Cho nên, đây là muốn bọn họ mượn cơ hội này đi thám thính hư thực.
Dù sao, bọn họ thân thủ lại cao, thân phận lại không nhạy cảm.
Vừa thông suốt mọi chuyện, Mặc Thiên Thần sau khi suy nghĩ cẩn thận, trực tiếp gật đầu, vì Nhân Tộc nàng tự nhiên không thể đổ trách nhiệm cho người khác, hơn nữa phượng hoàng mộc kia muốn giết nàng, nàng là đương sự tốt nhất hưng sư vấn tội.
Tuy nhiên không đợi Mặc Thiên Thần mở miệng, một bên Phong Sơ Cuồng đã hừ lạnh một tiếng nói: “Không chức không quyền, dựa vào gì?”
Dựa vào gì bán mạng cho ngươi?
Người nào cũng biết Nhân Tộc và Thú Tộc cho tới bây giờ không đi qua Mộc Tộc, Mộc Hoàng nói là bồi tội, một khi tiến vào cảnh nội hưans, nói như thế nào chính là do Mộc Hoàng hắn định đoạt, Nhân Hoàng ngươi và phong chủ đều biết đi Mộc Tộc nguy hiểm, không để thuộc hạ của các ngươi đi, dựa vào cái gì hắn cùng Mặc Thiên Thần phải bán mạng cho bọn họ.
Lời vừa nói ra, Phong Sơ Cuồng hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Thiên Thần, lấy ánh mắt ý bảo, đi qua một bên cho ta, ta không mở miệng ngươi dám đáp ứng.
Mặc Thiên Thần thấy vậy không có biện pháp đành phải ngậm miệng, phương diện này Phong Sơ Cuồng lợi hại hơn nàng, đời trước nàng đã có lĩnh giáo, vậy để hắn xử lý đi.
Phong Sơ Cuồng lời này vừa nói ra, đám người Nhân Hoàng nhất tề sửng sốt, bọn họ còn chưa thấy qua người trong Nhân Tộc phản đối đúng lý hợp tình như thế.
Bất quá trố mắt thì trố mắt, trong nháy mắt Nhân Hoàng liền mỉm cười nói: “Mặc Thiên Thần tiến lên nghe phong, phong Mặc Thiên Thần làm một trong tứ tướng Nhân Tộc ta, hộ quốc đại tướng, ban thưởng ruộng tốt ngàn khoảnh, hoa ngựa ô sơn mười tám khu do hộ quốc đại tướng cai quản, cho phép cưỡi ngựa trước cung, có thể thượng triều.”
Tứ tướng Nhân Tộc, Nhân Tộc trừ Nhân Hoàng ra, thì tam vương tứ tướng là thống soái cao nhất, cư nhiên… Mặc Thiên Thần nhướng mày lên.
“Phong Sơ Cuồng tiến lên nghe phong, phong Phong Sơ Cuồng là tướng hữu hộ quốc đại tướng, cùng Mặc Thiên Thần bằng cấp bậc, ban thưởng…”
Đây là song tướng, hộ quốc song tướng.
Phong Sơ Cuồng tựa vào Đại Trụ ngọc thạch, nghe vậy lông mày dương dương tự đắc, đi ra một chuyến thế nhưng lăn lộn vào một trong tứ tướng, ha ha, Nhân Hoàng ông già này thật đúng là biết bỏ tiền vốn.
Mộc Tộc, có cơ hội đi Mộc Tộc một chuyến, đây chính là cơ hội tốt khó gặp a.
“Bệ hạ đã có thành ý như thế, vậy chúng ta sẽ cố mà làm…” Thanh âm thật trầm, nghe vào giống như không phải thật vừa lòng.
Bất quá, Mặc Thiên Thần có thể khẳng định Phong Sơ Cuồng đang cười, tuy rằng Phong Sơ Cuồng sắc mặt thối thật, nhưng nàng chính là cảm giác được hắn đang cười, không khỏi ngẩng đầu không nói gì nhìn chăm chú phía sau Phong Sơ Cuồng một chút.
“Tốt, một khi đã như vậy, các ngươi ngày mai lên đường, Thiên Thần Sơ Cuồng các ngươi đến, lần này đi Mộc Tộc các ngươi…” Thấy Phong Sơ Cuồng và Mặc Thiên Thần đáp ứng rồi, Nhân Hoàng và phong chủ liền bắt đầu phân phó.
Ngoài điện gió mát nổi lên, thổi một mảnh hoa tươi.
Mặc Thiên Thần Phong Sơ Cuồng, mài đao soàn soạt hướng Mộc Tộc.
Hưng sư vấn tội, nên sớm không nên trễ.
Ngày thứ hai, bầu trời xanh như được tẩy rửa, một chút mây trắng đều không có, loại rộng rãi phóng khoáng này thật tốt đẹp, khiến người ta chỉ liếc mắt cũng cảm giác được vui vẻ thoải mái.
Sáng sớm, Mặc Thiên Thần và Phong Sơ Cuồng mang theo một đám thân vệ hoàng triều, áp giải Mộc Tộc công chúa Thiên Diệp và thất cấp cao thủ kia, đi Mộc Tộc thần bí.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo nhàn nhạt mùi hoa, đám gười đưa tiễn hưng sư vấn tội.
Bánh xe lăn đều, đi xa vô tung.
Ánh mặt trời trong trẻo, tiếng chim hót thanh thúy.
Cửa thành hoàng đô Nhân Tộc, trong tiếng chim hót hoa thơm, một đạo phi ngựa nhanh như điện mà đến, tiếng vó ngựa cơ hồ nối thành một đường, thế tới cực nhanh, người xung quanh ào ào né tránh.
“Sư muội, sư muội.” Chạy gấp ra cửa thành, trán Huyền Thiên Hạo hơi hơi đổ mồ hôi nhìn ngoài cửa thành một mảnh trống vắng con đường kéo dài hướng phương xa, căn bản nhìn không thấy không cảm giác được chút hơi thở nào của Mặc Thiên Thần, không khỏi nắm thật chặt nắm tay: “Thiên Thần.”