Vương Gia Ngốc Tỉ Tỉ Đến Đây

Chương 36

Một tháng qua đi, Huỳnh Hiểu vẫn bặt vô âm tín. Mộ Dung Phong phái rất nhiều người đi tìm kiếm nhưng không hề nhận được một chút tin tức về nàng.

Mộ Dung Phong mệt mỏi ngồi xuống giường, tay day day thái dương, hai mắt hơi khép lại. Cả tháng nay hắn điên cuồng tìm kiếm nàng, không có nghỉ ngơi gì. Gương mặt anh tuấn của Mộ Dung Phong có chút hốc hác, sầu muộn nhưng khí chất vương giả cùng nét lạnh lùng, kiêu bạc không hề bị mất đi. Mộ Dung Phong đưa tầm mắt ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn ánh trăng màu bạc trên nền trời đêm. Hiểu Hiểu của hắn giờ đang ở nơi nào? Nàng có khỏe không? Có biết hắn đang ngày đêm mong nhớ nàng không? Trong tâm hắn mường tượng ra bóng hình nàng, nàng nhìn hắn cười, nàng gọi tên hắn…Mộ Dung Phong ngây người cười ngô nghê, hắn vươn tay định chạm vào gò má nàng nhưng hình bóng đó chợt tan biến, chỉ còn lại một mảng hư không. Bàn tay hắn ở giữa khoảng không từ từ buông xuống, hai mắt hắn đờ đẫn chỉ còn một vẻ thất vọng.

Dạ thần ở ngoài cửa nhìn thấy Mộ Dung Phong như vậy liền có chút đau lòng. Lão đẩy cửa bước vào.

- Ai? – Mộ Dung Phong cảnh giác quay lại quát lên một tiếng.

Hắn nheo mắt quan sát nam nhân xa lạ kia. Lão sao dám tự tiện bước vào phòng của hắn như chốn không người?

Dạ thần cười khẽ một tiếng, lão ung dung đến bên cạnh Mộ Dung Phong, tự nhiên búng mấy cái vào đầu hắn. Mộ Dung Phong cảm thấy có một con sóng đang xâm nhập vào đại não hắn. Toàn thân hắn căng cứng, mồ hôi lấm tấm trên trán , hai tay hắn nắm chặt lại, trong đầu rung lên từng hồi rất mạnh. Rồi đột nhiên cơn chấn động ấy dừng lại, có một dòng nước chảy nhẹ nhàng mang theo những hình ảnh lạ lẫm lại có phần quen thuộc dần dần bao phủ tâm trí hắn. Hai mắt Mộ Dung Phong lóe lên một tia kinh ngạc nhưng nhanh chóng biến mất. Hắn ngẩng đầu nhìn lão nhân trước mặt :

- Cha.

Dạ thần hài lòng mỉm cười, lão vỗ nhẹ lên vai Mộ Dung Phong :

- Con trai. Cuối cùng con cũng chịu nhớ lại rồi.- Nói rồi lão rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Mộ Dung Phong có chút quan tâm nói.- Thần sắc của con không tốt. Là vì lo tìm kiếm người kia?

Mộ Dung Phong không đáp, chỉ khẽ gật đầu, tầm mắt chuyển rời ra xa. Ánh mắt hắn mông lung, trong mắt không hề tồn tại cảnh vật mà tồn tại một hình ảnh nào đó.

Dạ thần thở dài, con trai lão từ khi nào lại thành bộ dáng này? U Linh con lão từ trước đến nay luôn cao ngạo, lạnh lùng, đâu có dáng vẻ ủ dột, thất thần như vậy.

- U Linh, nàng mất tích là do con.

Mộ Dung Phong nghe thấy lời nói của Dạ thần liền quay đầu lại, hơi nhíu nhíu mày. Tại sao lại là lỗi của hắn?

- Thứ nhất là do con có Hỏa kiếm mà bọn Vân quốc kia thèm muốn, hơn nữa chúng bao lần muốn bắt con nhưng không thành, thế nên mới dùng nàng làm vật trao đổi. Nói cách khác nguyên nhân nàng bị bắt là do con. Thứ hai, con quá khinh suất. Con nhìn xem, vương phủ của con từ trên xuống dưới rất lỏng lẻo, không có quân lính gác, người hầu cũng không nhiều. Vương phủ của con rộng lớn mà vắng người hoàn toàn không có sức uy hiếp với những sát thủ bài bản kia. Thế nên, bọn chúng tiến vào như chốn không người, ngang nhiên bắt vương phi của con mà không hề gặp bất cứ trở ngại nào. Con nói xem, không phải do con thì do ai?- Dạ thần chậm rãi giải thích.

Mộ Dung Phong ngây ra một lúc, hắn cúi đầu, quả đúng là do hắn. Dạ thần thấy hắn đau khổ tự trách mình có chút thương xót. Lão đưa tay vỗ vỗ nhẹ vào người hắn :

- Nhưng cũng không thể trách mình con. Là Vân quốc ngu ngốc kia coi thường con nên mới động tới người của con. U Linh, con phải cho chúng biết lợi hại của mình, phải cho chúng thấy, đối đầu với con sẽ có kết cục như thế nào. U Linh, thiên hạ này là của con. Con hãy chứng tỏ con là kẻ mạnh nhất. Có vậy người khác mới khiếp sợ con, mới không dám đắc tội với con.

Hai mắt Mộ Dung Phong mở to, sát ý bỗng chốc che lấp mọi suy nghĩ của hắn. Đúng vậy, hắn phải cho cả thiên hạ này biết Mộ Dung Phong hắn là ai. Những kẻ trước kia coi thường hắn nhất định phải trả giá, mà đầu tiên chính là Vân quốc.

Dạ thần biết U Linh đã hoàn toàn bộc lộ bản tính của mình. Hiếu chiến, cuồng sát, lãnh khốc, tàn nhẫn,…Đó mới là U Linh con lão. Đám phàm nhân vô dụng đó sao là đối thủ của U Linh. Con trai lão bây giờ dù là phàm nhân tầm thường nhưng cũng là phàm nhân xuất sắc nhất. Chỉ có hắn mới xứng đáng làm chủ thiên hạ này. Năm ấy, chẳng phải vì U Linh cuồng sát mà bị đày ải xuống nhân gian, là do địa vị của U Linh lúc ấy quá cao, chiến công hiển hách khiến người người ngưỡng mộ. Vì thế thiên đế sợ U Linh sẽ cướp mất ngôi vị của mình nên mới đày ải hắn. Dạ thần nghĩ đến đây, trong mắt tràn ngập lửa giận. Xét về năng lực thiên đế kia so với U Linh sao bằng, chẳng qua là có cái ngai vàng kia nên mới hạ bệ con lão mà thôi. Hừ, con lão không làm được thiên đế thì làm hoàng đế của cả thiên hạ, của cả loài người này.

***

- Vương gia, vẫn chưa có tin tức.- Vệ Ảnh quỳ xuống bẩm báo.

Mộ Dung Phong ngồi an tọa trong thư phòng, hai tay để lên bàn, chăm chú xem bản đồ. Hắn gật đầu tỏ ý đã biết, phất tay cho Vệ Ảnh lui. Vệ Ảnh theo đó rời đi, trước khi đi còn báo lại :

- Vương, bệ hạ giao cho người năm mươi vạn quân.

- Ta đã biết.- Mộ Dung Phong nhàn nhạt đáp lại, hai mắt không rời khỏi tấm bản đồ trước mắt.

Hắn gõ gõ mặt bàn, gương mặt bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Thực ra trong lòng hắn có một chút dao động khi nghe Vệ Ảnh nói không có tin tức. Thủy chung vẫn là lo lắng cùng thương nhớ. Hắn nhắm hai mắt lại, ngả lưng vào thành ghế, trong tay nắm chặt một thứ, là chiếc còi ngọc mà nàng hay mang trên người.

***

- Ta giao cho binh cho tiểu Phong là đúng hay sai?- Mộ Dung Triệt bất giác tự hỏi.

Hắn biết trận chiến này là không thể tránh khỏi nhưng để tiểu Phong ra trận có phải là lựa chọn tốt. Tiểu Phong từ trước đến nay chưa từng cầm binh lần nào, cũng chưa từng biết chiến tranh khốc liệt ra sao, liệu có thể bảo toàn tính mạng?

Mọi lo lắng của Mộ Dung Triệt đều là vô ích. Hắn không nhớ rằng, U Linh thần từng cầm quân tiêu diệt Ma giới sao? Huống chi, bây giờ Mộ Dung Phong có được toàn bộ kí ức kiếp trước, lại có Hỏa kiếm trong tay, muốn thua cũng khó.

Sách sử nói rằng, chiến tranh giữa Vân quốc và Nhân quốc năm đó là trận chiến ác liệt và đẫm máu nhất trong lịch sử. Người ta không đếm xuể số người tử trận mà trong đó có những nhân vật hiển hách một thời. Các nhà sử học viết về sự kiện này : “Năm chín trăm, Nhân quốc cùng Vân quốc khai chiến. Thành trì đổ nát, tan hoang, người chết vô số, máu chảy thành sông, khắp nơi đâu đâu cũng có tiếng khóc than. Thảm cảnh đẫm máu, ám ảnh ngàn đời.”
Bình Luận (0)
Comment