Vương Gia Ngốc Tỉ Tỉ Đến Đây

Chương 37

Quân đội Nhân quốc hùng hậu, dưới sự chỉ huy của Mộ Dung Phong liền đánh đâu thắng đó. Chiến tranh xảy ra vô cùng tàn khốc, máu chảy đầu rơi, khói lửa đại mạc là lúc anh hùng lên ngôi. Tiêu Dao Vương một thân giáp bào màu bạc, chiếc mặt nạ bạc che đi gương mặt tuấn mĩ. Hắn oai vệ ngồi trên lưng ngựa ra lệnh :

- Công thành.

Đám binh sĩ hô vang một tiếng rồi đồng loạt tiến lên. Quân Vân quốc cho đội cung thủ chuẩn bị sẵn ở trên tường thành chỉ cần thấy Nhân quốc tiến lên liền phóng tiễn. Trong thành, quân đội tập hợp thành hàng, chúng mang những gốc cổ thụ lớn chắn ở cổng thành đã khép chặt để ngăn công kích từ bên ngoài. Quân Nhân quốc giơ khiên lên chắn một loạt tên bắn xuống, họ ném móc câu nối với dây lên thành rồi coi như cáp treo lần lượt đu qua. Hỏa tiễn phóng ra, đá phóng xuống, binh sĩ tử trận vô vàn. Đám lính Nhân quốc lên được thành lập tức vung kiếm chém quân địch. Hai bên đánh nhau rất quyết liệt, tiếng binh khí vang lên như hồi chuông của Tử thần. Mộ Dung Phong phất tay, từ đằng sau hắn tiến lên là một chiếc xe chở một hỏa pháo vô cùng lớn mà phải mười mấy người mới đẩy lên được. Mộ Dung Phong rút kiếm, phóng một tầng lửa lớn châm ngòi nổ. Quả pháo kia bắn ra đi với tốc độ rất nhanh.

Uỳnh…Cả trời đất gần như rung chuyển, cổng thành bị phá, mở toang bốc lửa lớn, trên tường thành xuất hiện những vết nứt lớn do sức công phá kinh khủng từ ngọn pháo kia.

Theo đà đó, Nhân quốc mạnh mẽ tấn công. Mộ Dung Phong dùng khinh công bay lên, vung kiếm chém thành một dải lớn màu đỏ đầy uy lực.

Phụt…phụt…Những cái đầu lăn lóc rơi xuống, trong đó có một đô đốc thành. Quân sĩ Nhân quốc thấy chiến tướng của mình dũng mãnh như vậy, sĩ khí liền dâng cao, đồng loạt giơ kiếm lên xông tới. Trước quân đội mạnh như hổ của Nhân quốc, đám tàn quân Vân quốc liền tháo chạy. Chúng mất hết toàn bộ ý chí chiến đấu, chỉ biết cắm đầu chạy để bảo vệ tính mạng. Vì thế mà trong quân hỗn loạn, người người dẫm đạp lên nhau mà chết.

Vân quốc thua thảm hại, tử sĩ nhiều vô số, thành trì đổ nát tan hoang nhuốm một màu tang thương chết chóc. Mộ Dung Phong cho quân tiến vào kinh thành, tất cả những kẻ ngoan cố kháng cự hắn đều giết chết. Thủ đoạn của Mộ Dung Phong rất tàn bạo, hắn không thích nói nhiều, chỉ thích dùng hành động. Khi bảo kiếm của hắn vung lên cũng là lúc máu đổ thành sông. Vó ngựa của hắn đi đến đâu, tiếng khóc than lan tới đó. Đối đầu với hắn kết cục chỉ có một chữ" chết" . Và đó cũng là kết cục của hoàng đến Vân quốc. Lão chết trong đau đớn, đầu bị treo trên tường thành. Hành động này của Mộ Dung Phong chỉ dùng hai chữ tàn bạo để mà nhận xét.

Sau Vân quốc là đám người thảo nguyên hống hách, kiêu ngạo. Chúng bao lâu nay luôn tìm cách xâm phạm lãnh thổ Nhân quốc. Quân thảo nguyên rất mạnh, lại hiếu chiến và có thế mạnh về kị binh. Chúng nhân cơ hội Nhân quốc và Vân quốc chiến tranh để ra tay bởi lẽ quân đội Nhân quốc đã dồn hết về phía Tây Bắc để chiến đấu với Vân quốc. Nhưng chúng đã lầm, Mộ Dung Triệt phái mười vạn quân đi ngăn chặn quân thảo nguyên, cố gắng dùng lối đánh lâu dài để cầm cự một thời gian. Mộ Dung Phong ở phía Tây Bắc dùng cách đánh nhanh thắng nhanh, nâng cao sĩ khí của quân lính, sau đó tức tốc dẫn binh về Đông Bắc cứu trợ. Trước đám người thảo nguyên như lang sói, Mộ Dung Phong quyết lấy bạo áp chế bạo. Chỉ trong vòng nửa năm, hắn đánh cho đám thảo nguyên đến què quặt phải chịu nộp giáp đầu hàng, hằng năm tiến cống cho Nhân quốc.

Mộ Dung Phong ngồi trên ngựa, oai phong lẫm liệt, gương mặt thủy chung một sắc lạnh lùng làm cho người ta vừa tôn sùng vừa kính sợ. Khải hoàn trở về, lễ đón rước hắn tổ chức vô cùng long trọng. Đoàn quân thắng trận hiên ngang trở lại, người dân trong thành nô nức ra đón, tiếng hô vang, tiếng ca tụng vang lên không ngớt. Chỉ trong vòng gần hai năm, danh tiếng của hắn đã vang xa bốn bể. Mộ Dung Phong- Chiến thần của Nhân quốc, cũng là tên ác ma gây ám ảnh nhất trên chiến trường.

Thanh thế của Mộ Dung Phong lên cao, không ai dám gọi hắn là tên ngốc nữa. Vài vị quan cố ý muốn kết thân với hắn nhưng hắn chỉ cần lừ mắt một cái, họ liền sợ hãi cắp đuôi bỏ chạy. Có một số kẻ hay nịnh hót, cố ý nói xấu về Mộ Dung Phong với hoàng đế, chê rằng hắn quá tàn bạo, quá chuyên quyền, coi thường phép nước. Mộ Dung Triệt nghe xong chỉ ậm ừ cho qua.
Nhưng không biết tại sao tin tức này truyền tới tai Mộ Dung Phong. Hắn nghe vậy lập tức túm cổ tên nịnh thần, gằn giọng nói :

- Ngươi kêu ta quá tàn bạo. Được, bổn vương cho ngươi biết thế nào là tàn bạo.

Kết cục thế nào thì chắc hẳn là ai cũng rõ. Từ đó, không ai dám nói gì về Tiêu Dao Vương hết, có nói cũng phải đóng cửa kín mít, không để ai nghe thấy. Bằng không, cái đầu sẽ nhanh chóng lìa khỏi cổ.

Tính tình Mộ Dung Phong càng lúc càng thay đổi. Hắn như tòa băng sơn lạnh lẽo, lại tàn nhẫn vô cùng, dường như không ai thấy được nụ cười trên mặt hắn. Không ai dám chọc giận hắn, người ta bảo thà đắc tội với hoàng đế còn hơn đắc tội với Tiêu Dao Vương.

Mộ Dung Triệt thấy đệ đệ thay đổi như vậy, lại không có cách nào ngăn cản, hắn vô cùng phiền não. Xem ra, để tiểu Phong trở lại như trước chỉ còn cách tìm được Huỳnh Hiểu. Chỉ là, gần hai năm qua, dù phái bao người đi tìm kiếm, hắn vẫn không nhận được bất cứ tin tức nào về nàng.

Mộ Dung Phong ngồi trong phòng, mân mê chiếc còi ngọc trong tay. Phút chốc ánh mắt hắn chứa bao dịu dàng cũng yêu thương vô hạn. Chẳng ai biết Tiêu Dao Vương lãnh khốc vô tình lại có dáng vẻ này.

-Hiểu Hiểu, nàng đang ở đâu? Tại sao nàng đến bên cạnh ta chưa bao lâu lại tàn nhẫn rời bỏ ta như vậy? Hiểu Hiểu, ta rất đau khổ, nàng biết không? Ta bây giờ không bị thiên hạ gọi là "tiểu ngốc tử" mà gọi là " bạo vương". Hiểu Hiểu, nàng có trách ta thay đổi không? Không có nàng, ta không biết phải làm gì cả. Không có nàng, thế giới này đối với ta hoàn toàn vô nghĩa. Hiểu Hiểu, ta rất nhớ nàng, ta nhớ nàng phát điên lên. Ta sẽ giết hết tất cả, ta sẽ đem kẻ to gan dám đem nàng đi vùi xuống địa ngục. Hiểu Hiểu, đợi ta, ta nhất định sẽ tìm được nàng.

Hắn nắm chặt chiếc còi trong tay, ánh mắt bất chợt chuyển thành lạnh lẽo.

***

- Hiểu Hiểu, nàng đang ở đâu? Mau trở về bên ta, nàng mau trở lại…
Huỳnh Hiểu nằm trên giường vặn vẹo thân mình, hai tay nắm chặt ga giường, mồ hôi lạnh chảy xuống. Huỳnh Hiểu nhìn thấy hình bóng mờ mờ của một nam nhân, hắn gọi nàng? Nhưng hắn là ai? Tại sao biết tên nàng? Trái tim nàng chợt nhói lên, nàng cảm giác hắn rất quen thuộc nhưng không thể nào nhớ ra hắn.

- Aaaaaa…

Huỳnh Hiểu kêu một tiếng rồi tỉnh dậy. Nàng lau mồ hôi trên trán, hơi thở có chút gấp gáp. Đây không biết là lần thứ bao nhiêu nàng có giấc mộng này. Nam nhân đó là ai? Tại sao hắn liên tục xuất hiện trong giấc mơ của nàng, liên tục kêu nàng quay trở lại?

Huỳnh Hiểu cố gắng suy nghĩ nhưng vẫn mông lung không nhớ rõ ràng.

Cộc…cộc…cộc.

Tiếng gõ cửa làm nàng bừng tỉnh. Huỳnh Hiểu lật chăn, xuống giường, bàn chân nhỏ nhắn xỏ vào đôi dép bông nhanh chóng di chuyển tới cửa.

- Hức…Chị Hiểu Hiểu…em…em làm rớt chiếc vòng mà ba em để lại ở bờ suối rồi.- Một cô bé chừng tám tuổi ở cô nhi viện vừa nói vừa khóc. Thanh âm non nớt nức nở làm ai cũng thấy thương cảm.

Huỳnh Hiểu ngồi xuống, xoa đầu cô bé dỗ dành :

- Thanh Thanh, chị Hiểu Hiểu sẽ giúp em đi tìm. Em đừng khóc nữa.

Nghe vậy, đôi mắt ngập nước kia hấp háy vui mừng. Thanh Thanh quệt tay lau nước mắt.

- Em biết chị Hiểu Hiểu là tốt nhất mà.
Bình Luận (0)
Comment