Chương 44
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Trần Bắc Hà hoàn toàn không ngờ sự việc lại rẽ sang hướng này — Sở Tinh Lan đang nói gì vậy? Là đang tỏ tình với cậu sao? Người mà Sở Tinh Lan thích không phải là Diệp Thất Tịch, mà là cậu, Trần Bắc Hà?!
Đầu óc Trần Bắc Hà ong ong như sắp nổ tung, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào. Khi đối diện với ánh mắt dịu dàng của Sở Tinh Lan, tim cậu đập thình thịch, liền vội vàng tránh đi ánh nhìn đó, giọng lắp bắp: “Cậu, cậu đừng đem mấy chuyện này ra đùa được không!”
Sở Tinh Lan đưa điện thoại cho Trần Bắc Hà, mở khung chat với Diệp Thất Tịch: “Em không tò mò mấy hôm nay anh và anh ấy nhắn gì à? Em có thể xem điện thoại anh bất cứ lúc nào.”
Trần Bắc Hà theo phản xạ cúi đầu liếc qua một cái.
[Sở Tinh Lan]: Tịch ca, chuyện tôi thích Bắc Bắc nhớ giữ bí mật nhé~
[Diệp Thất Tịch]: Yên tâm yên tâm, tôi sẽ giữ kín như bưng.
[Sở Tinh Lan]: Phí bịt miệng tôi không thiếu, chọn được muốn gì chưa?
[Diệp Thất Tịch]: Tai nghe Bluetooth của tôi hỏng rồi, mua cho tôi một đôi nhé, đảm bảo không hé răng.
[Sở Tinh Lan]: Không vấn đề, lần sau thi đấu tôi mang cho.
[Diệp Thất Tịch]: Mà này, Tiểu Bắc thật sự không nhận ra cậu thích cậu ấy à?
[Sở Tinh Lan]: Cậu ấy luôn coi tôi là đối thủ hoặc bạn bè thôi.
[Diệp Thất Tịch]: Khi nào thì bắt đầu thích vậy? Sau khi cậu ấy phân hoá thành Omega à?
[Sở Tinh Lan]: Còn sớm hơn thế nữa.
[Diệp Thất Tịch]: ?
[Sở Tinh Lan]: Anh còn nhớ hồi ở trại huấn luyện, anh hỏi tôi vì sao lại muốn thi đấu eSports không?
[Sở Tinh Lan]: Thật ra là vì North.
[Sở Tinh Lan]: Làm tuyển thủ eSports, sau này mới có nhiều cơ hội gặp cậu ấy hơn~
[Diệp Thất Tịch]: 666, cậu đỉnh thật
[Diệp Thất Tịch]: Theo đuổi vợ đến tận giới eSports, người đầu tiên luôn đó [ngón cái]
Trần Bắc Hà: “…”
Đoạn ghi chép tin nhắn phía sau cậu không dám xem tiếp nữa.
Tay như bị bỏng, Trần Bắc Hà nhanh chóng nhét điện thoại trả lại cho Sở Tinh Lan, mặt đỏ bừng đến sắp nổ tung: “Cậu, cậu với Diệp Thất Tịch nói nhảm cái gì thế, vì tôi mà theo nghiệp eSports.”
“Em vẫn không tin à?” Sở Tinh Lan khẽ hỏi: “Hay là không muốn tin?”
Giọng Trần Bắc Hà run run: “Tôi, tôi luôn coi cậu là…”
Sở Tinh Lan ngắt lời: “Là bạn từ nhỏ, là đối thủ một mất một còn, hay là đồng đội?”
Trong đầu Trần Bắc Hà như rối bời thành một mớ tơ vò.
Cậu thật sự không biết nên định nghĩa mối quan hệ giữa mình và Sở Tinh Lan là gì, hai người lớn lên cùng nhau từ bé, từng là đối thủ, giờ lại là đồng đội.
Nhưng ngoài những điều đó ra thì sao? Hai người hiểu nhau, vô cùng quen thuộc, thậm chí đã từng hôn nhau, cậu cũng từng chủ động hôn Sở Tinh Lan khi say…
Bảo là đồng đội á, ai mà tin chứ? Có đội nào mà suốt ngày hôn hít ôm ấp thế kia không?
Trần Bắc Hà lặng lẽ cúi đầu. Có lẽ, đã đến lúc phải nhìn lại mối quan hệ giữa hai người rồi.
“Thật ra ban đầu anh cũng không định nói sớm như vậy. Nhưng âm thầm thích em nhiều năm như thế, em lại hiểu lầm anh thích Diệp Thất Tịch” Sở Tinh Lan khẽ nói, giọng mang theo uất ức: “Anh thực sự thấy rất buồn.”
“….” Trần Bắc Hà cười gượng, “Cậu, cậu đừng buồn, hôm nay tôi thấy cậu tặng quà cho anh ta, nhất thời nóng đầu nên mới nói mấy câu khó nghe.”
“Vậy tại sao em lại tức giận?” Sở Tinh Lan nhẹ nhàng hỏi: “Thấy anh tặng quà cho Diệp Thất Tịch là em liền giận, còn mắng anh một trận, em không chấp nhận được anh ở chung một chỗ với người khác, đúng không?”
“Tôi, tôi không biết!” Trần Bắc Hà hoảng hốt tránh ánh mắt ấy, kiếm đại một lý do: “Tôi chỉ là không muốn cậu phân tâm, ảnh, ảnh hưởng thi đấu thôi.”
“Còn cứng miệng.” Sở Tinh Lan khẽ cười: “Em đang ghen.”
“??” Trần Bắc Hà sững người hai giây, tai đỏ ửng: “Tôi làm sao có thể ghen chứ!”
“Sao lại không?” Sở Tinh Lan tiếp tục truy hỏi: “Nếu bây giờ anh đi tỏ tình với Diệp Thất Tịch, ôm anh ấy, hôn anh ta, thậm chí kết hôn với anh ta, em sẽ chúc phúc cho anh à?”
“Cậu dám làm loạn thử xem!” Ánh mắt Trần Bắc Hà như muốn giết người.
Sở Tinh Lan cong mắt cười: “Thấy chưa? Em không muốn anh yêu người khác. Em cũng có h*m m**n chiếm hữu với anh, em muốn anh chỉ chú ý đến một mình em, đúng không?”
“….” Trần Bắc Hà bị chính phản ứng bản năng của mình làm cho ngượng ngùng.
Khốn nạn thật, đầu cậu bị sao vậy? Chỉ cần nghĩ tới việc Sở Tinh Lan yêu người khác, kết hôn với người khác là trong lòng đã thấy khó chịu đến mức mất hết lý trí.
Đây gọi là h*m m**n chiếm hữu ư? Mình cũng có cảm giác chiếm hữu với Sở Tinh Lan sao?
“Thật ra, anh thích em từ hồi cấp hai rồi.” Sở Tinh Lan nghiêm túc nói.
Trần Bắc Hà không tin nổi: “Cấp hai? Đùa gì thế, khi đó tôi còn chưa phân hoá cơ mà?”
“Không đùa, có nhật ký làm chứng, em muốn xem anh có thể cho em xem.” Sở Tinh Lan mỉm cười: “Anh thích em không liên quan gì đến việc em phân hoá thành giới tính gì cả.”
“Hả?” Trần Bắc Hà trợn mắt há mồm: “Vậy nếu tôi phân hoá thành Alpha thì sao?”
“Chẳng sao cả. Em phân hoá thành Alpha, anh vẫn theo đuổi em làm bạn trai.” Sở Tinh Lan nói rất thản nhiên, “Chỉ là đến lúc đó, đến nhà em chắc chắn sẽ bị phản đối dữ lắm, anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để bị cha em đánh một trận rồi.”
Trần Bắc Hà: “…”
Sở Tinh Lan bị điên à?
Thích mình đến mức không cần biết mình phân hóa thành giới tính nào cũng vẫn thích?
Tâm trạng Trần Bắc Hà trở nên rối rắm. Nếu Sở Tinh Lan chỉ vì cậu phân hóa thành Omega mà nảy sinh ý xấu, cậu chắc chắn sẽ đấm thẳng vào mặt anh. Nhưng nếu Sở Tinh Lan đã thích cậu từ rất lâu, bất kể cậu phân hóa thành gì vẫn luôn để ý tới mình… thì lại khiến Trần Bắc Hà thấy vui vui.
Chứng tỏ Sở Tinh Lan thích chính con người cậu. Không phải vì giới tính, mà là vì bản thân cậu. Dù phân hoá thành gì, trong mắt Sở Tinh Lan, cậu vẫn là cậu.
Cậu đúng là quá có sức hút mà!
Ván này, cậu thắng đẹp rồi.
Trần Bắc Hà nhếch môi cười, ánh mắt ánh lên niềm vui khó giấu: “Hê hê, cậu đột nhiên tỏ tình như vậy, tôi vẫn chưa phản ứng kịp. Tôi luôn coi cậu là anh em, ai mà ngờ cậu lại thầm thích tôi bao nhiêu năm nay, đúng là giấu kỹ ghê ha?”
Sở Tinh Lan gật đầu: “Ừm, nên lần trước trong kỳ mẫn cảm, khi em ở bên cạnh anh, anh mới mất kiểm soát, vì không kiếm chế nổi nữa.”
Trần Bắc Hà đỏ mặt — cái tên Alpha dính người kia lúc kỳ mẫn cảm cứ ôm lấy cậu không buông, còn hôn tới hôn lui mấy lần. Hóa ra là vì thích sao?
Vì thích, nên mới mất kiểm soát?
Từ góc độ sinh lý mà nói, Alpha khi vào kỳ mẫn cảm chỉ muốn ở cạnh người mình thích mà thôi, đúng không? Cái này không thể nói dối được.
Nghĩ tới đây, tim Trần Bắc Hà đập loạn như trống, tuyến thể ở sau gáy cũng đột nhiên nóng lên, như đang khát khao nụ hôn và dấu ấn từ Alpha.
Một luồng nhiệt kỳ lạ từ sau gáy lan ra khắp cơ thể.
Trần Bắc Hà hoảng loạn quay người đi về phòng ngủ, vừa đi vừa lắp bắp: “Hôm nay tôi hiểu nhầm cậu, xin lỗi. Khuya rồi, ngủ sớm đi.”
Thấy cậu định chạy, Sở Tinh Lan nhanh chóng kéo tay lại, thấp giọng hỏi: “Anh tỏ tình rồi, em không định đáp lại chút nào sao?”
Trần Bắc Hà suýt cắn phải lưỡi: “Đ-đáp lại gì cơ?!”
Sở Tinh Lan: “Ví dụ như, thử làm bạn trai của anh chẳng hạn.”
Mặt Trần Bắc Hà đỏ bừng: “Cái, cái này còn có thể thử nữa à?”
Sở Tinh Lan nghiêm túc nói: “Trước khi thi đấu chính thức còn có đấu tập. Chúng ta còn trẻ, đều độc thân, thử hẹn hò xem sao, hợp thì tiếp tục, không hợp thì chia tay cũng chẳng sao cả.”
Trần Bắc Hà bị cái lý lẽ tréo ngoe đó làm cho nghệt mặt.
Sở Tinh Lan quay người, mở ngăn kéo trong phòng ngủ lấy ra một cuốn nhật ký có khóa đưa cho Trần Bắc Hà: “Đây là nhật ký của anh. Mật khẩu là ngày sinh của em, sáu chữ số. Em có thể xem.”
“Bắc Bắc, anh không lừa em. Anh thật sự rất thích em.”
“Nên nếu em không ghét anh, có thể cho anh một cơ hội không? Thử hẹn hò với anh, để anh làm bạn trai em?”
Trần Bắc Hà cầm cuốn nhật ký, đứng đơ ra không biết nên làm sao.
Sở Tinh Lan nói: “Không cần trả lời vội. Nghĩ kỹ rồi hãy nói, anh có thể đợi.” Nói xong nhẹ nhàng đẩy Trần Bắc Hà vào phòng: “Ngủ trước đi, mai nói tiếp.”
Trần Bắc Hà trở về phòng, ngồi ngẩn người trên giường. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Hôm nay vì hiểu lầm Sở Tinh Lan thích Diệp Thất Tịch mà vô duyên vô cớ nổi giận, còn mắng Sở Tinh Lan một trận. Kết quả, lại bị Sở Tinh Lan tỏ tình tại chỗ.
Nghĩ đến những lời Sở Tinh Lan vừa nói, đầu óc Trần Bắc Hà rối như mớ len, tim cũng không thể kiểm soát mà đập thình thịch. Dù đang ở một mình, tim vẫn đập loạn không ngừng.
Hồi ức chơi đùa thuở nhỏ với Sở Tinh Lan như thước phim chậm rãi hiện về trong đầu. Không biết từ lúc nào, họ đã quen nhau hơn mười năm rồi. Thật ra, trong lòng cậu, Sở Tinh Lan cũng rất quan trọng. Cậu nhớ rõ mọi sở thích, thói quen của anh.
Chỉ là, cậu không chắc cảm giác này có phải là thích hay không?
Trần Bắc Hà xoắn xuýt lật mở quyển nhật ký.
Trang đầu tiên viết từ năm năm trước, nét chữ gọn gàng ngay ngắn, đúng là chữ của Sở Tinh Lan.
“Ngày 16 tháng 5 năm 20XX, trời nắng. Hôm nay trường tổ chức đại hội thể thao, Bắc Bắc đăng ký rất nhiều hạng mục, cậu ấy lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, như thể chẳng bao giờ mệt. Nhưng mà, cái dáng chạy nhảy tung tăng đó thật đáng yêu. Tôi đã lén chụp không ít ảnh.”
“Ngày 6 tháng 6, trời nắng. Hôm nay có trận đấu cầu lông, Bắc Bắc bị ngã, đầu gối bầm tím một mảng lớn. Không hiểu sao, hồi nhỏ thấy cậu ấy bị thương tôi còn cười khoái chí, vậy mà bây giờ lại thấy đau lòng. Dù đưa cậu ấy đi phòng y tế ngay, bác sĩ nói không sao, nhưng tôi vẫn thấy lo.”
“Ngày 7 tháng 6, cậu ấy không nghe lời, cứ khăng khăng tiếp tục thi đấu, đầu gối thật sự không sao chứ?”
“Ngày 8 tháng 6, Bắc Bắc giành quán quân giải cầu lông ở trường, lên sân khấu nhận thưởng, mặt cười rạng rỡ, nhìn đẹp trai cực kỳ. Thấy cậu ấy vui như vậy, tôi cũng không nhịn được mà vui theo. Tối nay mời cậu ấy đi ăn xiên nướng coi như chúc mừng. Nhưng mà, cậu ấy ăn dữ thật, một hơi chén sạch 30 xiên!”
“Ngày 18 tháng 6, đêm qua ngủ mơ thấy cậu ấy có bạn gái, không để ý đến tôi nữa, còn cùng cô bạn nữ lớp cậu ta đi chụp ảnh cô dâu. Tuy là mơ thôi, nhưng khi tỉnh dậy, tôi thấy buồn kinh khủng.”
“Ngày 5 tháng 7, tôi hình như thích Trần Bắc Hà rồi.”
Trái tim Trần Bắc Hà bỗng đập mạnh một nhịp, các ngón tay khẽ run lên, cậu tiếp tục lật tiếp…
“Ba mẹ muốn tôi chuyển lên Thủ Đô học, tôi hoàn toàn không muốn đi, không nỡ rời xa Bắc Bắc. Nhưng họ không yên tâm để tôi ở lại nhà ông bà nội học cấp ba, nhất quyết bắt tôi chuyển trường, còn rút luôn học bạ của tôi…”
Cuối trang còn vẽ một cái mặt khóc to.
Trần Bắc Hà lẩm bẩm: “Vẽ xấu thế.”
“Hôm nay tôi phân hóa thành Alpha, điều đầu tiên là báo tin cho Bắc Bắc. Cậu ấy gửi lại một icon trợn mắt kèm chúc mừng là có ý gì? Sao trông cậu ấy không vui mấy.”
“Đêm qua lại mơ thấy cậu ấy rồi. Lần đầu Alpha rơi vào kỳ mẫn cảm, quả nhiên Bắc Bắc chính là đối tượng tôi mộng xuân. Nội dung giấc mơ không tiện mô tả [ngượng ngùng] [ngượng ngùng]”
Mặt Trần Bắc Hà đỏ rực đến tận mang tai: “Mẹ nó! Cậu mơ cái gì đấy hả? Mới 16 tuổi mà đã mơ mấy cái đó rồi, không biết xấu hổ hả?!”
Ngoài miệng thì mắng, nhưng tim lại đập nhanh hơn nữa.
Cậu không ngờ, Sở Tinh Lan lúc phân hóa thành Alpha đã lập tức báo tin cho cậu không phải để khoe khoang, mà là vì thích. Cậu ấy thậm chí còn thường xuyên mơ thấy mình trong giai đoạn trưởng thành của Alpha.
“Nghe nói Bắc Bắc vào trại huấn luyện thành phố Tinh, tôi cũng muốn trở thành tuyển thủ eSports, như vậy mới có thể đứng cùng một sân khấu với cậu ấy.”
“Ba mẹ cuối cùng cũng chịu nhượng bộ. Tôi đến trại huấn luyện Thủ Đô, quen được nhiều tiền bối. Từ hôm nay bắt đầu làm thực tập sinh, mong rằng có thể sớm ra mắt.”
“Tôi muốn đến Bắc Mục thi đấu cùng cậu ấy, nhưng Bắc Mục đã có Chúc Thanh rồi, nếu tôi tới chỉ có thể ngồi ghế dự bị. Còn Hừng Đông thì mời tôi đánh chính ngay từ đầu. Nghĩ kỹ rồi, tôi quyết định đến Hừng Đông, ít nhất cũng ra mắt cùng mùa giải với cậu ấy. Cùng gặp nhau trên sân đấu.”
“Chúng tôi cùng nhau giành được giải Tân binh xuất sắc mùa giải S3, được đứng cạnh cậu ấy trên bục vinh quang, tôi thực sự rất vui. Đây là tấm ảnh chụp chung đầu tiên khi chúng tôi trưởng thành ~”
Trần Bắc Hà: “…”
Nhật ký chỉ viết đến ngày họ cùng giành giải Tân Binh Xuất Sắc, sau đó là một khoảng trắng dài không còn gì nữa.
Chữ viết trong cuốn sổ rất ngay ngắn, dùng nhiều màu bút khác nhau, trải dài suốt năm năm, gần như mỗi trang đều liên quan đến cậu.
Tình cảm yêu thầm đơn thuần và cháy bỏng thuở thiếu niên đã được lặng lẽ ghi lại trong cuốn nhật ký này.
Sau khi đọc xong nhật ký, trong lòng Trần Bắc Hà vừa chua xót vừa ngọt ngào, hoàn toàn không ngờ rằng Sở Tinh Lan lại thầm yêu mình suốt chừng ấy năm.
14 tuổi đã thích cậu, 16 tuổi phân hóa thành Alpha.
Vì cậu mà chọn con đường trở thành tuyển thủ eSports, cũng vì cậu mà gia nhập Bắc Mục.
Trên thế gian này, chắc không ai để tâm đến cậu nhiều như Sở Tinh Lan nữa rồi.
Yêu đương là cảm giác gì nhỉ? Hay là thử một lần?
Rõ ràng biết những lời của Sở Tinh Lan là cái bẫy, vậy mà Trần Bắc Hà vẫn không kiềm lòng được mà rung động. Cậu không kìm được suy nghĩ…
Muốn người Alpha này chỉ thuộc về mình.
Cậu thừa nhận, hôm nay mình thật sự đã ghen.
Sở Tinh Lan từ nhỏ đã luôn là cái đuôi nhỏ của cậu, ánh mắt cũng chỉ hướng về cậu. Thế nên, khi thấy anh quan tâm đến người khác, để tâm đến người khác, cậu mới nổi giận như vậy.
Nếu Sở Tinh Lan đã thích cậu như thế, thì tại sao phải nhường cho người khác chứ?
Nghĩ vậy, Trần Bắc Hà lập tức đứng dậy, cầm theo cuốn nhật ký đi gõ cửa phòng Sở Tinh Lan.
Lúc này đã là hai giờ sáng, quả nhiên Sở Tinh Lan vẫn chưa ngủ.
Cửa mở ra, hai người đối mắt. Trần Bắc Hà nhét cuốn nhật ký vào tay anh, giọng cứng nhắc: “Đọc xong rồi, trả cậu.”
Sở Tinh Lan cong môi mỉm cười: “Ừm, giờ thì tin là anh thật lòng thích em rồi chứ?”
Trần Bắc Hà nhíu mày: “Tin rồi, tôi nghĩ cậu cũng không dám gạt tôi đâu.”
Cậu dừng lại một chút, dữ dằn nói tiếp: “Về lời đề nghị của cậu, tôi đã suy nghĩ rồi. Thử yêu đương một chút chắc cũng không sao. Nhưng mà…”
Sở Tinh Lan mừng rỡ, lập tức hỏi: “Nhưng mà gì?”
Trần Bắc Hà lườm cậu, hung dữ nói: “Nếu sau này không hợp, thì nhất định phải là tôi đá cậu. Nếu cậu dám thay lòng đổi dạ, tôi sẽ đánh cho cậu què luôn, nghe rõ chưa?”
“…” Sở Tinh Lan vừa cười vừa gật đầu: “Yên tâm, anh không thay lòng đâu.”
Trần Bắc Hà ngẩng đầu nhìn anh, cố tỏ vẻ bình thản: “Vậy thì từ bây giờ, cậu là bạn trai tôi.”
Dù ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh, nhưng hai tai cậu đã đỏ rực.
Ánh mắt Sở Tinh Lan chợt thay đổi, đưa tay ôm eo Trần Bắc Hà, kéo cậu vào lòng, thấp giọng hỏi: “Quyết định nhanh vậy sao? Nghiêm túc đấy chứ?”
Trần Bắc Hà hùng hồn đáp: “Dù sao không hợp thì chia tay, thử xem cũng chẳng sao. Tôi chưa từng yêu đương, hơi tò mò cảm giác yêu là thế nào.”
Sở Tinh Lan nhìn sâu vào mắt cậu, giọng dịu dàng: “Lần này không say, cũng không phải đang trong kỳ mẫn cảm. Em có thể chủ động hôn anh không?”
Trần Bắc Hà do dự vài giây, cuối cùng liều mình nhón chân lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Sở Tinh Lan… Đúng như tưởng tượng, mềm mại vô cùng.
Nụ hôn nhẹ như lông vũ ấy, lại như một dấu ấn nóng bỏng khắc thẳng vào tim Sở Tinh Lan, khiến trái tim anh khẽ run lên.
Trần Bắc Hà thật sự hôn anh ấy!
Anh đã chờ đợi bao nhiêu năm, cuối cùng cũng được Trần Bắc Hà đáp lại một cách thẳng thắn.
Sở Tinh Lan không thể kìm nén thêm nữa, siết chặt vòng tay ôm lấy eo Trần Bắc Hà, thì thầm: “Trước đây hai lần đều là ngoài ý muốn, hôm nay, anh muốn dùng thân phận bạn trai để hôn em.”
“Được chứ?”
“…” Trần Bắc Hà không trả lời, tức là ngầm đồng ý.
Sở Tinh Lan dùng tay nâng cằm cậu lên, nhiệt tình hôn xuống.
“Ưm…” Trần Bắc Hà bị chiếc lưỡi linh hoạt quen thuộc cạy mở hàm răng, đầu lưỡi lập tức xông thẳng vào, nhanh chóng quấn lấy môi lưỡi của cậu.
Mặt Trần Bắc Hà đỏ bừng như sắp bốc cháy.
Được Sở Tinh Lan hôn sâu trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, tim cậu đập loạn như muốn nổ tung, chân mềm nhũn. Hơi thở cậu ngập tràn pheromone thuộc về Sở Tinh Lan, khiến cậu choáng váng, nhưng cậu không hề bài xích chút nào.
口*口 (Nguyên raw là cái này luôn đó, tui không biết nó là cái gì, nhưng đọc cmt của mấy mẻ bên đó thì hình như là ý nhạy cảm thì phải @.@)
口*口
“…” Cơ thể trẻ tuổi vốn đã rất nhạy cảm, huống chi sau khi phân hóa thành Omega thì càng dễ bị Alpha ảnh hưởng. Chỉ một cái chạm của Sở Tinh Lan cũng đủ khiến Trần Bắc Hà suýt ngã khuỵu tại chỗ, tim đập loạn không thể kiểm soát nổi, tầm mắt cũng dần trở nên mơ hồ.
Sở Tinh Lan mỉm cười như có như không: “Bắc Bắc, hình như em đang…”
Trần Bắc Hà vừa thẹn vừa giận: “Câm miệng!”
口*口
Trần Bắc Hà: “…”
Ngón tay Sở Tinh Lan khéo léo tháo khuy áo ngủ của Trần Bắc Hà ra: “Thử một chút đi, dễ chịu lắm đấy. Em vừa tròn 20 tuổi, có phản ứng sinh lý chứng tỏ cơ thể khỏe mạnh, trước mặt bạn trai thì đâu cần phải xấu hổ.”
Trần Bắc Hà: “…”
“****” Toàn bộ đầu óc cậu trống rỗng, không dám nhúc nhích, đứng chết lặng tại chỗ, cả cơ thể nóng bừng, trong lòng không biết đã chửi thề bao nhiêu…
Thế giới diệt vong đi cho rồi!!!
Hôm nay cậu thật sự mất mặt đến tận cùng rồi, aaaaaaaa!
**
Tác giả: “Bắc Bắc đừng ngại, sau này còn nhiều chuyện thân mật hơn nữa đấy~”
Hết chương 44