Trong giấc mơ, Ái Nhược Lam mơ thấy mình gặp một cô gái.
Người ấy có mái tóc dài màu trắng bay bay trong gió.
Khuôn mặt thì vô cùng xinh đẹp, làn da trắng sáng mịn mà cùng nụ cười hiền hậu.
Bộ y phục màu xanh ngọc trông vô cùng sang trọng.
Người ấy mỉm cười với Ái Nhược Lam:
- Ngươi cũng to gan thật đó, trùng sinh quay trở lại đây lại dám đảo chính, giết vua.
Ái Nhược Lam tỏ ra bình tĩnh đáp lại:
- Ở kiếp trước ai ai cũng biết cái tên mang danh vua này chỉ là một con rùa rụt cổ.
Cứ hễ có chuyện là lại đến tìm Dương Lục nhờ giải quyết hộ.
Hắn ta còn thường xuyên ham chơi, bóc lột người dân, khinh thường người nghèo.
Đến kiếp này tính tình vẫn không thay đổi lại còn muốn giết Dương Lục, hắn ta thật sự đang chết.
Người ấy không hề trách phạt Ái Nhược Lam chỉ nhẹ nhàng xoa mái tóc của nàng rồi nói:
- Ta có thể hiểu cho ngươi nhưng tiếp theo đây ngươi sẽ gặp nhiều khó khăn đó.
Hơn nữa ngươi cũng sắp hết thời gian rồi mau mau hoàn thành mong muốn của bản thân rồi rời đi thôi.
Ái Nhược Lam ngơ ngác nhìn người ấy, nàng hỏi lại:
- Sắp hết thời gian? Vậy là ta trùng sinh có thời hạn sao? Nhưng mà ta không muốn rời đi nhanh như vậy.
Ta còn nhiều chuyện chưa làm mà.
Người ấy không đáp lại những câu hỏi của Ái Nhược Lam, chỉ vuốt nhẹ đôi gò má của nàng rồi biến mất vào khoảng không gian tĩnh lặng.
Ái Nhược Lam bất ngờ tỉnh giấc, nàng thoát khỏi thế giới mộng ảo, nhìn bản thân mình vẫn đang nguyên vẹn trước mặt, trong nàng liền dấy lên cảm xúc khó tả.
Nàng thật sự rất sợ một ngày nào đó nàng sẽ biến mất khỏi đây mãi mãi.
Ái Nhược Lam bước ra khỏi trại, thấy Hạ Hạ đang đứng đợi mình.
Vừa trông thấy nàng, Hạ Hạ liền mừng rỡ:
- Vương phi người tỉnh rồi.
Mọi người còn đang lo lắng cho sức khoẻ của người vẫn chưa được ổn định cơ đấy.
Nở nụ cười rạng rỡ, Ái Nhược Lam đáp:
- Ta không sao!
- Như vậy thì tốt quá rồi.
Lộ Cảnh Vũ vừa tuần tra được một ngôi làng nhỏ ở gần đây.
Mọi người đã chuẩn bị xong hành lý để đến đó kiểm tra rồi.
Người cũng đi cùng thôi.
- Được.
Trước khi đi, Dương Lục ra lệnh cho đội quân của mình đứng trước các thi thể của đồng đội làm lễ nghi vĩnh biệt.
Xong xuôi chàng điều một nửa đội quân đưa xác anh em, đồng đội trở về phủ an táng.
Một nửa còn lại thì mang những lương thực dự trữ đi thám thính tình hình ngôi làng nhưng chàng cũng không quên cho người xuống núi tìm kiếm Vương Thiên Trực.
Nếu hắn sống thì phải đem cả người hắn nguyên vẹn trở về còn nếu hắn chết thì đem thi thể hắn về mai táng.
Dương Lục không nghĩ một người mưu mô xảo quyệt như Vương Thiên Trực có thể chết một cách đơn giản như thế.
Sau khi đi hết một đoạn đường mòn, bóng dáng ngôi làng thấp thoáng xuất hiện sau những bóng cây.
Tiến vào sâu hơn, những ngôi nhà xuất hiện nhiều hơn ngày càng rõ rệt.
Nhưng lạ thay ngôi làng này lại toát lên vẻ lạnh lẽo giống như không có dấu hiệu của sự sống.
Cả con đường dài không có lấy một bóng người xuất hiện.
Điều này khiến cho cả đội quân cảm thấy rất kỳ lạ.
Vừa hay lúc ấy có một bóng người xuất hiện nhưng khi người ấy nhìn thấy đội quân của Dương Lục liền hoảng sợ chạy thật nhanh về nhà.
Dương Lục ngơ ngác nhìn theo người đó, mặt chàng đáng sợ lắm sao, sao người đó lại bỏ chạy nhanh như vậy?
Đi đến căn nhà của người phụ nữ ấy, Ái Nhược Lam tiến lên gõ cửa nhưng dù bên trong có người ở nhưng họ vẫn không chịu mở cửa ra.
Cho đến khi hương thơm từ đồ ăn của Dương Lục mang đến toả ra, cánh cửa mới được hé mở.
Nhưng khi nhìn thấy một đoàn người trước mặt, người phụ nữ lại sợ hãi đóng chặt cửa.
Ái Nhược Lam liền nhẹ nhàng nói:
- Xin lỗi đã làm phiền nhưng cô nương có thể mở cửa cho ta vào trong nói chuyện một chút được không? Bọn ta bảo đảm sẽ không làm hại cô nương.
Nhưng đáp lại lời nói của Ái Nhược Lam chỉ là sự yên tĩnh của bầu không khí.
Nhất định không bỏ cuộc, Ái Nhược Lam tiếp tục nói:
- Bọn ta là người đến giúp đỡ mọi người trong làng.
Bọn ta có đem theo rất nhiều đồ ăn đến ứng cứu.
Cô nương có thể tin ta được không?
Người bên trong bất ngờ lên tiếng:
- Chỉ được phép một người vào.
- Được! Ta đồng ý!
Ái Nhược Lam nhanh chóng đáp lời.
Cuối cùng cánh cửa cũng được mở ra nhưng chỉ vừa đủ cho một người vào.
Thấy vậy Dương Lục nắm lấy tay nàng dặn dò:
- Nàng phải thật cẩn thận đó.
- Ừm! Thiếp biết rồi.
Ái Nhược Lam vừa bước vào cánh cửa ngay lập tức đóng chặt lại.
Dương Lục đứng bên ngoài dù lo lắng cho nàng nhưng vẫn không dám manh động phá cửa xông vào.
Vào trong nhà, Ái Nhược Lam nhìn hết một lượt.
Cả ngôi nhà chỉ có duy nhất một chiếc giường ngủ được làm bằng thân cây trông rất đơn sơ.
Mái nhà được làm bằng một loại lá cây mà nàng không hề biết.
Sau khi quan sát xung quanh, Ái Nhược Lam mới lên tiếng:
- Cô nương sống ở đây một mình sao? Và xin hỏi cô nương tên gì?
- Ta là Khương Gia Gia.
Nhìn hành động né tránh của Khương Gia Gia, Ái Nhược Lam mỉm cười:
- Cô không phải sợ ta đâu.
Ta là Ái Nhược Lam.
Ta ở kinh thành nghe nói ở đây có một ngôi làng nên mới đến thăm.
Nhưng mà mọi người ở đây đi đâu hết rồi?
Nghe đến hai từ "kinh thành" Khương Gia Gia đôi mắt đầy oán hận, nàng nắm chặt tay:
- Người ở đây...? Những con người trong thành được ăn sung mặc sướng như các người còn có lòng nghĩ đến những con người ở đây sao? Một lũ giả tạo..