Vương Bất Kiến Vương - Điệp Chi Linh

Chương 43

Chương 43

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Ngày hôm sau, Trần Bắc Hà ngủ đến tận trưa mới tỉnh.

Cậu dụi dụi đôi mắt mơ màng, quay người vào nhà tắm rửa mặt, lúc đang đứng trước bồn rửa đánh răng thì bất chợt trong đầu loé lên một hình ảnh — đêm qua Sở Tinh Lan ngồi bên giường giúp cậu đắp chăn, sau đó, hình như cậu đã ôm chặt người ta không chịu buông tay, rồi còn hôn một cái?

Trần Bắc Hà lập tức chết lặng, bàn chải đánh răng trong tay “bốp” một tiếng rơi xuống đất.

Cậu ngơ ngác nhìn bản thân trong gương, hai má bỗng chốc đỏ bừng như lửa đốt — bình thường rất ít khi uống say, không ngờ say rượu lại biến thành kẻ lưu manh sàm sỡ?

Tại sao lại đi hôn Sở Tinh Lan chứ?

Trần Bắc Hà có chút chột dạ vò đầu, mở vòi sen trong phòng tắm, chỉnh sang nước lạnh tắm một trận, nhanh chóng hạ bớt sự nóng rực trên người.

Khi thay đồ ngủ ra ngoài, cậu phát hiện Sở Tinh Lan vừa từ ngoài trở về, tay xách theo hộp đồ ăn mang về từ nhà ăn.

Lúc mở cửa, hai người vừa đúng lúc chạm mặt.

Trần Bắc Hà: “…”

Sở Tinh Lan: “…”

Hai tai Trần Bắc Hà đỏ bừng, vội vàng tránh ánh mắt, nói: “À, cậu đi lấy cơm à?”

“Ừ, giờ ăn trưa ở nhà ăn sắp hết rồi, thấy cậu còn chưa dậy nên tôi đi lấy trước hai phần về.” Sở Tinh Lan quay người đặt hộp cơm lên bàn ăn, lấy đũa ra, rồi quay đầu nhìn cậu: “Đói không? Tôi lấy món sườn xào chua ngọt cậu thích, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”

Trần Bắc Hà đi tới ngồi xuống đối diện, cúi đầu, có chút không dám nhìn anh.

Sở Tinh Lan thì vẫn như mọi khi, nụ cười dịu dàng, hỏi: “Tỉnh rượu chưa?”

“Tỉnh, tỉnh rồi.”

“Dạ dày còn khó chịu không?”

“Không, không khó chịu.”

“Đêm qua cậu uống không ít, lần đầu tôi thấy cậu say như vậy đấy.”

“Tôi, tôi vui vì sinh nhật nên mới, mới uống hơi nhiều một chút.”

“Cậu sao giống Lộc Miên rồi?” Sở Tinh Lan cười nhẹ hỏi.

“Hả?”

“Nói chuyện lắp bắp.”

“….” Hai má Trần Bắc Hà đỏ ửng, do dự một chút rồi nhỏ giọng nói: “Tôi hình như, làm chuyện gì đó không phải sau khi uống say, cậu đừng giận nhé.”

Sở Tinh Lan cong khóe miệng: “Cậu nói chuyện ôm chặt tôi không buông, còn cưỡng hôn tôi à?”

Trần Bắc Hà: “……..”

Sở Tinh Lan bĩu môi một tiếng, sờ sờ môi mình: “Chưa từng thấy Omega nào uống say lại lưu mạnh như cậu. Tự nhiên muốn hôn tôi là sao? Không lẽ cậu có ý đồ xấu với tôi à?”

Mặt Trần Bắc Hà như muốn bốc cháy, vội vàng phủ nhận: “Tôi thèm vào, tôi có thể có ý đồ gì với cậu chứ? Tôi chỉ là say thôi, tôi cũng đâu biết mình làm cái gì.”

Cậu dừng một chút, bắt đầu lôi chuyện cũ ra nói: “Hơn nữa, lần trước cậu không tỉnh táo trong kỳ mẫn cảm cũng hôn tôi đấy thôi, tôi còn chẳng thèm so đo với cậu, có gì to tát đâu.” Nói tới đây, mặt Trần Bắc Hà càng đỏ hơn, giọng hung dữ: “Coi như huề nhau, không ai nợ ai.”

Sở Tinh Lan khẽ cười một tiếng: “Có thể huề kiểu đó à?”

Trần Bắc Hà nhanh chóng mở hộp cơm, giả vờ hào sảng nói: “Chứ còn làm sao? Tôi đâu có quay ngược thời gian được, chẳng lẽ quay lại đêm qua không uống rượu à.”

Khoan đã, trong đầu lại bất chợt hiện lên một cảnh, hình như sau khi cậu hôn Sở Tinh Lan, Sở Tinh Lan lại đè cậu ra hôn lại rất lâu??

Lưng Trần Bắc Hà lập tức nổi da gà, nghi ngờ nhìn sang Sở Tinh Lan một cái, đối phương lại ra vẻ vô tội, mỉm cười nói: “Được thôi, không so đo với cậu.”

Trần Bắc Hà nhanh chóng cúi đầu, chuyển sự chú ý sang việc và cơm một cách điên cuồng.

Trong hộp cơm toàn là món cậu thích, Trần Bắc Hà ăn xong bữa trưa với tâm trạng phức tạp, lau miệng rồi hỏi: “À đúng rồi, tiệc sinh nhật đêm qua là cậu chuẩn bị đúng không?”

Sở Tinh Lan thản nhiên thừa nhận: “Đúng, phương án tại chỗ là tôi thiết kế, bánh sinh nhật cũng là tôi tự vẽ mẫu rồi đặt người làm, cậu có thích không?”

“Ừ, bánh sinh nhật rất ngầu, cảm ơn nhé, sau này sinh nhật cậu tôi cũng tổ chức cho.”

“Cậu còn nhớ sinh nhật tôi là ngày nào không?”

Trần Bắc Hà nghĩ nghĩ rồi nói: “Ngày 23 tháng 7, đúng không?”

Sở Tinh Lan hài lòng gật đầu: “Ừ, nhớ kỹ là được.”

Hai người lại một lần nữa chạm mắt nhau, tim Trần Bắc Hà lại lần nữa đập loạn không kiểm soát.

Thật kỳ lạ, rõ ràng ban đầu bọn họ là kẻ thù không đội trời chung. Vậy mà giờ lại ngồi đối mặt ăn cơm, cùng nhau bàn chuyện tổ chức sinh nhật.

Những ân oán thuở nhỏ theo thời gian đã dần phai mờ.

Sau khi trưởng thành, Trần Bắc Hà gia nhập Bắc Mục, còn Sở Tinh Lan thì vào đội Hừng Đông, trở thành đối thủ trong hai mùa giải. Những lần đối đầu gay gắt trên sân thi đấu cũng dần nhạt nhòa trong ký ức.

Giờ đây, điều mà cậu nhớ rõ nhất lại là những khoảnh khắc kề vai sát cánh chiến đấu cùng nhau trong mùa giải này.

Hai người lần đầu cùng vượt qua nhiệm vụ sinh tồn địa ngục trong “phòng đen”, lần đầu dẫn dắt Bắc Mục giành chiến thắng trong vòng đấu thường, lần đầu đoạt chức quán quân tuần…

Còn có nụ hôn đầy chiếm hữu trong kỳ mẫn cảm; dịp Tết bị sốt, cậu bị ôm từ phía sau như một chiếc gối ôm; cùng nhau đón giao thừa, bắn pháo hoa trong game; cả việc đêm qua say rượu rồi đột nhiên hôn người ta…

Đầu óc Trần Bắc Hà rối tung cả lên, cậu kinh ngạc nhận ra, kể từ khi Sở Tinh Lan gia nhập Bắc Mục, mối quan hệ giữa hai người hình như ngày càng thân thiết.

Thân thiết đến mức khiến cậu hoảng loạn.

Trần Bắc Hà cố ép mình dừng suy nghĩ, đứng dậy định dọn hộp cơm thì Sở Tinh Lan cũng đứng dậy cùng lúc, hai người vô tình chạm tay nhau.

Một luồng điện tê dại truyền từ đầu ngón tay lan khắp người.

Trần Bắc Hà rụt tay lại như bị điện giật, quay lưng chạy về phòng thay quần áo, rồi như một cơn gió lao ra khỏi ký túc xá, để lại một câu: “Tôi đi phòng huấn luyện đây, tạm biệt!”

“?” Sở Tinh Lan nhìn theo bóng lưng biến mất của cậu, không khỏi nghi hoặc, hôm nay cậu ta sao lại kỳ lạ như vậy?

Sao thế?

**

Hai giờ chiều, bốn người Bắc Mục tới phòng huấn luyện. Chúc Thanh sắp xếp đội hình đấu xếp hạng để rèn đội hình.

Trần Bắc Hà cũng nhanh chóng xua tan những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, nghiêm túc nhập tâm vào luyện tập.

Có lẽ lời cầu nguyện trong ngày sinh nhật đã linh nghiệm, sự phối hợp giữa bốn người Bắc Mục ngày càng ăn ý. Trong tuần thi đấu tiếp theo, họ liên tục giành chiến thắng, trong tuần thứ sáu lại một lần nữa quán quân.

Bình luận viên phấn khích hét lớn:

“Lần đầu tiên trong mùa giải xuất hiện một đội quán quân hai tuần liên tiếp ở vòng bảng!”

“Đúng vậy, game sinh tồn có quá nhiều biến số: điểm rơi, đội đối đầu, đều ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng. Có thể chiến thắng liên tiếp thực sự là điều rất hiếm.”

“Chúc mừng Bắc Mục giành chức quán quân tuần thứ sáu!”

Các trận đấu trong tháng Tư kết thúc, bước vào thời gian nghỉ giữa mùa.

Kỳ nghỉ kéo dài một tuần, cộng thêm tuần đầu tháng Năm chỉ thi đấu vào thứ Năm, tính ra là có tới 10 ngày nghỉ. Các đội tuyển tuy nghỉ ngơi nhưng vẫn không dám lơ là, duy trì luyện tập đều đặn. May là giáo án huấn luyện không quá nặng, các tuyển thủ có thể tranh thủ mở livestream để tăng thời lượng.

Mười giờ tối hôm đó, Trần Bắc Hà mở livestream như thường lệ.

Cậu thường livestream chơi đôi với Sở Tinh Lan, nhưng hôm nay vừa online mở danh sách bạn bè ra thì phát hiện Sở Tinh Lan đã có tổ đội rồi.

Trần Bắc Hà nhắn riêng: “Cậu đang chơi với ai đấy?”

“Tôi chơi đôi với Tịch ca, thử làm hỗ trợ một trận xem sao.”

“Ồ, vậy tôi chơi một mình.”

Diệp Thất Tịch tuy không cùng đội với họ, nhưng là bạn thân trong giới, thường xuyên chơi cùng khi livestream.

Trần Bắc Hà cũng không để ý nhiều, tự mình chơi đơn và mở stream.

Nhưng tối hôm sau, khi cậu muốn rủ Sở Tinh Lan chơi cùng, lại thấy đối phương tiếp tục chơi đôi với Diệp Thất Tịch.

Đi xếp hạng đôi…Trong lòng Trần Bắc Hà lơ lửng một nỗi khó chịu khó tả.

Những ngày tiếp theo cũng thế, Sở Tinh Lan luôn chơi đôi với Diệp Thất Tịch, còn Trần Bắc Hà thì chỉ chơi đơn.

Fan bắt đầu nhận ra điều bất thường, liên tục hỏi trong phòng livestream:

“Sao dạo này không thấy cậu đi đôi với Lan Thần nữa vậy?”

“Lan Thần dạo này toàn chơi với Thất Tịch, có chuyện gì à?”

“Lâu rồi không thấy tổ đội Lan Bắc luôn, không lẽ cãi nhau rồi?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Trần Bắc Hà giải thích: “Không có cãi nhau gì đâu. Không đi đôi khi livestream là để tránh lộ chiến thuật. Bắc Mục vừa quán quân hai tuần liên tiếp, các đội chắc chắn sẽ chú ý cách phối hợp của chúng tôi, nên bọn tôi giảm thiểu tổ đội công khai, tránh bị đội khác có số liệu nghiên cứu.”

Lời giải thích này vô cùng hợp lý, fan cũng không hỏi thêm, tiếp tục tặng quà cho Trần Bắc Hà.

Trong kỳ nghỉ này, Sở Tinh Lan không hề chơi cùng Trần Bắc Hà. Ngược lại, ngày nào cũng đúng giờ kéo Diệp Thất Tịch đi xếp hạng. Trần Bắc Hà mở tài khoản phụ theo dõi thì thấy Sở Tinh Lan luôn chơi vị trí hỗ trợ, Diệp Thất Tịch chuyển qua chơi pháp sư, hai người livestream trò chuyện vui vẻ.

Sự bực bội trong lòng Trần Bắc Hà ngày một dâng lên — Từ khi nào Sở Tinh Lan với Diệp Thất Tịch thân thiết đến mức này rồi? Lại còn chủ động làm hỗ trợ cho người ta nữa??

**

Tháng Năm nhanh chóng tới, vòng bảng tiếp tục diễn ra.

Bộ đôi Lan Bắc của Bắc Mục quả nhiên bị các huấn luyện viên khác nghiên cứu kỹ lưỡng, các đội tuyển bắt đầu xây dựng chiến thuật nhắm vào họ, khiến tuần này thi đấu vô cùng gian nan.

Trận chung kết tuần Chủ nhật không giành được chức quán quân, chỉ xếp hạng ba.

Kết quả này vẫn chấp nhận được, dù sao thì trò chơi sinh tồn rất khó để liên tiếp chiến thắng. Điểm số của họ vẫn nằm trong top đầu, đủ điều kiện vào vòng play-off. Mới đi được nửa chặng đường, Bắc Mục vẫn nằm trong top 3 trên bảng xếp hạng, chưa cần quá lo lắng.

Sau khi trận đấu kết thúc và trở lại hậu trường, Trần Bắc Hà ra ngoài đi vệ sinh. Trên đường đi, cậu bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc, chàng trai cao lớn rắn rỏi, mặc đồng phục đen trắng của Bắc Mục, sau lưng in ID tuyển thủ “Lavender”, đang cúi đầu nói chuyện với ai đó.

“Tịch ca, quà tặng cho anh đây.” Giọng Sở Tinh Lan dịu dàng, đưa một hộp quà trắng được gói đẹp đẽ cho Diệp Thất Tịch.

“Cảm ơn nhé, vậy tôi không khách sáo đâu.” Diệp Thất Tịch cười tươi nhận quà, nhón chân ghé vào tai Sở Tinh Lan nói vài câu, khóe miệng anh lập tức nở nụ cười.

Cảnh tượng đó khiến Trần Bắc Hà cảm thấy vô cùng chói mắt.

Thời gian gần đây Sở Tinh Lan luôn thần thần bí bí đi đôi cùng Diệp Thất Tịch, hôm nay còn đặc biệt mang quà tặng anh ta? Giữa họ… chẳng lẽ có gì đó?

Một đoạn hội thoại trước kia giữa cậu và Sở Tinh Lan bỗng hiện lên trong đầu—

“Sao cậu lại thi đấu eSports vậy? Hồi nhỏ tôi nhớ cậu đâu có thích chơi game mà?”

“Vì một người mà tôi thay đổi kế hoạch cuộc đời, quyết định theo con đường eSports.”

Vì một người?

Chẳng lẽ là vì Diệp Thất Tịch?

Trần Bắc Hà đột nhiên sững người — Không sai, Diệp Thất Tịch xuất thân từ trại huấn luyện của Thủ Đô, là quán quân của lứa S2, cũng chính là người đã giới thiệu Sở Tinh Lan vào trại huấn luyện ở Thủ Đô. Hai người họ quen biết nhau từ thời còn là thực tập sinh.

Trần Bắc Hà càng nghĩ càng cảm thấy không ổn.

Chẳng lẽ Sở Tinh Lan thật sự là vì Diệp Thất Tịch mà thay đổi suy nghĩ, quyết tâm trở thành tuyển thủ eSports? Khi vào trại huấn luyện năm đó, chắc hẳn đã nhận được không ít sự chăm sóc từ Tịch ca?

Cậu ấy, có phải thích Diệp Thất Tịch lắm không?

Vậy nên lần trước, trong phần chơi “thật hay thách” của sự kiện All-Star, khi Diệp Thất Tịch bị thách và chạy tới tỏ tình với mình, Sở Tinh Lan mới nhíu mày khó chịu như thế?

Diệp Thất Tịch là Beta có nhan sắc nổi bật nhất trong Liên Minh Thánh Vực, tính cách dịu dàng, nói chuyện hài hước, cười lên cũng rất cuốn hút, lại còn lớn hơn Sở Tinh Lan một tuổi.

Sở Tinh Lan thích kiểu Beta như vậy sao?

Một người dịu dàng như Tịch ca, quả thật rất thích hợp để mang về nhà làm vợ.

Trần Bắc Hà chết chân đứng trong hành lang, đầu óc rối loạn, trong lòng như có ai vừa đổ cả một chai nước chanh lớn, cả trái tim vừa chua xót, vừa khó chịu đến mức sắp nổ tung.

Cậu siết chặt nắm đấm, cố ép mình quay mặt đi, không thèm nhìn cảnh tượng Sở Tinh Lan tặng quà cho Diệp Thất Tịch nữa.

Hình ảnh ấp áp thật đấy.

Trần Bắc Hà hít một hơi thật sâu, quay người đi về phòng nghỉ của Bắc Mục, cảm giác như mỗi bước chân đều nặng như đeo chì.

Chúc Thanh thấy Trần Bắc Hà cúi gằm mặt đi vào, nhạy bén phát hiện ra cậu có gì đó không ổn, liền tiến lại hỏi han: “Sao vậy Tiểu Bắc? Tâm trạng không tốt à?”

Khúc Trường Thiên cũng lên tiếng an ủi: “Tuần này không giành được quán quân cũng chẳng sao, tuần sau làm lại. Dù sao vòng bảng có tới 12 tuần, giờ mới tuần thứ 7 thôi mà.”

Lộc Miên nói theo: “Đ-đúng đó Bắc ca, đừng buồn nha.”

Trần Bắc Hà nghe mấy người an ủi thì nhíu mày, đáp: “Tôi không buồn. Thắng thua trong thi đấu là chuyện bình thường. Ba trận hôm nay cộng lại được hơn 40 điểm, thành tích như vậy là rất tốt rồi.”

Chúc Thanh hỏi tiếp: “Vậy sao mặt em lại như cái bánh bao chiều thế?”

Trần Bắc Hà: “…”

Đúng lúc đó, Sở Tinh Lan đẩy cửa bước vào, hai người chạm mắt nhau, Trần Bắc Hà đen mặt quay đầu đi chỗ khác.

Sở Tinh Lan ngẩn người một chút, rồi cười nhẹ hỏi: “Sao thế? Ai chọc giận đội trưởng của chúng ta vậy?”

Trần Bắc Hà lạnh nhạt đáp: “Không ai cả, về đi.”

Cậu nhanh chóng thu dọn balô của mình, lướt qua bên cạnh Sở Tinh Lan rồi đi thẳng ra xe đội, để lại mấy đồng đội phía sau nhìn nhau ngơ ngác.

Sở Tinh Lan vội vàng đi theo, sau khi lên xe còn chủ động ngồi cạnh Trần Bắc Hà.

Nhưng Trần Bắc Hà lập tức đứng dậy, chuyển ra ngồi ở hàng ghế cuối, ngồi một mình trong góc, cách anh thật xa.

Sở Tinh Lan cười bất đắc dĩ, ôn nhu hỏi: “Cậu rốt cuộc làm sao vậy? Sao lại không vui rồi?”

Trần Bắc Hà dùng mũ trùm kín mặt, giọng buồn buồn: “Tôi đang bực, đừng có để ý đến tôi.”

Sở Tinh Lan ngạc nhiên:  “Bực chuyện gì?”

Trần Bắc Hà dứt khoát đem cả đầu vùi vào trong mũ: “Đã bảo đừng quan tâm rồi mà.”

Sở Tinh Lan: “…”

Lúc này các đồng đội khác cũng lần lượt lên xe, cũng cảm nhận được không khí có gì đó không bình thường, không ai dám lên tiếng.

Bình thường Trần Bắc Hà với Sở Tinh Lan luôn ngồi hàng ghế thứ hai cùng nhau, hôm nay Trần Bắc Hà lại ngồi một mình trong góc cuối, còn dùng mũ che kín mặt.

Khúc Trường Thiên và Lộc Miên liếc nhau, cả hai đổi chỗ đầy ăn ý. Lộc Miên đi ngồi với Trần Bắc Hà, còn Khúc Trường Thiên ngồi lên ghế thứ hai, liên tục gửi tin nhắn riêng cho Sở Tinh Lan: “Cậu chọc cậu ta?”

 Sở Tinh Lan: “Không có, cậu ấy làm sao thế?”

 Khúc Trường Thiên: “Lúc đi vệ sinh vẫn còn cười tươi, mới quay về mà như biến thành người khác. Cả gương mặt đều viết chữ ‘khó chịu’, ánh mắt như muốn giết người ấy.”

Sở Tinh Lan quay đầu liếc nhìn Trần Bắc Hà vẫn vùi mặt trong mũ, nhưng hai bàn tay thì siết chặt thành nắm đấm đặt trên đầu gối.

Rốt cuộc là chuyện gì?

Thường ngày Trần Bắc Hà là người nói rất nhiều, vậy mà hôm nay suốt cả quãng đường không nói một lời. Khúc Trường Thiên cố gắng pha trò để làm dịu bầu không khí, Sở Tinh Lan cũng thi thoảng đáp lại vài câu.

Cậu ấy thích Diệp Thất Tịch!

Cậu ấy thật sự thích Diệp Thất Tịch!

Câu nói đó cứ như một câu thần chú lặp đi lặp lại trong đầu Trần Bắc Hà, khiến cậu càng nghĩ càng bực, cuối cùng đành ép bản thân nhắm mắt lại, cố không suy nghĩ nữa.

Sau khi về đến căn cứ, Trần Bắc Hà đeo balô xuống xe, không nói lời nào mà đi thẳng vào phòng huấn luyện.

Huấn luyện viên tập hợp mọi người để xem lại trận đấu. Đến khi kết thúc đã là 12 giờ khuya.

Trần Bắc Hà trở lại ký túc xá, không nói một câu, đi thẳng vào phòng tắm.

Tắm xong bước ra, thấy Sở Tinh Lan đang ngồi trên ghế sofa, cúi đầu nhắn tin với ai đó.

Trần Bắc Hà lạnh giọng hỏi: “Lại đang nói chuyện với Diệp Thất Tịch à?”

Sở Tinh Lan ngẩng đầu lên: “Hử? Cái gì?”

Trần Bắc Hà siết chặt nắm đấm, nhún vai cố làm ra vẻ thản nhiên: “Không có gì. Cậu thích nói chuyện với ai, thích đi đôi với ai, thích tặng quà cho ai… là chuyện của cậu, tôi không quản. Chỉ cần đừng để tâm trí đặt hết lên người đó mà ảnh hưởng đến thi đấu là được.”

Sở Tinh Lan nghe những lời mang đầy gai nhọn đó, khẽ cau mày, đứng dậy bước tới trước mặt Trần Bắc Hà: “Ý cậu là gì? Cậu cho rằng Bắc Mục không giành được quán quân tuần này là do tôi thi đấu kém, ảnh hưởng đến kết quả à?”

Trần Bắc Hà cứng người, quay đầu đi: “Tôi không có ý đó, trận hôm nay huấn luyện viên cũng đã phân tích rồi, chúng ta ai cũng đã cố gắng hết sức. Tôi chỉ muốn nói là…”

Cậu hít một hơi thật sâu, bao nhiêu uất ức và giận dữ đè nén suốt từ nãy đến giờ cuối cùng không chịu nổi mà bùng phát: “Cậu đừng mẹ nó suốt ngày nghĩ đến Diệp Thất Tịch nữa có được không!”

Sở Tinh Lan: “…”

“Thời gian này cậu ngày nào cũng livetream đi đôi với anh ta, vì anh ta mà thay đổi cả kế hoạch cuộc đời để theo eSports, tôi không ngờ cậu lại si tình như vậy đấy! Bảo sao hôm All-Star, lúc anh ta tỏ tình với tôi cậu lại có cái biểu cảm đó, đến hôm nay tôi mới hiểu…”

Trần Bắc Hà càng nói càng cảm thấy khó chịu, trong lòng vừa chua xót vừa đau đớn, khóe mắt bắt đầu mờ đi vì hơi nước, giọng nói cũng run rẩy vì tức giận: “Kỳ mẫn cảm lần trước cậu hôn tôi. Là, là tưởng tôi là Diệp Thất Tịch đúng không?”

“Cậu mẹ nó thích anh ta thì đi mà tỏ tình đi! Một Alpha như cậu mà cũng hèn nhát thế làm gì?!”

Sở Tinh Lan: “……….”

Sau khi hét ra câu đó, Trần Bắc Hà lại sững người.

Sở Tinh Lan thích ai là chuyện riêng của cậu ta, mình dựa vào đâu mà để ý? Dựa vào đâu mà nổi giận với cậu ta? Tại sao sau khi nhận ra Sở Tinh Lan thích Diệp Thất Tịch, mình lại đau đến như thế.

Đau như thể trong tim bị khoét mất một mảng lớn.

Từ nhỏ đến lớn, ánh mắt của Sở Tinh Lan luôn đặt lên người Trần Bắc Hà mình. Bao năm nay, dù cãi nhau hay cùng chơi đùa, giữa họ chưa từng xuất hiện người thứ ba.

Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng Sở Tinh Lan dành cho Diệp Thất Tịch, thấy cậu ấy tự tay tặng quà cho anh ta… Nhận ra một ngày nào đó, Sở Tinh Lan sẽ lấy người khác làm vợ, sẽ trao hết sự quan tâm và yêu thương cho người khác, trái tim Trần Bắc Hà bỗng chốc trống rỗng.

Cậu chớp mắt, cố gắng nuốt xuống vị chua xót dâng trào nơi sống mũi, cúi đầu, nói nhỏ một cách ấm ức: “Thôi, chuyện riêng của cậu, tôi không có tư cách quản. Cậu chỉ cần thi đấu tốt là được.”

Nói rồi cậu quay người định bước về phòng ngủ.

Ngay khoảnh khắc đó, cổ tay cậu bị Sở Tinh Lan nhẹ nhàng nắm lấy.

Trần Bắc Hà dùng sức vùng vẫy: “Buông tay.”

Sở Tinh Lan không buông, đem vai cậu xoay lại, ép cậu phải đối mặt với mình.

Trần Bắc Hà đỏ hoe mắt, giọng run run: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không quản chuyện của cậu nữa. Sau khi mùa giải này kết thúc, nếu cậu muốn yêu đương với anh ta thì cứ đi…”

Sở Tinh Lan nhẹ giọng cắt lời: “Em nghĩ, anh thích Diệp Thất Tịch à?”

Trần Bắc Hà cứng giọng: “Chẳng lẽ không phải? Tôi tận mắt thấy cậu tặng quà cho anh ta.”

Sở Tinh Lan đáp: “Vậy còn anh mang mô hình giới hạn cho em về từ nước ngoài, còn tổ chức sinh nhật cho em thì sao? Tâm ý anh dành cho em, lẽ nào không bằng cái tai nghe mua online cho anh ấy?”

Trần Bắc Hà sững lại: “Tai, tai nghe?”

Sở Tinh Lan nói: “Đúng vậy, tai nghe bluetooth của anh ấy hỏng, mà tai nghe do đội chúng ta làm đại diện có chất lượng rất tốt, anh mua một cái với giá nội bộ tặng cho anh ấy, coi như phí bịt miệng.”

Trần Bắc Hà ngơ ngác: “… Phí bịt miệng?”

“Ừ, vì anh ấy biết một bí mật của anh, mà bí mật đó có liên quan đến em.” Sở Tinh Lan nhẹ nhàng thở dài, nhìn chăm chú vào mắt Trần Bắc Hà: “Nếu anh thích Diệp Thất Tịch, vậy tại sao anh không gia nhập Băng Hồn? Anh thay đổi hướng đi để theo nghiệp eSports là vì ai? Anh đến Bắc Mục là vì ai?”

“Trong lòng anh, người quan trọng nhất là ai, chẳng lẽ em không có chút cảm giác nào ư?”

Câu hỏi của Sở Tinh Lan như một đòn đánh mạnh giáng thẳng vào đầu Trần Bắc Hà, khiến cậu bàng hoàng.

Một khắc sau đó, bàn tay Sở Tinh Lan nhẹ nhàng đặt lên đầu, xoa nhẹ mái tóc của cậu: “Ban đầu anh không định nói ra, vì sợ tạo áp lực cho em. Nhưng anh càng không muốn để em hiểu lầm.”

Sở Tinh Lan hít một hơi sâu, từng từ từng chữ đều dịu dàng, nói: “Bắc Bắc, người anh thích, vẫn luôn luôn là em.”

“Người anh coi như bảo bối cất trong lòng, cũng chỉ có mình em.”

“Sở Tinh Lan chỉ thích Trần Bắc Hà, nghe rõ chưa?”

Trần Bắc Hà: “…”

**

Tác giả: Lan Lan đúng là miệng ngọt, làm gì chịu để bảo bối giận lâu hơn một đêm chứ.

Hết chương 43

Bình Luận (0)
Comment