huấn luyện viên cũng nâng ly: “Mọi người uống chút thôi nha, đừng quá chén, chú ý giữ hình tượng.”

Rượu vang nồng độ nhẹ, uống không dễ say.

Bình thường tuyển thủ bận rộn không tụ tập được đông như vậy. Hôm nay hiếm có dịp vui, ai cũng thả ga ăn uống, bầu không khí sôi động chưa từng thấy.

Trần Bắc Hà hôm nay thật sự rất vui. Ai đến chúc mừng sinh nhật, mời rượu, cậu đều không từ chối. Chẳng mấy chốc đã uống vài ly, má ửng hồng, mắt cũng hơi mơ màng.

Sở Tinh Lan nhỏ giọng nhắc nhở: “Bắc Bắc, đừng uống nhiều quá.”

Trần Bắc Hà xua tay: “Không sao đâu, chỉ là rượu đỏ thôi mà, yên tâm đi, không say được đâu!”

Thấy Diệp Thất Tịch đi ngang qua, cậu lập tức kéo lại: “Anh Tịch, tới đây, em mời anh một ly nha. Chuyện cũ hồi em dùng tài khoản phụ, anh đừng để bụng nha.”

Diệp Thất Tịch đáp: “Vậy cậu phải tự phạt một ly trước đã.”

Trần Bắc Hà cực kỳ sảng khoái, cạn luôn ly rượu.

Diệp Thất Tịch cười híp mắt rót tiếp: “Bắc Thần hào sảng ghê ha? Thêm ly nữa nhé?”

Sở Tinh Lan vội vàng cản Diệp Thất Tịch lại: “Đủ rồi đó! Uống nữa là say mất.”

Trần Bắc Hà đẩy nhẹ tay Sở Tinh Lan, cười tươi rói: “Cậu đừng lo cho tôi mà, tôi hôm nay vui quá… lâu lắm rồi mới được uống. Tôi muốn uống với đội trưởng Diệp thêm một ly nữa! Nào, cạn ly!”

Sở Tinh Lan: “…”

Đây là uống say rồi đúng không?

Diệp Thất Tịch chỉ uống nửa ly rồi lặng lẽ rút lui. Sở Tinh Lan thở dài, dứt khoát giật lấy ly của Trần Bắc Hà, kéo cậu sang một bên: “Không được uống nữa. Lại đây ăn chút gì đi nhé? Muốn ăn gì để tôi lấy cho.”

Trần Bắc Hà híp mắt nói: “Tôi ăn no rồi, tôi chỉ muốn uống rượu thôi”

Sở Tinh Lan hạ giọng, dứt khoát: “Không được. Uống nữa là say đấy.”

Trần Bắc Hà với tay định giành lại ly rượu, lẩm bẩm: “Say thì say, dù sao ba ngày nữa mới thi đấu, mai tôi có thể ngủ nướng.”

Lúc này, lại có tuyển thủ từ đội khác đến chỗ Trần Bắc Hà chúc mừng sinh nhật và mời rượu.

Sở Tinh Lan lập tức chắn trước mặt Trần Bắc Hà, mỉm cười nhận lấy ly rượu thay cậu: “Xin lỗi, cậu ấy say rồi. Tôi uống thay nhé. Cảm ơn mọi người đã tới, ăn uống thoải mái một chút a.”

“Lan Thần khách sáo rồi, buffet hôm nay siêu hoành tráng đó! Chúng tôi ăn bao nhiêu hàu luôn haha.”

“Tôm hùm cũng tươi ghê, bữa nay tốn kém lắm ha!”

Khi người khác đã rời đi, Sở Tinh Lan quay lại thì thấy Trần Bắc Hà đã ngủ gục ở một góc sofa.

Mặt cậu đỏ bừng vì rượu, vài sợi tóc vểnh ngược vì ngủ gục, nhưng khóe miệng lại mỉm cười, trông như đang mơ một giấc mơ rất đẹp.

Sở Tinh Lan cúi người, nhẹ nhàng xoa đầu cậu: “Ngủ đi.”

Từ lúc đó về sau, ai đến mời rượu đều bị Sở Tinh Lan khéo léo từ chối. Mọi người biết North đã say nên cũng không làm phiền, tiếp tục ăn uống vui vẻ.

Tới hai giờ sáng, bữa tiệc mới chính thức kết thúc.

Sở Tinh Lan sắp xếp xe đưa các tuyển thủ về khách sạn. Còn đội Bắc Mục thì ngồi xe riêng quay về căn cứ tại Thành phố Tinh.

Trên xe, Trần Bắc Hà say đến bất tỉnh nhân sự, gục hẳn lên vai Sở Tinh Lan, nghiêng đầu ngủ suốt một đường.

Khi xe đến trước cửa căn cứ, Chúc Thanh hỏi: “Tiểu Bắc tỉnh chưa?”

Sở Tinh Lan liếc cậu một cái, đáp khẽ: “Vẫn chưa.”

Thân là Alpha, lại trước mặt đồng đội, Sở Tinh Lan không tiện ôm Trần Bắc Hà thẳng lên phòng, đành giao cậu cho hai người Beta là Chúc Thanh và Lộc Miên, nói: “Phiền hai người đưa cậu ấy về phòng nhé.”

Hai người đỡ Trần Bắc Hà vào phòng, giúp cậu cởi áo khoác, tháo giày, đắp chăn kỹ càng rồi rời đi.

Sở Tinh Lan ngồi bên giường, nhìn người đang ngủ say kia, không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng vuốt má Trần Bắc Hà.

Làn da thật tốt, ấm áp và mềm mại.

Trần Bắc Hà trong cơn say cảm thấy nóng, khi cảm nhận được bàn tay mát lạnh chạm vào mình, cậu lim dim mắt, ôm lấy tay Sở Tinh Lan, cả khuôn mặt dụi vào lòng bàn tay ấy, cọ nhẹ một cái.

Hành động như mèo con này khiến tim Sở Tinh Lan mềm nhũn.

Chưa đủ, Trần Bắc Hà ôm luôn cả người cậu, như bạch tuộc quấn chặt lấy, miệng nóng hổi cọ sát vào cổ Sở Tinh Lan, khiến toàn thân anh cứng đờ, hô hấp cũng bắt đầu gấp gáp.

“Bắc Bắc, buông ra nào.” Giọng của Alpha trầm thấp, khàn đặc.

“Ưm, nóng quá.” Trần Bắc Hà lẩm bẩm.

Cậu dụi đầu vào hõm cổ của Sở Tinh Lan, sau đó nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại của anh.

Lần trước, khi đến nhà Sở Tinh Lan chăm anh bị sốt, Trần Bắc Hà từng lén nghĩ môi anh rất đẹp, màu hồng nhạt, dáng vẻ mềm mại rất dễ hôn.

Ý nghĩ thoáng qua đó giờ bất ngờ ùa về, trong cơn say, nó bùng phát mạnh mẽ, cướp hết lý trí.

Môi cậu ấy đẹp thật đấy.

Bị bản năng dẫn dắt, Trần Bắc Hà bất ngờ rướn người dùng sức hôn mạnh lên môi Sở Tinh Lan một cái rõ kêu, rồi như đứa trẻ nghịch ngợm được việc, cười tít mắt: “Hê hê, đúng là mềm thật.”

Sở Tinh Lan: “…”

Ngay khoảng khắc đó, Trần Bắc Hà cảm thấy trước mắt một trận quay cuồng, cậu bị Sở Tinh Lan đè ngửa xuống giường. Còn chưa kịp phản ứng thì môi đã bị chặn lại một lần nữa.

“Ưm…”

Răng Trần Bắc Hà bị cạy ra, đầu lưỡi của Sở Tinh Lan mạnh mẽ xông vào, khoang miệng lập tức tràn ngập mùi hương pheromone cứng rắn của một Alpha.

Trần Bắc Hà bị hôn đến mức suýt không thở nổi.

Nụ hôn này của Sở Tinh Lan tràn đầy sự chiếm hữu và xâm lược, như muốn chiếm lấy từng góc nhỏ môi lưỡi cậu. Trần Bắc Hà không có chỗ trốn.

Nụ hôn sâu mãnh liệt khiến sống lưng Trần Bắc Hà tê dại, não bộ hoàn toàn ngừng hoạt động.

Cậu theo phản xạ đưa tay muốn đẩy người đang đè lên mình ra, cố gắng há miệng để thở, nhưng kết quả lại bị đối phương xâm nhập sâu hơn nữa.

“Ưm ưm”

Âm thanh mờ ám của đôi môi và đầu lưỡi quấn quýt vang vọng không ngừng trong phòng ngủ.

Chất lỏng trong suốt theo khóe miệng chảy xuống từng giọt, làm ướt gối. ánh mắt vô hồn của Trần Bắc Hà nhìn lên trần nhà, toàn thân mềm nhũn, hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng.

Không biết qua bao lâu, Sở Tinh Lan mới thoả mãn rời khỏi môi cậu.

Trần Bắc Hà bị hôn đến mức khóe mắt ươn ướt, ánh mắt vẫn dán chặt vào Sở Tinh Lan không rời. Sở Tinh Lan khẽ cười, xoa đầu cậu, dịu giọng nói: “Lần này là em chủ động hôn anh trước, không được trách anh đâu nhé.”

Trần Bắc Hà mơ màng nói: “Em hôn, hôn anh trước á?”

Sở Tinh Lan cong mắt cười: “Đúng vậy. Em say rượu rồi làm loạn, ôm lấy anh cưỡng hôn. Ngày mai tỉnh đừng có quên, đến lúc đó anh còn phải tính sổ với em đấy.”

Trần Bắc Hà ngoan ngoãn gật đầu: “Ồ.”

Cậu đã say đến mức mất hết ý thức, Sở Tinh Lan nói gì cậu cũng gật đầu đồng ý. Một Trần Bắc Hà như thế thật sự đáng yêu, khiến Sở Tinh Lan chỉ muốn đánh dấu cậu ngay tại chỗ.

Sở Tinh Lan hít sâu một hơi, cố gắng đè nén d*c v*ng đang cuồn cuộn trào lên từ sâu trong cơ thể, đưa tay kéo chăn đắp lại cho đối phương, nhẹ giọng nói: “Ngoan, ngủ đi.”

Trần Bắc Hà ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Sở Tinh Lan cúi người, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán Trần Bắc Hà.

“Hy vọng một ngày nào đó, khi em tỉnh táo, cũng sẽ tình nguyện hôn anh.”

Hết chương 42

Bình Luận (0)
Comment