Câu nói của Khương Gia Gia khiến cho Ái Nhược Lam ngớ người, nàng không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Khương Gia Gia nhẫn tâm đuổi ra ngoài.
Ái Nhược Lam cố gắng hết sức giải thích:
-Khương cô nương, cô bình tĩnh lại đã.
Cô nghe ta giải thích có được không?
Khương Gia Gia tỏ ý không muốn nghe.
Nàng ấy dùng hết sức mình đẩy Ái Nhược Lam ra ngoài.
-Mau cút ra ngoài.
Mau cút ra.
Ái Nhược Lam cứ vậy mà bị đuổi ra ngoài.
Dương Lục bước đến đỡ lấy nàng.
-Sao vậy?
-Cô nương này có vẻ không thích những người trong thành lắm.
Vừa nghe đến hai từ kinh thành nàng ấy đã mất kiểm soát rồi.
Cứ như vậy thì không ổn rồi.
Cả đội quân trầm ngâm không biết phải làm sao.
Suy nghĩ kĩ một lúc, Ái Nhược Lam lấy một ít lương thực ra rồi nói:
-Bây giờ mọi người tạm thời kiếm chỗ nấp đi đã.
Ta sẽ một mình ở lại đây.
Ta không tin sự chân thành của ta không khiến cho nàng ấy thay đổi suy nghĩ.
Dương Lục lo lắng cho phu nhân của mình sẽ gặp chuyện liền phản đối:
-Không được.
Nàng phải đi cùng ta.
Ta không thể để nàng gặp nguy hiểm được.
Ái Nhược Lam mỉm cười đưa tay nắm lấy tay Dương Lục, trấn an chàng:
-Thiếp nhất định sẽ không sao.
Chàng phải tin ở thiếp chứ.
Nhìn ánh mắt kiên định, chắc chắn của Ái Nhược Lam, Dương Lục cũng mềm lòng:
-Được rồi.
Nàng nhớ phải cẩn thận đó, có chuyện gì lập tức gọi ta ngay.
-Thiếp biết rồi mà!
Dương Lục đặt một nụ hôn lên trán Ái Nhược Lam rồi quay lưng điều đội quân của mình rời đi.
Hít một hơi thật sâu, Ái Nhược Lam một lần nữa gõ cửa.
Khương Gia Gia ở bên trong hét lớn:
-Mau cút đi.
Ta tuyệt đối sẽ không nghe lời các ngươi đâu.
Ái Nhược Lam bình tĩnh nói:
-Khương cô nương, ta không biết chuyện gì đã xảy ra với cô nhưng ta chắc chắn không giống với những người trong thành mà cô gặp.
Cô tin ta, mở cửa cho ta vào được không? Ta muốn nói chuyện với cô.
Khương Gia Gia vẫn không có ý định sẽ mở cửa.
Nàng ấy im lặng không đáp.
Ái Nhược Lam tiếp tục nói:
-Khương Gia Gia, ta thật sự đến đây là mong muốn giúp đỡ cô và mọi người.
Ta nghĩ cô cũng đói rồi, chúng ta cùng nhau ăn trước rồi nói chuyện được không? Ta tuyệt đối sẽ không làm hại cô.
Khương Gia Gia vẫn không hề có phản ứng.
Ái Nhược Lam lúc này thật sự đã bất lực lắm rồi.
Dù nàng có cố hết sức rồi mà Khương Gia Gia vẫn không hiểu được lòng nàng.
Hai bàn tay đặt lên cửa, Ái Nhược Lam thì thầm:
-Khương Gia Gia...
Bỗng cánh cửa bất ngờ mở ra.
Ái Nhược Lam còn đang dựa toàn thân mình vào cửa liền mất điểm tựa mà ngã nhoài xuống nền đất.
Thấy Khương Gia Gia đã mở cửa, nàng rất vui liền cầm lấy túi lương thực mừng rỡ nói:
-Chúng ta cùng ăn nhé!
Nói thật thì sau khi nghe những lời nói của Ái Nhược Lam, Khương Gia Gia cũng có chút lay động hơn hết là nàng cũng đã đói lắm rồi.
Đã mấy ngày không ăn khiến nàng cũng không còn sức kháng cự nữa.
Không ăn cũng sẽ chết nên nàng sẽ thử đặt niềm tin vào Ái Nhược Lam xem sao.
Cùng Khương Gia Gia bước lên giường ngồi nhưng khi mở túi lương thực ra bên trong có rất nhiều đồ ngon vậy mà Khương Gia Gia lại không ăn.
Như đoán được sự lo lắng của nàng, Ái Nhược Lam cầm một bắp ngô mới nướng lúc sáng sớm ra ăn một cách ngon lành.
Thấy Ái Nhược Lam ăn, Khương Gia Gia mới cầm bắp ngô lên ăn.
Quả thật hương vị này rất ngon.
Từ nhỏ tới bây giờ Khương Gia Gia chưa từng được ăn một thứ gì ngon như vậy.
Cả cuộc đời nàng chỉ ăn những cây cỏ, hoa quả dại mà sống qua ngày.
Không thì là những con cá đi bắt ở sông.
Thứ này tuy dân giã mà ngon không thể tưởng tượng được.
Ăn uống no say, Ái Nhược Lam mới cất tiếng hỏi:
-Rất xin lỗi nếu mạo phạm đến cô nhưng cô có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra với làng mình không?
Khương Gia Gia lúc này cũng không giấu nữa, nàng bắt đầu kể:
-Chuyện này cũng đã xảy ra vào khoảng một năm trước.
Lúc trước ngôi làng này luôn tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc.
Tuy nghèo đói nhưng mọi người luôn yêu thương, quan tâm và giúp đỡ lẫn nhau.
Cho đến một ngày có một người dẫn theo cả một đội quân đến đây tàn phá.
Trên người những người đó ai ai cũng có vũ khí đáng sợ.
Bọn chúng đi đến đâu là lại vung kiếm giết người.
Không những vậy chúng còn cướp bóc của cải của dân làng.
Từ trẻ con đến người già đều bị chúng ức hiếp.
Quá đáng hơn là những cô gái mới đôi mươi bọn chúng vậy mà cũng dám làm nhục họ khiến không biết bao cô gái phải nhảy sông tự vẫn.
Đến khi dân làng chịu đựng không nổi nữa liền nhân lúc trời đêm bọn chúng không để ý mà bỏ trốn.
Lúc ấy mới có thể thoát được nạn.
Ta cũng đi theo họ nhưng được một thời gian ta cảm thấy nhớ nhà, trong chính ngôi nhà này còn có tro cốt và thi thể của gia đình ta, nương và cha của ta đều bị chúng gi3t chết rồi ta phải chôn cất họ xuống dưới đây.
Một khi bị chúng phát hiện ra chỗ chôn cất người chết nhất định chúng sẽ đào bới nó lên.
Ta đi rồi thì lại sợ gia đình ta ở đây sẽ cảm thấy cô đơn, thấy sợ hãi, thấy lạnh lẽo nên ta phải trở về để ở bên cạnh họ.
Lũ người tàn ác đó nhất định sẽ gặp được quả báo thích đáng.
Ta tin nhất định ông trời sẽ có mắt trừng phạt chúng.