Vương Gia Nhàn Tản, Vương Phi Nông Môn

Chương 22

Editor: Hương Cỏ

Tần Tinh vừa thấy một bàn tay, năm trăm lượng? Mím môi hơi uể oải! Vậy thật đúng là phải cố gắng nữa!

Nào biết Tần Liễu thị vỗ tay một cái vẻ mặt hào khí! "Năm mươi lượng, năm mươi lượng không thành vấn đề..."

Tần Tinh vẻ mặt hoài nghi nhìn Vương Thiện Võ, năm mươi lượng? Tiện nghi vậy sao?

Vương Thiện Võ và Vương Hổ cũng sửng sốt, năm mươi lượng đó, năm mươi lượng đủ cho cả nhà nông dân ăn cả đời!

Nhà nông thôn xây nhà, tốt lắm thì cũng lấy gạch xây nhà chính, các nhà phụ làm bằng đất. Nếu toàn bộ dùng dạch thì nhiều lắm cũng chỉ ba phòng, càng miễn bàn sân cũng lát gạch. Cũng không phải đều dùng ngói, cũng có khối người dùng cỏ tranh làm nóc nhà vững chắc. Dù vậy thì nhà như thế ở nông thôn cũng chỉ có mười mấy nhà.

Chờ Tần Tinh phản ứng lại biết được thật sự là năm mươi lượng thì phút chốc cảm thấy mình chính là nhà giàu mới nổi!

Tần Liễu thị hỏi thăm giá cả rõ ràng dẫn theo Tần Tinh cùng Tần Ngọc định rời đi.

Tần Tinh lại nói với Vương Hổ "Hổ ca, ta định tự mình vẽ, mọi người có thể làm theo bản vẽ được không?"

Vương Hổ gật gật đầu "Không thành vấn đề, mọi người xác định thời gian đi rồi tới tìm ta là được."

Tiễn bước mẹ con Tần gia, người một nhà Vương gia còn đang suy nghĩ chuyện này, đặc biệt là Vương Hổ, trong lòng còn đang cân nhắc. Không phải mọi người đều nói Tần Tinh nhà Tam Tần gia không nói gì sao? Thoạt nhìn là người rất có chủ ý chứ? Lắc đầu, cảm thấy thật đúng là lời đồn không thể tin!

Cuối cùng Vương Thiện Võ ra kết luận "Người nhà này muốn phát tài!"

Vương Hổ, Vương Lý thị, Vương Lộc đều từ chối cho ý kiến, cũng không liên quan, đều muốn an ổn sống thôi!

Tần Liễu thị hỏi thăm được rồi, nghĩ trong tay mình còn hơn năm mươi lượng bạc, xây nhà là không thành vấn đề, trong lòng khoan khoái rất nhiều! Lại mang theo hay tỷ đệ đi nhà trưởng thôn.

Nhà trưởng thôn nằm ở giữa thôn, năm gian nhà ngói lớn, đất nhà hỗn hợp. Thôn trưởng họ Lí, mọi người đều gọi Lý trưởng thôn, hơn sáu mươi tuổi, cùng bạn già Lý Trương thị có hai con trai một khuê nữ, đều đã lập gia đình, khuê nữ gả đi trấn trên.

Con trai lớn Lý Trường Minh cưới tức phụ cùng thôn họ La, là người sắc sảo. Sinh hai con trai, một con gái. Lý La thị này không thiếu ỷ vào nhà mình có công công là thôn trưởng để mưu lợi cho nhà mẹ đẻ, cũng ỷ vào đó mà kiêu căng không ai bì nổi, xem thường người khác. Nhưng lại thân thiết với Tần Lưu thị nhà Tần nhị gia!

Con trai nhỏ của thôn trưởng Lý Trường Thanh làm thợ mộc ở trấn trên, lấy tức phụ là Điền thị thôn bên cạnh, ôn nhu thiện lương. Kết hôn hai năm còn chưa có con. May mắn Lý thôn trưởng và bà bà Lý Trương thị đều là người phúc hậu hiểu biết!

Lúc Tần Liễu thị gõ cửa viện, người mở cửa là Lý La thị. Nhìn thấy mẹ con Tần Liễu thị đứng ở cửa, trong mắt lóe lên một tia khinh thường chán ghét, hắng giọng nói "Ôi, ta tưởng là ai chứ, thì ra là Tần gia tam tẩu tử. Đến nhà chúng ta sớm như vậy có việc gì sao?" Đứng chắn ở cửa viện, không định để mấy người Tần Liễu thị đi vào.

Tần Liễu thị cười khách khí xa cách, "Chúng ta đến tìm Lý thôn trưởng có chút việc..." Cũng không muốn nhiều lời với Lý La thị.

"Ô, thôn trưởng là người ai muốn gặp cũng được sao? Thôn trưởng cha nhà chúng ta rất là bận rộn." Vẻ mặt không khách khí.

Tần Tinh nhìn gương mặt tiểu nhân kia chỉ muốn tát cho một cái, lại nghĩ tới Tần gia nhị nương, nghĩ quả nhiên là vật họp theo loài! Không để ý Lý La thị nữa, bất động thanh sắc đẩy đẩy Tần Ngọc bên người nàng, nháy mắt ra hiệu. Tần Ngọc hiểu ngay, cúi người xuống lách một cái, linh hoạt chui xuống dưới người bà ta chạy vào viện gọi "Thôn trưởng gia gia, thôn trưởng gia gia."

Lý La thị bị Tần Ngọc đẩy một cái người lảo đảo sang phía cạnh cửa, mở miệng mắng "Xú tiểu tử không giáo dưỡng ở đâu ra vậy, đây là chỗ nào chứ, là chỗ mày có thể xông vào sao?"

Tần Liễu thị định nói gì, Tần Tinh đã kéo Tần Liễu thị đi vào viện, căn bản không thèm quan tâm người này! Người như thế, càng quan tâm họ càng lên giọng hơn!

Tần Ngọc lại kêu mấy lần thôn trưởng Gia Gia. Nghe được tiếng kêu, một phụ nhân tuổi còn trẻ bước ra, là Lý Điền thị, tức phụ Lý Trường Thanh, vẻ mặt hiền lành "Là Ngọc Nhi sao, ta nói nghe có người gọi mà! Con tìm thôn trưởng sao? Con chờ đấy, ta đi gọi cho con" nói xong, xoay người vào nhà.

Tần Ngọc không kêu nữa đứng ở trong viện. Lý La thị vội vàng hổn hển đi vào trong phòng. Còn chưa đi vào nhà, một lão nhân hơn sáu mươi tuổi đi ra, mặt tròn, mặt mày hiền lành, quét mắt lườm Lý La thị mà  không nói gì. Lý La thị ngượng ngùng đi vào phòng.

Lý thôn trưởng nhìn thấy Tần Liễu thị, vẫy vẫy tay "Là Tần tam nương sao, ngồi đi, tìm ta có việc gì không?"

"Con chào thôn trưởng gia gia." Tần Ngọc và Tần Tinh đứng thẳng, quy củ chào hỏi.

Lý thôn trưởng sờ sờ đầu Tần Ngọc đầu, cười nói "Thật sự là đứa bé ngoan." Sau đó ngồi xuống ghế tiếp khách ngoài sân, Lý Điền thị bưng nước ra, đưa cho Tần Liễu thị và Tần Tinh, Tần Ngọc mỗi người một chén.

Lý thôn trưởng luôn luôn cười tủm tỉm. Lý La thị đứng ở cửa khẩu không biết từ lúc nào hung hăng trừng mắt nhìn Lý Điền thị, nhỏ giọng lầm bầm "Giả bộ người tốt gì chứ! Chẳng qua là mấy kẻ nghèo hèn!" Tần Tinh nghe bà ta than vãn, nhẹ nhàng nở nụ cười!

"Lý thôn trưởng, là như vậy...." Tần Liễu thị noi ra ý định tới đây. Lý thôn trưởng liên tục gật đầu "Ừ, nên vậy. Bọn nhỏ đều lớn, Nguyệt Nhi cũng sắp mười lăm tuổi, phải chuẩn bị là đúng rồi."

Tần Tinh nói tiếp "Thôn trưởng gia gia, ngài xem, từ khi chúng ta bị đuổi ra còn chưa có tách hộ tịch nữa, cũng không có nhà của mình. Bây giờ tuy ở nhà trong thôn nhưng nhà đó cũng không phải của mình. Nếu ngày nào đó lại bị đuổi đi thì thật không có chỗ mà đi. Hay là thôn trưởng gia gia làm chủ cho nhà chúng ta được tách hộ tịch riêng đi! Sau đó nhà chúng ta lấy bạc mua lại căn nhà bây giờ để ở!"

Tần Liễu thị sửng sốt, tách hộ tịch riêng ư, bà không nghĩ tới. Trong lòng bà luôn luôn tự coi mình là người Tần gia. Cho dù nhà bên kia không coi bà là người trong nhà, nhưng bà vĩnh viễn là nương tử của Tần Tín Nghiệp. Cho dù Tần Tín Nghiệp mất, bà cũng là tức phụ của ông! Nhưng nếu tự tách hộ.... Vì thế vội vàng nhìn về phía Tần Tinh. Tần Tinh vừa thấy nét mặt Tần Liễu thị thì biết ngay bà suy nghĩ cái gì, nắm tay Tần Liễu thị nhẹ giọng nói "Nương, con biết người không muốn tách hộ. Nhưng nếu không tách ra nhà chúng ta cứ dây dưa không dứt với nhà cũ. Nương nghĩ lại xem, nếu đại tỷ thành thân, chẳng lẽ còn muốn phải đi mời gai nãi làm chủ sao?"

Theo sự hiểu biết của Tần Tinh, thời cổ đại này rất ít có nhà phân gia trừ phi cha mẹ làm chủ muốn con cái ở riêng. Nếu con cái đòi ở riêng, đó là tội bất hiếu rất lớn. Nếu cha mẹ không đồng ý mà cố ý ở riêng, cha mẹ có thể cáo quan! Cha mẹ còn sống thì các cháu muốn thành thân, lập gia đều phải cần trưởng bối lớn nhất trong nhà làm chủ!

Quả nhiên, vừa nghe lúc bọn nhỏ của mình thành thân còn phải cần người nhà cũ đồng ý, thậm chí làm chủ, Tần Liễu thị không chút do dự gật gật đầu!

Lý thôn trưởng kỳ quái nhìn nhìn bình thường đều không ra tiếng Tần Tinh, cúi đầu nghĩ nghĩ. Nhưng rốt cục là làm thôn trưởng nhiều năm, người nhà Tần gia kia thế nào ông ta cũng hiểu biết, rất nhanh cũng nghĩ thông "Đúng vậy, cứ như vậy đi. Căn nhà kia ta làm chủ bán cho các người. Các ngươi trả cho thôn dân một lượng bạc, cũng tốt trả lời với người khác. Chuyện tách hộ cũng nhất tịnh phải làm. Tần tam nương cũng đừng do dự, đứa nhỏ nói đúng. Nhà cũ bên kia, nếu có thể không dây dưa thì đừng dây dưa nữa, mang theo bọn nhỏ sống thật tốt vào!"

Tần Liễu thị phiền muộn gật gật đầu. Tần Tinh biết trong lòng Tần Liễu thị còn gút mắc. Tình cảm của bà đối với Tần Tín Nghiệp rất sâu sắc! Nhưng đã dứt khoát thì phải làm dứt khoát, Tần Tinh nghĩ, trước cứ quyết định như vậy đã, sau này lại khuyên Tần Liễu thị!

Vì thế lại nói tiếp "Thôn trưởng gia gia, ngài xem nhà chúng ta cả miếng đất trồng rau cũng không có. Phía sau căn nhà chúng ta ở và bên cạnh nhà Lý thẩm có hai miếng đất hoang, chúng ta cũng định mua luôn,  ngài xem có được không?"

"Được mà, hai miếng đất hoang kia cũng bỏ rất nhiều năm, còn không biết có thể trồng được cây hay không, các ngươi phải tốn chút công phu để cải tạo, trồng chút rau dưa hẳn không có vấn đề gì! Vậy lấy năm trăm văn cho các ngươi đi. Các ngươi theo ta đến chỗ Lý Chính làm thủ tục" Lý thôn trưởng đứng lên, vỗ vỗ đầu Tần Tinh, sảng khoái nói! Lý thôn trưởng rất thích mọi người trong thôn đều có thể sống thật tốt!

Mua vườn rau, lại mua nhà mà chỉ tốn một lượng bạc năm trăm văn, Tần Liễu thị và Tần Tinh đều rất hài lòng! Trong lòng đều biết đến là thôn trưởng chiếu cố nhà các nàng! Trong lòng Tần Liễu thị tất nhiên là biết ơn, Tần Tinh cũng thêm kính trọng thôn trưởng!

Lý thôn trưởng nói với người trong nhà một tiếng, ra ngoài cùng mấy người Tần Liễu thị, cùng đi nhà Lý Chính. Lý La thị luôn đứng ở phía sau cửa nghe bọn họ nói chuyện, ánh mắt láo liên tràn đầy tính kế, không biết lại đang tính toán quỷ kế gì!

Đến nhà Lý Chính, nói ý định đến, thủ tục làm rất nhanh.

Lý Chính họ Lưu, chỉ có một đứa con với bạn già, chính là tiên sinh dạy học trong thôn, trước kia cùng dạy học sinh với Tần Tín Nghiệp. Có một tôn tử, một cháu gái, cháu gái Lưu Song chơi thân với Tần Liên! Con dâu Lý thị ở cùng một thôn với con dâu Vương Hổ, cũng là người hiền lành dịu ngoan! Lưu tiên sinh thấy mấy mẹ con Tần Liễu thị không khỏi cảm khái! Tần Tín Nghiệp là người tốt, quan hệ với mọi người trong thôn cũng gần gũi. Chỉ là... Ôi.

Từng là người giúp nhà mình, lại nhìn thấy Lưu tiên sinh từng cộng sự với tướng công, Tần Liễu thị phải cố nén lại cảm xúc. Khi nhận khế ước nhà đất, còn giấy hộ tịch đứng tên chính mình Liễu Tương Vân làm chủ hộ vẫn còn kích động lại trăm mối cảm xúc mà rơi lệ! Việc này không phải ý định của bà, bà nguyện ý để tên mình đứng sau Tần Tín Nghiệp cả đời! Nhưng vì bọn nhỏ, vì có thể có an bình sống qua ngày, lại không thể không làm như thế!

Tần Tinh nhìn ba tờ giấy mỏng manh kia thấy cổ đại vẫn rất tốt, hiệu suất làm việc cao. Không giống như hiện đại, cho dù làm cái gì cũng rất phức tạp. Thời hiện đại tuy rằng nàng chưa tự mình làm giấy chứng nhận gì nhưng xem không ít trên Internet! Tần Ngọc nhìn ba tờ giấy kia, bao nhiêu kích động trong lòng đều biểu hiện ở trên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên!

Cáo từ một nhà Lý Chính, lại cảm tạ thôn trưởng, ba mẹ con đi về nhà. Trên đường, Tần Tinh kéo tay Tần Liễu thị nhẹ giọng nói "Nương, nương có trách con tự tiện làm chủ muốn tách hộ tịch không?"

Tần Liễu thị vỗ vỗ tay Tần Tinh "Con gái ngốc của nương, là nương không nghĩ tới. Đáng lẽ Tinh nhi của nương phải đang tuổi vui vẻ lại còn muốn lo lắng thay nương. Nương làm sao có thể trách con! Nương thấy đau lòng con..."

Tần Tinh nhẹ nhàng thở ra "Nương, người thật tốt!" Là thật lòng cảm thấy tốt. Tần Tinh cảm thấy mình vẫn rất may mắn, sống thêm một lần lại có thể gặp gỡ người một nhà tốt như vậy! Nếu không phải bởi vì muốn trở về xem sư huynh, nàng.... Giấu cảm xúc trong mắt, kéo Tần Liễu thị đi thẳng một đường về nhà!

Mãi cho đến khi về nhà, Tần Ngọc đều đắm chìm trong cảm xúc kích động của mình!

Về đến nhà, Tần Nguyệt và Tần Liên còn đang khâu quần áo. Tần Liễu đưa cho hai tỷ muội xem giấy hộ tịch và khế ước đất, cẩn thận giấu xuống hốc nhỏ ở đầu giường chỗ gần lò sưởi, đặt một chỗ cùng với  bạc.

Cả nhà ăn cơm trưa, sau đó Tần Nguyệt, Tần Tinh cùng Tần Ngọc lên núi. Đã chuẩn bị xây nhà thì phải có sẵn bạc!

Lần này bọn họ mang hai cái túi, ngựa quen đường cũ hái tổ yến xuống, cất đầy hai túi. Tần Tinh nhìn nhìn thạch bích, đánh giá cũng còn lại hơn nửa túi, nghĩ phần còn lại sẽ không bán, để ở nhà bồi bổ sức khỏe cho Tần Liễu thị!

Giấu kỹ tổ yến, lại tìm mấy loại nấm khác, Tần Tinh định trở về nấu lẩu ăn.

Ba tỷ đệ một đường thoải mái xuống núi. Mới vừa đi đến sau nhà thì nghe tiếng Tần Liên khóc lóc nức nở, khóc đến nỗi trong lòng Tần Tinh xót xa.

Tần Nguyệt cùng Tần Ngọc cũng nghe được, đều khẳng định chắc là cả nhà nãi nãi lại đến bắt nạt nhà mình vội vàng chạy về nhà. Tần Tinh giữ hai người bọn họ lại, giấu túi yến và nấm hái được trong đám cỏ hoang sau nhà. Sau đó ba tỷ đệ chạy về nhà, vừa chạy Tần Ngọc vừa sờ vào cây cung đeo trên lưng.

Đây là lúc ở trấn trên Tần Tinh mua cho cậu, mất cả lượng bạc! Gỗ tốt nhất, da trâu dày dặn, túi đựng mũi tên là da trâu tốt nhất. Ông chủ nói là đồ chơi của một tiểu công tử nhà giàu trước đây, sau này gia cảnh lụn bại nên mới bán đi!
Bình Luận (0)
Comment