Phù Diệp mấy ngày nay mê mẩn chuyện tình giữa Hoàn Vương và Thành Tổ, điên cuồng sưu tầm mọi giai thoại, fanfiction về họ, thậm chí còn muốn đến Định Lăng tham quan. Người ta nói Định Lăng lúc này hoa xuân nở rộ, đẹp lắm.
Cậu liền hỏi thư ký của Phù Hoàng về lịch trình gần đây của hắn. Thư ký trả lời: "Bọn chị vừa kết thúc một dự án lớn, tổng giám đốc Phù mấy ngày nay đang nghỉ ngơi."
Phù Diệp giật mình. Cậu không biết chuyện này, Phù Hoàng cũng chẳng nói với cậu. Thảo nào tối nào về nhà cậu cũng thấy hắn có mặt. Cậu nhắn tin hỏi: "Anh đang nghỉ mấy ngày à?"
Phù Hoàng mãi sau mới trả lời: "Ừ."
Phù Diệp nói: "Vậy cuối tuần này đi picnic không?"
Lần này hắn trả lời chậm hơn, khoảng một phút sau, tin nhắn hiện lên: "Ừ."
Phù Diệp vội đề xuất: "Em muốn đến Định Lăng, dạo này nhiều người check-in lắm."
Phù Hoàng im lặng không hồi âm. Phù Diệp ôm điện thoại chờ đợi suốt nửa ngày.
Trời quang mây tạnh sau cơn mưa, hoa cỏ trong khuôn viên đại học Kiến Đài càng thêm rực rỡ. Kỳ phát tì.nh si.nh lý của cậu đã qua, nhưng kỳ phát t.ình trong tâm hồn mới chỉ vừa bắt đầu.
Điện thoại đột nhiên rung lên, khiến tim cậu đập loạn nhịp. Cậu vội mở ra, nhưng thất vọng khi thấy đó là tin nhắn từ bạn học Chương Khuê. Chương Khuê gửi một tấm ảnh chụp màn hình điện tử bên ngoài hội trường lớn - thông báo Phù Hoàng sẽ có buổi diễn thuyết tại trường vào tối thứ Sáu.
Phù Diệp sững sờ, lập tức chuyển tiếp cho Phù Hoàng. Hắn trả lời ngay: "Ừ."
Lướt lên xem lại, dù hai người nhắn tin nhiều, nhưng phần lớn Phù Hoàng đều trả lời cụt lủn. Và thường là cậu chủ động nhắn trước. Phù Hoàng hiếm khi nhắn tin trước, hắn thích gọi điện hơn.
Phù Diệp nghĩ thầm: "Lần này trả lời nhanh thế. Chuyện đi Định Lăng, chắc là không muốn trả lời rồi." Cậu thử thám một cách thận trọng, nhưng không đủ can đảm hỏi lại lần nữa.
Lý do cậu muốn đến Định Lăng, lý do muốn Phù Hoàng đi cùng, cả hai đều hiểu rõ.
Tiêu Dật Trần lại rủ cậu đi ăn sau giờ học, nhưng cậu vẫn từ chối. "Mấy ngày nay sao anh mày luôn có nhà thế?"
Phù Diệp đáp: "Anh ấy đang nghỉ."
Ánh hoàng hôn chiếu lên những cây anh đào trong trường, nhưng không đẹp bằng nụ cười của Phù Diệp - quá đỗi rực rỡ khiến Tiêu Dật Trần cảm thấy xót xa, nghĩ rằng một omega xinh đẹp như vậy chắc chắn không thuộc về mình.
Cậu ta lại nhớ đến người anh trai lạnh lùng, nghiêm nghị của Phù Diệp. Một alpha xuất chúng như thế, không biết đã có người yêu chưa? Hắn không phải anh ruột của Phù Diệp, một alpha trưởng thành và một omega sống chung như vậy liệu có ổn không?
Có vẻ hợp lý, nhưng cũng có gì đó kỳ quặc.
Về đến nhà, Phù Diệp phát hiện Phù Hoàng không có ở đó. Cậu liền gửi cho hắn một sticker mèo vàng chắp tay đợi cơm. Phù Hoàng gọi điện ngay: "Em tự ăn đi, anh đang ở ngoài với thầy Tần, tối về muộn."
Thầy Tần là người cậu biết, giáo viên cấp ba của Phù Hoàng, đã giúp đỡ hắn rất nhiều. Phù Hoàng từng dẫn cậu đi ăn cùng thầy hai lần. Con trai thầy Tần là Tần Khánh Hỷ, một beta xinh xắn, cậu luôn cảm thấy Tần Khánh Hỷ thích Phù Hoàng.
Vừa định hỏi xem Tần Khánh Hỷ có đi cùng không, cậu đã nghe thấy giọng nói của cậu ta vọng tới: "Anh Phù, anh thử món này đi, ngon lắm."
Mặt Phù Diệp tối sầm: "Ở đâu vậy? Em cũng chưa ăn, ăn cùng luôn đi."
Họ đang ở gần trường cấp ba số 1. Phù Diệp lập tức bắt taxi đến. Thầy Tần nhiệt tình chào đón: "Lúc nãy thầy còn bảo anh của em gọi em qua."
Phù Diệp ngoan ngoãn chào thầy, cười nói: "Dạo này anh ấy không muốn gặp em lắm."
Thầy Tần hỏi: "Hai đứa cãi nhau à?"
Phù Hoàng kéo ghế cho cậu ngồi. Phù Diệp ngồi xuống, liếc nhìn Tần Khánh Hỷ đang ngồi cạnh thầy Tần.
Tần Khánh Hỷ trình độ cao tay hơn cậu nhiều, cười tủm tỉm hỏi: "Không đến mức cãi nhau chứ? Anh Phù tính tình tốt thế cơ mà."
Phù Diệp nhận thực đơn từ tay Phù Hoàng, nói: "Anh ấy đối với người khác thì tốt, riêng với em thì rất tệ."
Tần Khánh Hỷ nghe xong liền cầm ly nước lên nhấp một ngụm.
Phù Diệp gọi hai món, Phù Hoàng lại gọi thêm một ấm nước lọc cho cậu. Cậu không uống được trà, uống vào sẽ mất ngủ.
Tần Khánh Hỷ nhìn cậu một lúc, hỏi: "Phù Diệp đã phân hóa chưa?"
Phù Diệp gật đầu: "Rồi."
"Hôm nay còn chỗ nào không ổn không?" Phù Hoàng hỏi.
Không ổn trong lòng, có tính không?
Phù Diệp quay sang nhìn Phù Hoàng, thấy hắn đang chăm chú nhìn mình, đuôi cụp xuống ngay: "Không có." Rồi ngoan ngoãn ăn cơm.
Sau bữa ăn, Phù Hoàng gọi taxi cho hai cha con thầy Tần. Thầy Tần muốn hút thuốc nên ra ngoài từ sớm. Phù Hoàng và cậu trò chuyện bên lề đường. Gió hơi lớn, nhiệt độ khoảng mười mấy độ vẫn lạnh, cuốn theo hoa rơi trên mặt đất. Phù Diệp đứng sau lưng Phù Hoàng, hắn giơ tay kéo mũ áo hoodie cho cậu.
Tần Khánh Hỷ tâm trạng không vui, hai tay nhét túi quần, đá mấy ngọn cỏ mọc từ khe gạch, đá đến trụi cả một khoảng.
Một lúc sau xe đến, họ tiễn hai cha con lên xe.
Phù Diệp cảm thấy Tần Khánh Hỷ chắc chắn thích Phù Hoàng, còn Phù Hoàng có biết hay không thì khó nói, bởi người thích hắn quá nhiều. Hồi còn học ở Kiến Đài, độ nổi tiếng của hắn không thua kém cậu. Đủ loại nam nữ, alpha, beta, omega. Có thời gian cậu mỗi ngày đều lo lắng, sợ một ngày Phù Hoàng đột nhiên về nhà thông báo đã yêu ai đó.
Một người đàn ông như Phù Hoàng yêu đương đồng nghĩa với kết hôn. Hắn yêu chắc chắn là với mục đích hôn nhân.
Về đến nhà, Phù Hoàng nhìn thấy hộp đồ ăn đặt đặt trên bàn chưa mở. Phù Diệp đi đến cất tất cả vào tủ lạnh.
Phù Hoàng về phòng thay quần áo, mở tủ ra lại thấy chiếc áo sơ mi trắng. Hắn đẩy nó vào sâu bên trong, lấy ra một chiếc áo hoodie dài tay. Phù Diệp ở phòng khách gọi: "Anh ơi, có điện thoại a."
Phù Hoàng ra ngoài nghe điện, là máy giặt đồ lót cậu đặt đã đến. Một lát sau nhân viên giao hàng mang máy giặt lên.
Phù Hoàng lắp đặt xong, chỉ cho Phù Diệp cách sử dụng. Phù Diệp đứng sát bên quan sát chăm chú, không có phản ứng gì đặc biệt.
Máy giặt sấy nhỏ gọn, Phù Diệp chưa dùng bao giờ. Nhà mới trang bị đầy đủ đồ điện tử hiện đại, nhưng căn nhà cũ này mọi thứ đều là đồ cũ từ thời bố mẹ còn sống. Trước đây, cậu luôn cảm thấy bất an trước những thay đổi này trong cuộc sống. Hai năm nay Phù Hoàng sau khi tốt nghiệp đột nhiên kiếm được nhiều tiền, đổi xe, mua nhà, ít về nhà hơn, như thể báo hiệu họ sắp bước vào một trạng thái sống mới, sớm muộn cũng mất kiểm soát. Cậu muốn ở lại căn nhà cũ này, giống như một sự chống chọi tuyệt vọng.
Nhưng lúc này cậu lại cảm thấy bình yên. Cậu như nhìn thấy vô số sợi dây vô hình đang buộc chặt cậu và Phù Hoàng lại với nhau. Phù Hoàng bắt gặp cậu trong tình huống xấu hổ nhất, nhưng chọn cách coi như không có chuyện gì. Lẽ ra cậu không nên cảm thấy thất vọng, mà nên vui mừng mới đúng.
Khi Phù Hoàng tắm xong, Phù Diệp bước vào, lấy chiếc áo lót và quần đùi hắn vừa cởi ra, bỏ vào máy giặt mới cùng đồ lót của mình, rồi đứng ngoài ban công ngắm nhìn.
Máy giặt kêu ro ro trên ban công, Phù Hoàng hâm sữa mang cho cậu, nhìn thấy đồ lót của hai người đang quần quật cùng nhau.
Cảm giác của Phù Hoàng rất phức tạp, kỳ quặc, tâm tư cũng theo đó mà xáo trộn. Phù Diệp uống cạn ly sữa nóng trong vài ngụm, lè lưỡi li.ếm sữa dính trên môi. Đầu lưỡi hồng hào, nhọn hoắt toát lên vẻ khỏe khoắn. Cậu trông thật trẻ trung và xinh đẹp, tuổi trẻ luôn tinh khôi, như toát ra hương thơm.
Phù Hoàng một tay chống hông, đứng trên ban công uống cạn ly thuốc Bắc. Dạ dày hắn không tốt, đây là thuốc Phù Diệp kê cho hắn. Cậu đã đến tận thành phố bên cạnh tìm một lão lang y chuyên trị bệnh dạ dày, nghe nói bố của bạn học cậu uống thuốc này mà khỏi bệnh. Hắn uống mỗi ngày một gói, kiên trì mấy tháng nay, không ngắt quãng, đi công tác cũng mang theo. Thuốc rất đắng, uống xong đầu lưỡi còn tê rần. Hắn cảm thấy vị đắng đó đã ngấm sâu vào mình.
Cuộc sống nếu cứ tiếp tục như thế này, không có gì thay đổi, có lẽ là tốt nhất. Nhưng hắn cũng biết điều đó là không thể.
Quần áo giặt xong, Phù Diệp với tay lấy ra, nói: "Mềm thật."
Họ là những người dù có bắt gặp đối phương tự sướng trên giường mình, đồ lót vẫn sẽ giặt chung với nhau.
---
Phù Hoàng: Làm anh trai và làm người yêu, mức độ kiểm soát hoàn toàn khác nhau.