Nàng cho rằng, chuyện này không giải quyết được gì!
Vì sao nam nhân đáng sợ này lại đột nhiên xuất hiện ở Diệp thành!
Đáy lòng Dương Xuyến Xuyến xuất hiện một trận khủng hoảng, theo bản năng, Dương Xuyến Xuyến cảm giác chuyện lớn không ổn, muốn chạy trốn!
Quả nhiên, Tô Cẩm Lí sẽ không cho nàng bất kì cơ hội nào.
Một đôi mắt chuẩn xác không có lầm nhắm chuẩn Dương Xuyến Xuyến.
Không cho Dương Xuyến Xuyến bất cứ cơ hội nào, nhàn nhạt nói một câu: “Vương phi của bổn vương, nàng chạy đi đâu đấy?”
“Bổn vương tìm nàng, thật đúng là tìm đủ vất vả!”
Dương Xuyến Xuyến nghe được lời nói như vậy, tức khắc một câu cũng cũng không nói ra được.
“Hử? Không nói lời nào?”
Tô Cẩm Lý không thay đổi sắc mặt nhìn Dương Xuyến Xuyến, nhẹ nhàng mở quạt xếp ra, phe phẩy lắc lắc.
Rồi sau đó, khóe miệng dần cong lên, hiện lên một nụ cười khinh thường:
“Vương phi đã từng nhanh mồm dẻo miệng của bổn vương đi đâu mất rồi? Hiện tại biến thành người câm à?”
Một câu của Tô Cẩm Lí làm Dương Xuyến Xuyến tức khắc cảm giác được rõ ràng sự phẫn nộ và nguy hiểm của nam nhân.
“Ngươi muốn làm gì?” Dương Xuyến Xuyến Xuyến quyết định, gọn gàng dứt khoát ngả bài với Tô Cẩm Lí.
Tô Cẩm Lí nhướng mày, sắc mặt vẫn lười biếng như cũ, nhàn nhạt liếc Dương Xuyến Xuyến một cái, đáy mắt khinh thường càng thêm mãnh liệt.
“Bổn vương có thể làm gì bây giờ? làm cái gì bây giờ?”
“Nếu không nói, vậy được! Bổn cô nương cũng không dây dưa!” Dương Xuyến Xuyến nhìn thoáng qua Tô Cẩm Lí, quyết định rời đi.
Ở bên cạnh hắn, nàng có một loại ảo giác bất cứ lúc nào cũng hít thở không thông.
“Cứ đi như vậy sao?” Tô Cẩm Lí lại giành trước một bước bắt được cánh tay Dương Xuyến Xuyến, ngang ngạnh kéo nàng đến trước mặt mình, kiêu căng nâng cằm nàng lên, đáy mắt mang theo một tia tàn khốc: “Vì trả thù nàng, bổn vương đã tìm thật lâu, sao có thể để nàng dễ dàng rời đi như vậy?”
Dương Xuyến Xuyến nhíu nhíu mày, bị Tô Cẩm Lí bắt lấy cánh tay, đau đến muốn chết.
Nàng cảm giác được rõ ràng, lực của nam nhân còn không ngừng gia tăng.
Gần như là muốn hung tợn mà bóp chết cả người nàng vậy.
Cố ngăn chặn sự đau đớn kia, Dương Xuyến Xuyến hơi hơi nhướng mày, nhàn nhạt liếc Tô Cẩm Lí một cái.