Vương Gia Nhàn Tản, Vương Phi Nông Môn

Chương 21

Editor: Hương Cỏ

Đi trên đường không nói chuyện nữa. bởi vì còn sớm nên cũng chưa có nhiều người đi lại trong thôn. Thỉnh thoảng gặp một hai người cũng sẽ cười lên tiếng chào hỏi.

Trong trí nhớ Tần Tinh vẫn còn ấn tượng, đi ngang qua nhà cũ Tần gia liếc mắt nhìn một cái. Nhà ngói lớn, sân rất rộng, xem ra là căn nhà đẹp trong thôn. Cửa sân mở ra nhìn thấy một bóng người, là Tần Đông. Nàng không tính chào hỏi, miễn cho lại phát sinh xung đột với bọn họ.

Tần Liễu thị đi qua nhà cũ mới nói "Qua mấy ngày nữa là đại thọ sáu mươi của gia gia các con. Cô cô các con chắc cũng về. Tuy rằng chúng ta bị đuổi ra ngoài nhưng cấp bậc lễ nghĩa không thể thiếu, đến lúc đó cũng phải tới hỗ trợ."

Tần Tinh cảm thấy không nên, nếu đến hỗ trợ, sợ lại xảy ra chuyện gì rắc rối vội nói "Nương, gia gia và nãi nãi khẳng định không muốn gặp chúng ta. Người đến hỗ trợ còn bị mắng chửi. Chúng ta đã bị đuổi ra rồi, người cũng không cần phải đến để bị bắt nạt. Bây giờ trong tay chúng ta có bạc, đến lúc đó đến.... đến.... tặng lễ là được rồi!" Suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra người cổ đại nói biếu tiền mừng thọ là thêm lễ, quà cưới gọi là tặng quà thành thân. Cũng ở nông thôn, hai thước vải, mấy quả trứng gà, hoặc là miếng thịt cũng là thêm lễ!

Tần Liễu thị nghĩ nghĩ, nói "Đến lúc đó lại nhìn đi... Lúc cô cô các con ở nhà thì đối với các con cũng được…. Coi như cho bà ta thể diện..."

Tần Ngọc không thuận theo "Nương, vậy mà còn kêu được sao! Lấy hết đồ cưới của người mang đi, còn..."

Tần Tinh đối với cô cô trong lời Tần Liễu thị không có nhiều ấn tượng. Chỉ nhớ kỹ cũng là người kiêu ngạo ương ngạnh, là con gái yêu của Tần lão gia và Tần La thị, gọi là Tần Liên Chi, gả đi Lâm trấn. Hình như hoàn cảnh cũng không tệ, chỉ là rất ít khi về nhà mẹ đẻ! Tần Tinh nghĩ tới mấy người của nhà cũ thì bĩu môi. Nếu ta là người nhà này, gả đi ra ngoài cũng không muốn về nhà! Nhưng tiểu cô kia cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt gì! Tần Liễu thị cảm thấy không chửi mắng, đánh đập thì cũng được rồi!

Nói tới đồ cưới, Tần Tinh lại nghĩ đến hình như luôn luôn không nghe Tần Liễu thị nói về nhà ngoại. Hình như mình cũng không có gì ấn tượng, Tần Ngọc thì càng không nói tới.

Vì thế hỏi Tần Liễu thị "Nương, con không nghe người nhắc tới ngoại công, bà ngoại..."

Ánh mắt Tần Liễu thị hơi tối, nhẹ giọng nói "Sau khi sinh đại tỷ con, ngoại công và bà ngoại có đưa cữu cữu và mợ đến thăm. Lúc đó phát sinh xung đột với gia gia, nãi nãi nên không lui tới nữa. Ngoại công mất vào năm nương sinh con, bên nhà chỉ cho người báo tin cho nương biết, kêu nương không cần trở về... Sau này bà ngoại con mất, ngay cả báo tin cũng không có. Cuộc sống của cữu cữu con cũng không dễ dàng..."

Tần Tinh vừa nghe Tần Liễu thị nói mơ hồ không rõ thì đã hiểu hơn phân nửa. Ngoại công và bà ngoại sinh hai người con là nương và cữu cữu. Cữu cữu lại cưới một người mợ lợi hại. Cả nhà đến thăm nương bị gia nãi tranh cãi một hồi thì cảm thấy mất mặt nên không lui tới nữa. Ngoại công bà ngoại bị mợ đắn đo cũng không có cách nào...

"Nương, đừng đau lòng, cũng không xa lắm, chờ sau này chúng ta tốt hơn sẽ về thăm họ." Tần Tinh an ủi Tần Liễu thị. Tần Tinh mơ hồ nhớ nhà ông bà ngoại ở trong thôn sau núi.

"Ừ, chờ chúng ta tốt lắm thì trở về bái lạy ông bà!" Tần Liễu thị lau nước mắt.

Ba mẹ con vừa đi vừa nói thì tới nhà Vương gia. Vương gia cũng không phải nhà giàu có, là một người phúc hậu. Bình thường cũng chiếu cố cô nhi quả phụ Tần Liễu thị. Nếu không Tần Tinh cũng sẽ không đồng ý đến Vương gia hỏi thăm chuyện xây nhà! Tần Tinh là người mang thù, mặc kệ là Tần Tinh kiếp trước, hay là nguyên chủ Tần Tinh!

Vương Hổ hai mươi tuổi, vừa cưới tức phụ, cũng là người sau núi, họ Lí. Mi thanh mục tú, xem ra là người tương đối dịu dàng.

Vương Hổ còn có một muội muội gọi là Vương Lộc, mười sáu tuổi, đã định cho người bên thôn Lân, sang năm gả đi.

Hai huynh muội không có nương, luôn luôn là cha nuôi khôn lớn. Cha Vương Hổ là Vương Thiện Võ cũng là thợ xây. Trong nhà không có nàng dâu, có lòng tìm một người bầu bạn lại sợ không tốt với các con. Các con lớn dần cũng không nghĩ tới chuyện này nữa! Cuộc sống tuy gian nan, nhưng tính tình huynh muội Vương gia tốt, lại hiếu thuận, Vương Thiện Võ cũng cảm thấy đủ! Sau này bắt tay dạy nghề cho Vương Hổ. Hai cha con làm việc kiên định, cũng có thể chịu khổ. Mấy năm nay dựa vào tay nghề cuộc sống cũng khá hơn. Có thế mới cưới vợ cho Vương Hổ, mới được nhà Vương Lộc cho phép! Vương Thiện Võ tự biết mình đã lớn tuổi, chạy ra ngoài nhận việc đều giao cho Vương Hổ. Có điều chỗ này thâm sơn cùng cốc, quanh năm suốt tháng cũng không có mấy nhà có thể xây nhà, cũng lắm thì sửa phòng, xây chuồng heo hay làm mấy việc vặt!

Gõ cửa viện, mở cửa là Vương Lộc, mày rậm mắt to, môi dày, dáng người trung bình, thấy là Tần Liễu thị và Tần Tinh Tần Ngọc thì ngạc nhiên nhưng vẫn nhiệt tình đón vào."Là Tần tam thẩm ư, mau vào đây ngồi." Tuy rằng đều biết đến Tần Liễu thị đã ra khỏi Tần gia nhưng vẫn gọi theo tên cũ như trước kia, tiếp đón Tần Liễu thị, lại kéo tay Tần Tinh "Tinh nhi, nghe nói cô ngã bị thương, giờ đã đỡ chưa?"

"Đã tốt lắm rồi Lộc tỷ tỷ!" Ngoại trừ người trong nhà, Tần Tinh vẫn bài xích thân cận với người ngoài, bất động thanh sắc rút tay ra, vừa đi vào viện vừa nhìn xung quanh, "Lộc tỷ tỷ, Vương đại bá và Hổ ca đâu, chúng tôi tìm bọn họ có chút việc."

"Là Tần thẩm à, bà tìm cha và Hổ tử có chuyện gì sao? Hắn ở đằng sau vườn, để tôi đi gọi!" Vừa nói chuyện là Lý thị tức phụ của Vương Hổ. Trên mặt tươi cười mang theo vài phần chân thành, Tần Tinh chỉ nhìn là biết ngay người thật thiện lương hay giả bộ ngoan dịu, thấy vẻ chân thật cũng chân thành nở nụ cười "Chào Lý tẩu tử." Tần Ngọc cũng chào hỏi theo.

Vương Lý thị cười "Mọi người ngồi một lát, Lộc nhi, rót cho thím miếng nước, ta đi gọi cha và Hổ tử", xoay người đi vào hậu viện.

Vừa ngồi xuống chỉ chốc lát sau, một thiếu niên trẻ tuổi dáng người khôi ngô cùng một nam tử ước chừng hơn bốn mươi tuổi từ sau viện đi ra.

"Ôi, không phải Tần tam muội sao? Hôm nay ngọn gió nào đưa cô tới đây vậy!" Người nam tử đi trước chính là Vương Thiện Võ  cha Vương Hổ! Đều là người cùng thôn quê, gia cảnh mọi người thế nào đều biết cả. Vương Thiện Võ là người hào sảng, có gì cũng không giấu được!

"Ôi, Vương đại ca kìa, chẳng phải vì bình thường không có chuyện sao! Hôm nay có chuyện nên mới tới hỏi thăm Vương đại ca và Hổ tử một chút" Tần Liễu thị cũng không dông dài, nói thẳng ý định đến.

Vương Hổ và Vương Lộc có nhiều nét giống nhau, mày rậm, môi cũng dày, trước tiên lấy ghế dựa cho cha mình ngồi, lại chào hỏi Tần Liễu thị rồi mới nói "Tam thẩm ngài nói đi, có việc gì ngài cứ hỏi."

"Hoàn cảnh nhà của ta thế nào Vương đại ca cũng biết rồi. Bọn nhỏ đều lớn, nhà kia là trong thôn thấy chúng ta cô nhi quả phụ đáng thương nên cho mượn. Nhưng cũng đã cũ nát không thể ở. Nhà ta đang nghĩ tìm nơi xây nhà. Vương đại ca cùng Hổ tử đều làm việc này nên muốn hỏi thăm mọi người một chút. Muốn làm nhà thì phải tốn bao nhiêu bạc?" Tần Liễu thị nói một phen, Vương Thiện Võ và Vương Hổ đều hiểu rõ. Cha con nhìn nhìn nhau nghĩ, trước đây nhà này cả đồ ăn cũng không có, nhà mình còn đưa hai bữa ăn. Bây giờ lại có tiền làm phòng ở ư? Nhưng hai cha con đều là người phúc hậu cũng không hỏi nhiều! Không phải loại người thấy người khác tốt thì mình không thoải mái!

Vương Hổ mở miệng "Tam Thẩm, vậy phải xem ngài xây nhà bao lớn, dùng vật liệu gì."

Tần Liễu thị nhìn về phía Tần Tinh. chủ ý này là Tinh nhi nghĩ ra, theo bản năng cảm thấy nên nghe Tần Tinh nói.

Tần Tinh nhận được ánh mắt Tần Liễu thị, cũng không ngại ngùng, nhìn về phía Vương Thiện Võ cùng Vương Hổ nói "Vương đại bá, con muốn xây nhà gạch, ít nhất sáu gian phòng ở, mặt khác làm phòng bếp cùng nhà xí, lát sân. Ngài giúp con tính xem phải mất bao nhiêu bạc?"

Vương Thiện Võ cùng Vương Hổ vừa nghe trong lòng kích động. Nhà lớn như vậy, còn muốn toàn bộ xây gạch, cả sân cũng lát. Đây là độc nhất vô nhị trong thôn đó!

Rốt cục Vương Thiện Võ lớn tuổi, trấn định rất nhanh. Vương Hổ thì vẻ mặt không che giấu được hưng phấn "Tinh nhi, cô thật xây nhà lớn vậy sao, cô..."

Tần Tinh biết Vương Hổ muốn hỏi có nhiều bạc như vậy hay không. Vì thế nói "Vương đại bá, ngài xem đại khái cần bao nhiêu bạc?"

Vương Thiện Võ cúi đầu nghĩ nghĩ, lại vẽ vẽ trên mặt đất, ngẩng đầu, chần chờ giơ lên một bàn tay nói "Nhà lớn như vậy thế nào cũng phải tốn thế này."
Bình Luận (0)
Comment