Hầu hết mọi người khi bước vào tuổi dậy thì ở cấp hai đều có thể kiểm tra ra sau này mình sẽ phân hóa thành thuộc tính nào. Phù Diệp cũng không ngoại lệ.
Việc cậu trở thành một Omega là chuyện sớm muộn, và mọi người cũng luôn chờ đợi ngày cậu phân hóa.
Nhưng khi ngày đó thực sự đến, khi cầm trên tay bản báo cáo kiểm tra, dường như mọi chuyện mới trở nên chân thực.
Sau khi kiểm tra xong, Phù Hoàng thuận tiện đi làm giấy chứng nhận kiểm tra sức khỏe cho Phù Diệp. Cậu cần phải làm lại chứng minh thư, thẻ bảo hiểm y tế và nhiều loại giấy tờ mới khác. Khi ra về, nhân viên y tế đưa cho hắn một cuốn sách nhỏ, trong đó ghi những điều cơ bản cần lưu ý đối với Omega vừa bước vào kỳ phân hóa.
Hắn ngồi trong xe đọc rất kỹ.
Bên ngoài mưa lại càng lớn hơn, hạt mưa rơi lên cửa kính khiến tầm nhìn trở nên mờ mịt, cả khoang xe như trở thành một thế giới khép kín.
Phù Diệp kéo mũ trùm đầu xuống thấp hơn.
Phù Hoàng đọc xong, cất tài liệu gọn gàng rồi mới khởi động xe.
Mọi thứ dường như đã thay đổi sau chuyến đi bệnh viện này.
Phù Hoàng dường như không thể tiếp tục xem Phù Diệp như một cậu bé như trước đây nữa.
Điều này có hai ý nghĩa: một là một người đàn ông giống hắn, hai là một đứa trẻ.
Phù Diệp rất nghịch ngợm, phô trương, thích làm đẹp, nhưng lại rất được lòng người khác. Cha hắn khi còn sống rất thích cậu, cậu sinh ra đã biết cách lấy lòng người lớn hơn. Khi ở bệnh viện, cha hắn nắm tay hắn, dặn dò phải chăm sóc tốt cho Phù Diệp, đưa cậu về tay ông bà nội ngoại an toàn.
Hắn từ phòng cấp cứu bước ra, nhìn thấy Phù Diệp đứng trong hành lang bệnh viện, ngây người. Cậu mất mẹ sớm hơn hắn mất cha một chút.
Hắn bước tới, ôm cậu vào lòng. Phù Diệp khi ấy vẫn còn non nớt, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Mẹ em chết rồi."
Đôi mắt cậu lúc nào cũng ướt, nhưng thần sắc lại đờ đẫn, có lẽ vẫn chưa thể chấp nhận được.
Còn hắn, trong cùng một ngày, đã mất đi cha mình.
Khi cha mẹ họ đến với nhau, họ đều không còn là trẻ con nữa. Phù Diệp học cấp hai, còn hắn sắp thi đại học. Nói về tình cảm sâu đậm giữa họ, thực sự không có, đối với hắn mà nói, đó thậm chí còn là một sự bất tiện. Nhà họ nhỏ, chỉ có hai phòng ngủ, phòng của họ đặt hai chiếc giường, quay người cũng khó, sau này chuyển thành giường tầng thì hắn đã vào đại học, chỉ cuối tuần mới về.
Việc về nhà cuối tuần cũng giống như hoàn thành một nhiệm vụ, bởi hắn không muốn người lớn nghĩ rằng mình có ý kiến gì với gia đình này.
Và thực sự, hắn cũng chẳng có ý kiến gì. Người lớn dù ở tuổi nào cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc.
Chỉ là hắn vốn dĩ lạnh lùng mà thôi.
Phù Diệp rất nghịch ngợm, cũng rất hay làm nũng, ở nhà lúc nào cũng tìm hắn nói chuyện, đeo tai nghe cũng không ăn thua. May mà cậu quá đỗi đáng yêu, hắn cũng không ghét, thỉnh thoảng còn dẫn cậu đi ăn McDonald's.
Nhưng hắn chưa bao giờ xem cậu là em trai.
Họ chỉ là hai người cùng họ mà thôi. Cha mẹ đã ly hôn một lần, cũng sẽ ly hôn lần thứ hai, mối quan hệ không có ràng buộc pháp lý, rất dễ tan vỡ.
Nhưng vào ngày hôm đó, trong bệnh viện, số phận đã trói buộc họ lại với nhau. Họ có hoàn cảnh giống nhau, không ai hiểu và thương xót đối phương hơn chính mình.
Vì vậy, khi Phù Diệp cầu xin hắn, nói muốn ở lại, hắn đã suy nghĩ một ngày rồi đồng ý.
Từ khoảnh khắc đó, hắn mới thực sự xem Phù Diệp là em trai.
Họ gần như là nương tựa vào nhau mà sống.
Hắn tự hỏi, rốt cuộc là do đâu mà mọi chuyện trở nên như thế này?
Hắn chăm sóc Phù Diệp rất chu đáo, nhưng nghĩ kỹ lại, cũng không có hành động nào vượt quá mức bình thường giữa anh em. Hắn đi làm thêm từ khi học đại học, tốt nghiệp xong lập tức khởi nghiệp, công việc bận rộn tối mắt tối mũi, một tuần gặp Phù Diệp một hai lần đã là may. Tính cách hắn lạnh lùng, với Phù Diệp cũng không dịu dàng gì, nhưng cho tiền thì rất thoáng, cậu muốn gì hắn mua nấy, cố gắng tham gia mọi buổi họp phụ huynh, cuối tuần dẫn cậu đi ăn uống, đưa cậu đến công viên giải trí, kiểm tra bài vở, dường như chỉ có vậy.
Hắn cảm thấy những gì Phù Diệp mang lại cho hắn còn nhiều hơn những gì hắn cho cậu.
Tính cách Phù Diệp rất tươi sáng, mất cha từ nhỏ, mất mẹ khi còn niên thiếu, nhưng cậu vẫn giữ được tính cách hoạt bát, rạng rỡ. Cậu rất quấn hắn, thỉnh thoảng làm nũng, hắn cũng cho là chuyện bình thường.
Giờ nghĩ lại, có lẽ điều khác thường duy nhất là vào năm ngoái, Phù Diệp có một khoảng thời gian trầm lắng, hắn hỏi cậu có chuyện gì, cậu đột nhiên hỏi: "Anh sắp kết hôn rồi phải không?"
Hắn hỏi: "Em nghe ai nói thế?"
"Em nghe chị Gia Hoành nói."
Hà Gia Hoành là thư ký của hắn.
"Chị ấy nói thế nào?"
"Chị ấy nói hình như anh sắp yêu đương."
Hắn nhíu mày.
Rồi nghe Phù Diệp nói: "Em không muốn anh yêu đương!"
Hắn nhìn cậu, Phù Diệp đã trầm lặng suốt thời gian qua, giờ lại dùng ánh mắt kiên quyết nhìn hắn, như một chú mèo trắng xinh đẹp nhưng cứng đầu đang dựng hết lông lên: "Em sắp thi đại học rồi, anh còn đi yêu đương kí.ch th.ích em, anh có trái tim không vậy?"
Hắn bật cười vì vẻ mặt của cậu, đưa tay vuốt tóc cậu, như đang xoa dịu cơn giận của một chú mèo, nói: "Làm gì có chuyện đó."
Phù Diệp: "Thật không?"
"Anh lấy đâu ra thời gian." Hắn nói.
Hắn không nói dối, cũng không cố ý dỗ dành cậu. Hắn thực sự không có thời gian. Công việc mới bắt đầu, hắn dồn hết tâm sức vào việc phát triển công ty, vừa mua nhà mới, trang trí cũng do hắn tự giám sát, căn nhà cũ này quá tồi tàn, thang máy cũng không có.
Phù Diệp nói: "Em thấy anh trang trí nhà nhiệt tình thế, còn tưởng anh chuẩn bị phòng tân hôn."
Phù Hoàng nói: "Đồ vô tâm, phong cách trang trí nhà là do em chọn đấy."
Phù Diệp lúc này mới cười: "Ừ nhỉ."
Cậu dường như vui lên ngay lập tức, như trời mưa bỗng tạnh, ánh nắng lọt qua kẽ mây, cả thế giới lấp lánh dưới làn nước, đẹp đến ngỡ ngàng.
Phù Diệp nói: "Em cứ nghĩ, cuộc sống của chúng ta bây giờ tốt biết mấy, anh mà kết hôn, em sẽ phải đi."
Hắn chỉ nghĩ đó là lời trẻ con.
Hắn không kết hôn, chẳng lẽ Phù Diệp lớn lên cũng sẽ không đi sao?
Hắn thấy xung quanh cậu không thiếu bạn bè, toàn là alpha.
Phù Diệp học cấp ba ở trường Trung học số 14, vì gần nhà. Trường 14 khác với trường số 1 của hắn, trường số 1 toàn alpha, đã phân hóa hoặc sắp phân hóa. Nhưng trường 14 là trường hỗn hợp, tính cách Phù Diệp hoạt bát, thậm chí từng đánh nhau vài lần hồi cấp hai, cậu thích đá bóng, chơi bóng rổ, lại chưa phân hóa, bạn bè đều là alpha. Gần đây cậu rất thân với một alpha tên Tiêu Dật Trần, có vài lần hắn về nhà, đều thấy Tiêu Dật Trần đang ở nhà chơi game cùng cậu.
Thỉnh thoảng hắn nghe thấy họ đùa giỡn qua cánh cửa, thường xuyên nghe Tiêu Dật Trần nói ai đó thích Phù Diệp.
Nam nữ, alpha hay omega.
Việc thích Phù Diệp là bình thường, không ai có thể không thích cậu.
Không chỉ vì tính cách, cậu còn quá xinh đẹp, không phải vẻ đẹp trong sáng, mà là vẻ đẹp quyến rũ, lộng lẫy. Không ít người đã đưa danh thiếp, muốn cậu trở thành thực tập sinh, cậu nổi tiếng khắp giới học sinh Kiến Đài.
Điều này hắn kiểm soát rất nghiêm, không ít lần cảnh cáo Phù Diệp: "Không được yêu đương sớm."
Phù Diệp rất nghe lời: "Sẽ không đâu, bọn họ quá trẻ con. Em không thích."
Giờ nghĩ lại câu nói này, có lẽ Phù Diệp chỉ thích đàn ông lớn tuổi hơn, trưởng thành.
Giờ phân hóa thành Omega, hắn lại phải cảnh cáo lần nữa: "Sau này chơi với bạn bè, phải chú ý giữa khoảng cách."
Phù Diệp dường như chưa quen với thân phận mới, từ khi ra khỏi bệnh viện đến giờ vẫn im lặng, nghe xong chỉ ậm một tiếng.
Phù Hoàng định như mọi khi xoa đầu cậu để khen ngợi sự ngoan ngoãn, nhưng lần này bàn tay hắn khẽ động, rồi cuối cùng không giơ lên.
Khu nhà cũ không có bãi đậu xe ngầm, xe đỗ dưới gốc cây anh đào, mặt đất đọng nước, đầy hoa trắng rơi, chất đống trên nắp cống như một tấm thảm. Phù Diệp bước xuống xe, dùng chân đá nhẹ, đống hoa tan ra, nước ồ ạt chảy xuống. Cậu định bước đi, bị Phù Hoàng vừa mở ô kéo cổ áo lại, ôm vào lòng, chiếc ô che đi hạt mưa lất phất trên đầu cậu.
Cái kéo này mạnh mẽ và quyết đoán, khiến Phù Diệp hơi mềm chân.
Từ khi yêu Phù Hoàng, cậu đã có những tưởng tượng đáng xấu hổ về những hành động tương tự. Áp lực từ một alpha mạnh mẽ không khiến cậu cảm thấy nguy hiểm, ngược lại còn kí.ch th.ích.
Hắn và Phù Diệp đi về phía thang máy. Khu nhà cũ toàn người già, ngày mưa cả khu yên ắng, không một bóng người. Kính phản chiếu hình ảnh hai người, cậu cao 1m78, trong số Omega đã là cao, nhưng Phù Hoàng cao hơn cậu gần một cái đầu, hơn 1m9, vai rộng, dù gầy nhưng cơ bắp săn chắc, khiến cậu trông càng yếu ớt. Khoảng cách thể hình này cũng khiến cậu thích thú, cậu đã tưởng tượng không ít cảnh tượng dâm dục.
Cậu không biết Phù Hoàng có biết bản chất thật của mình không, bởi trước mặt hắn, cậu luôn kìm nén và giả vờ ngoan ngoãn, thuần khiết.
Nhưng cậu sẽ tự thủ dâm khi ngửi mùi pheromone phảng phất trên quần áo hắn, chui vào giường hắn ngủ, gọi tên hắn khi lên đỉnh.
Phù Hoàng đã nhìn thấy mặt tối của cậu, nhưng chọn làm ngơ, cậu không biết có phải vì hắn không thể chấp nhận.
Bởi Phù Hoàng là người có đời sống cá nhân rất trong sạch.
Trước đây cậu thường nghi ngờ hắn quan hệ phóng túng, lúc mới khởi nghiệp hắn thường xuyên phải uống rượu, dạ dày cũng có vấn đề. Phù Diệp có những tưởng tượng riêng về những cuộc vui đó, sau này hỏi thăm từ thư ký và nhiều người khác, mới gạt bỏ nghi ngờ. Cậu thậm chí còn trực tiếp hỏi Phù Hoàng, hắn nhíu mày, như thể không thể tin được cậu lại có câu hỏi như vậy, và dạy cậu rằng: "Dù sau này có phân hóa, cũng phải là người kiểm soát được d.ục v.ọng của mình."
Cậu đồng ý, nhưng rốt cuộc không làm được hoàn toàn. Cậu chỉ kiểm soát được một nửa. Cậu buông thả d.ục v.ọng dành cho Phù Hoàng.
Về đến nhà, Phù Hoàng lấy nước, bảo cậu uống thuốc.
Cậu nói: "Cổ em ngứa quá."
Phù Hoàng kéo mũ cậu xuống, nhìn sau gáy.
Vùng tuyến sau gáy cậu đỏ ửng.
Mùi hương nồng nặc. Có lẽ vì vừa từ bên ngoài về, bị mùi pheromone này xông vào, Phù Hoàng hơi nhíu mày, như thể tầm nhìn bị một lớp sương mù che phủ.
Độ tương thích giữa họ chắc hẳn rất cao.
Phù Diệp vẫn chưa ngừng phát triển, hai năm nay cậu lớn nhanh như cây non vươn mình, gầy đến mức có phần yếu ớt. Cơ thể cậu trái ngược hoàn toàn với tính cách, hắn nhìn cậu lớn lên, hiểu cậu hơn ai hết, cậu ốm đau triền miên như hoa trong nhà kính. Da cậu mỏng đến mức dùng ngón tay ấn nhẹ cũng để lại vết đỏ lâu không tan, xương cũng nhỏ, vai rất hẹp.
Đụng mạnh một cái cũng có thể gãy, vậy mà cậu vẫn không biết sợ, còn dám khiêu khích hắn.
Cậu đang cố tình quyến rũ hắn sao?
Hắn nhìn vẻ non nớt của cậu, cảm thấy cậu thật đáng thương, sự quyến rũ non nớt này khiến hắn có cảm giác phức tạp, giống như mối quan hệ của họ, là anh em nhưng cũng không phải, thiếu một tờ hộ khẩu, nhưng lại chân thật hơn nhiều anh em ruột khác.
Một mớ hỗn độn.
Phù Hoàng tranh thủ thời gian về nhà, sau khi ổn định cho cậu liền quay lại công ty. Phù Diệp ngủ một giấc, tối nay cậu có lớp học tự chọn, giám định cổ vật.
Hôm nay giáo viên giảng về cổ vật thời Đại Chu, trên màn chiếu là một lư hương bằng ngọc phù dung màu hồng, trong suốt, rất đẹp. Ánh hồng chiếu lên khuôn mặt cậu, Tiêu Dật Trần cúi lại gần, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cậu hỏi: "Vẫn không khỏe sao?"
Phù Diệp lắc đầu.
Từ khi biết cậu phân hóa, cảm giác của Tiêu Dật Trần với cậu trở nên vi diệu, như thể trái tim bỗng mềm lại. Lúc này hắn lo lắng nghiêng người lại gần, Phù Diệp đưa tay đẩy mặt hắn ra.
Nhiệt độ cơ thể cậu vẫn hơi cao, ngón tay khiến Tiêu Dật Trần có cảm giác như bị điện giật, nửa người tê dại. Tiêu Dật Trần hơi ngượng, đành ngồi thẳng lại, tim đập thình thịch.
Phù Diệp chợt nhớ lúc trong xe, Phù Hoàng dặn cậu sau này phải giữ khoảng cách với alpha.
Cậu lấy điện thoại, lén chụp một tấm selfie, để điện thoại dưới bàn, chụp từ dưới lên, ghi lại nửa khuôn mặt đang hơi ửng hồng, phía xa là Tiêu Dật Trần đang nhìn vào ống kính.
Tiêu Dật Trần hỏi: "Làm gì thế?"
Phù Diệp nói: "Đăng story."
Tiêu Dật Trần lấy điện thoại ra xem, nhưng không thấy động thái gì từ Phù Diệp.
Cậu đăng một story chỉ Phù Hoàng nhìn thấy, kèm chữ: "Trong lớp không tập trung."
Cậu không chắc hắn có thấy không. Story của cậu có hàng nghìn lượt thích, có người nhiệt tình like và bình luận từng cái một, nhưng không bao gồm Phù Hoàng.
Hắn không bao giờ đăng story, thỉnh thoảng mới like một cái.
Giáo viên trên bục nói: "Nhân tiện, gần đây lăng mộ Thành Tổ phát hiện đại tin tức, còn lên trending, các em có thấy không?"
Cả lớp lập tức ồn ào, mọi người bàn tán sôi nổi.
Phù Diệp ngồi thẳng, mới biết lăng mộ Thành Tổ gần đây được khai quật khẩn cấp, kết quả phát hiện Thành Tổ được chôn cùng em trai là Hoàn Vương.
Và hai người được xác nhận là tình nhân.
Tim Phù Diệp đập thình thịch, tai vang lên những từ như "anh em", "tình nhân".
Cậu lấy điện thoại tra cứu, thông tin về Thành Tổ nhà Chu và Hoàn Vương tràn ngập.
Cậu cúi đầu, mặt nóng bừng, hơi choáng váng, như sóng lòng dâng lên thành biển cả, đưa cậu trôi dạt không phương hướng.
Bên ngoài vang lên tiếng sấm mùa xuân, khiến vài học sinh trong lớp kêu lên. Phù Diệp giữa tiếng sấm ấy lướt xem bức vẽ chân dung Hoàn Vương do họa sĩ trên mạng thực hiện.
Mỹ nam cổ phục đỏ, trên áo thêu hoa trăm màu lộng lẫy, phía dưới ghi chín chữ: "Tóc buông dài chấm đất, dung mạo tuyệt trần."
Tiết học sau đó cậu gần như chỉ xem tài liệu về Thành Tổ và Hoàn Vương, giữa mùa xuân mưa phùn, cậu lại toát hết mồ hôi.
Tan học, Tiêu Dật Trần hỏi: "Muốn ăn gì, anh mời."
Phù Diệp mệt mỏi, nói: "Tối nay anh trai tao về, tao về nhà ăn."
Tiêu Dật Trần liếc nhìn cậu, trong lòng dâng lên chút ghen tị với người anh trai khó gần đó.
Bọn họ đều từng gặp Phù Hoàng, nghiêm nghị, cao lớn, dù không làm gì cũng khiến lũ alpha non nớt như họ cảm thấy áp lực.
Phù Diệp mở ô bước vào mưa.
Giờ tan học, hoàng hôn buông xuống, học sinh từng đoàn đi dưới hàng cây đầy hoa. Phù Diệp cầm chiếc ô trong suốt, ngẩng đầu nhìn những cánh hoa bay qua ô, cậu đột nhiên chạy, vô cớ hưng phấn, như tìm được tri kỷ trong một thời không khác.
Cậu lên xe buýt số 28, xuống ở cổng khu nhà, ghé vào tiệm hoa gần đó.
Một lúc sau, cậu ôm một bó hoa tử đinh hương màu tím bước ra, liền thấy chiếc Maybach quen thuộc đỗ trước cửa.
Phù Hoàng mở cửa từ bên trong: "Lên xe."
Phù Diệp ôm hoa lên xe, nói: "Trùng hợp thật."
Trên xe buýt, cậu đã đặt đồ ăn, shipper đã để trước cửa nhà.
Vào nhà, Phù Diệp thay giày, cắm bó hoa tử đinh hương vào lọ. Phù Hoàng đứng sau thay giày, hành lang quá nhỏ, cậu không đi, lưng gần như chạm vào người hắn. Gần đây cậu rất nhạy cảm với mùi, hơi thở của Phù Hoàng dường như ở khắp nơi. Đột nhiên hắn đưa tay, bàn tay lớn nắm lấy gáy cậu, Phù Diệp run nhẹ, kêu lên một tiếng.
Giọng điệu dường như khác thường.
Phù Hoàng lập tức rút tay lại, hắn nghi ngờ cậu cố tình làm vậy.
Như một con mèo.
Ăn cơm, Phù Diệp mở điện thoại, đặt lên bàn, vừa ăn vừa xem video.
Phù Hoàng nói: "Ăn xong hãy xem."
Phù Diệp không nghe.
Cậu đang xem video về Thành Tổ và Hoàn Vương.
Hoàng đế và vương gia là vợ chồng cùng chung mộ, mạng xã hội dậy sóng, nhiều người làm video về họ. Phù Hoàng nghe thấy có blogger dùng giọng điệu phóng đại: "Hoàng đế và vương gia là anh em yêu nhau, sốc quá đi thôi!"
Hắn xắn tay áo sơ mi, tháo đồng hồ đeo tay, để vào ngăn kéo.
Âm thanh video rất lớn, Phù Hoàng chắc chắn đã nghe thấy. Họ ăn tối trong tin đồn tình ái của Thành Tổ và Hoàn Vương.
Trời tối hẳn.
Nhà mấy ngày chưa dọn, ăn xong, Phù Hoàng lại dọn dẹp.
Hắn rất sạch sẽ, nhưng hiếm khi bắt Phù Diệp làm việc nhà. Khi ở nhà hắn tự làm, nếu đi công tác xa lâu ngày, sẽ thuê người đến dọn định kỳ, thói quen này duy trì đến giờ.
Đôi lúc Phù Hoàng cảm thấy mình đang phụng dưỡng một vị thần.
Nhưng hắn sẵn lòng.
Hắn chưa bao giờ để Phù Diệp chịu thiệt thòi.
Hắn không muốn.
Khi hắn dọn dẹp, Phù Diệp đi tắm. Khi hắn xong việc, cậu cũng vừa tắm xong.
Trong phòng tắm đầy hơi nước, ngoài mùi sữa tắm và dầu gội còn có mùi pheromone ngọt ngào. Quần áo Phù Diệp thay ra chất đống trong giỏ.
Phù Hoàng cởi quần áo trên người, cũng bỏ vào giỏ.
Hắn thích mặc đồ đen, từ áo khoác đến qu.ần l.ót đều một màu, nhưng Phù Diệp thích màu nhạt, áo phông và qu.ần l.ót trắng tinh, áo khoác sặc sỡ. Giờ chúng chất đống cùng nhau.
Thân mật hơn chính họ.
Trước đây họ thường giặt chung quần áo, đồ lót hắn giặt tay, thói quen từ nhỏ, mấy năm nay cũng giặt giúp Phù Diệp.
Hôm nay hắn vẫn giặt qu.ần l.ót cho cậu.
Omega trong kỳ phát t.ình đều thơm như vậy sao?
Pheromone của họ dường như ở khắp nơi.
Giặt xong, hắn phơi ở ban công, dùng kẹp nhỏ màu hồng và xanh lá cây của Phù Diệp để cố định. Bên ngoài vẫn mờ ảo, quần áo hôm qua giặt vẫn chưa khô. Hắn đứng trên ban công một lúc, lấy điện thoại đặt mua một máy giặt đồ lót nhỏ.
Vẫn là khác biệt, hắn và Phù Diệp thực sự không thể quay lại như xưa.
Nhưng mua máy giặt nhỏ thì sao? Đồ lót của họ vẫn sẽ quay trong cùng một không gian.
Những phân tử pheromone trên người họ vẫn sẽ hòa vào quần áo của nhau.
Họ vốn đã gắn bó chặt chẽ như vậy.
Hắn tắt đèn ban công, trở vào phòng khách, nơi treo ảnh chụp cha mẹ và hai người họ, ảnh riêng của hắn và Phù Diệp còn nhiều hơn, từ lúc cậu còn non nớt đến khi tròn 18 tuổi được bao người theo đuổi. Trong nhà cái gì cũng có đôi, dép, bàn chải, cốc, gối, bát đũa, quần áo phơi ban công cũng lẫn lộn.
Có lẽ hắn còn không thể rời xa cuộc sống hiện tại hơn Phù Diệp, điều này khiến hắn trong cơn hỗn loạn sinh ra một cỗ khí tức, muốn gọi cậu ra, nghiêm khắc dạy dỗ một trận.
---------------------
Tác giả: Sẽ viết tỉ mỉ và dằn vặt hơn, cảm giác trái đạo đức mạnh hơn!