Vương Hậu 14 Tuổi

Chương 102

Hắn đã tới chậm.

Hắn vừa nghe chuyện đã chạy đến, nhưng là, vẫn tới chậm, Mặc Thiên Thần đã đi, đã đi Mộc Tộc trước.

Năm ngón tay gắt gao nắm thành nắm tay, Huyền Thiên Hạo nhìn phương xa trống vắng, móng tay cơ hồ đau đớn bấm vào lòng bàn tay.

Vì sao không đợi hắn? Mộc Tộc nguy hiểm như vậy, Thiên Thần đi…

“Thái tử điện hạ, mời trở về, bệ hạ phân phó, ngài và hộ quốc đại tướng đi sẽ chỉ là trói buộc không thể giúp được gì.” Phía sau, chủ tướng giữ thành không biết lúc nào cúi đầu đứng ở phía sau Huyền Thiên Hạo.

Huyền Thiên Hạo nhìn về phía trước, mi mắt một mảnh đen tối.

Đúng vậy, hắn hiện tại căn bản vô phương so với Mặc Thiên Thần, hắn kém Mặc Thiên Thần quá nhiều, đi Mộc Tộc hắn ngay cả có lòng hỗ trợ, nhưng thực lực lại không đủ, hắn quá yếu, quá yếu.

Móng tay đâm vào lòng bàn tay, Huyền Thiên Hạo nắm tay răng rắc rung động.

Hắn sẽ không cho phép chính mình yếu hơn Mặc Thiên Thần, hắn không cho phép đứng bên cạnh Mặc Thiên Thần là nam nhân khác mà không phải hắn.

“Thiên Thần.” Cúi đầu hai chữ theo bên môi tràn ra, Huyền Thiên Hạo đột nhiên đánh ngựa xoay người trở về.

Lúc này hắn không đứng ở bên cạnh Mặc Thiên Thần, tiếp theo, có thể đứng bên cạnh Mặc Thiên Thần sẽ chỉ là hắn, chỉ có thể là hắn.

Gió mát cuồn cuộn, mang lên lụa mỏng sương khói.

Một chữ tình, rốt cuộc ai có thể nói rõ.

Phong thanh nguyệt bạch khởi thiên lam, bôn ba vạn dặm chỉ vì duyên.

Từ đô thành Nhân Tộc tới biên cảnh Mộc Tộc, ven đường sợ là có mấy chục vạn dặm, dù Mặc Thiên Thần và Phong Sơ Cuồng dùng xe ngựa độc giác thu Nhân Hoàng phái tới, cũng đi nửa tháng mới tới biên giới Mộc Tộc.

Đi qua địa giới thuộc về Nhân Tộc, phía trước một tầng hơi sương như chướng khí thật mỏng, Mặc Thiên Thần cùng Phong Sơ Cuồng dừng đoàn xe.

“Phía trước chính là địa giới Mộc Tộc.” Phong Sơ Cuồng nhìn đám sương dường như chướng khí, đem hai bên thiên địa phân cách, hai tay ôm ngực.

Mặc Thiên Thần cũng ngẩng đầu nhìn cảnh sắc bị che mờ phía trước, nếu biên cảnh Thú Tộc và Nhân Tộc, là một con sông thông nam bắc cơ hồ trên vạn dặm, làm biên giới, vậy biên giới Mộc Tộc từ trước tới nay chỉ nghe nói chính là một đám sương bao phủ như vậy.

Đám sương nhìn như mờ ảo vô lực, nhưng trên sách sử ghi lại, khi không có Mộc Tộc đồng ý, người muốn xuyên qua đám sương này, tiến vào Mộc Tộc, cho tới bây giờ không ai có thể trở về.

Cũng bởi vậy, Mộc Tộc rơi xuống danh hiệu là bộ tộc thần bí.

Hiện nay, Mặc Thiên Thần đứng ở trước đám sương phân cách thiên địa thành hai bên, khó được tinh tế đánh giá, kiếp trước kiếp này cộng lại, đây là lần đầu tiên nàng gặp tình cảnh như vậy.

“Đồ quê mùa.”Phong Sơ Cuồng xem sắc mặt Mặc Thiên Thần, xem thường ném một câu, sau đó tay duỗi ra đem lệnh bài của Nhân Hoàng ném vào đám sương thật mỏng.

Lập tức, Mặc Thiên Thần liền thấy trong đám sương một trận rung động rất nhỏ, từ trước mặt bọn họ chậm rãi phân tách ra.

Giống như là một đại môn, ở trước mặt bọn họ chậm rãi mở ra.

Đám sương tách ra, tạo một đường thông đạo, kéo dài phương xa, liếc mắt cơ hồ nhìn không thấy tận cùng.

Mặc Thiên Thần và Phong Sơ Cuồng không khỏi liếc nhau một cái, đám sương kia còn tưởng bất quá chỉ là một tầng, không nghĩ tới cư nhiên độ dày đạt tới hơn một ngàn mét, này…

Không có nhiều lời Mặc Thiên Thần vươn tay nhẹ nhàng ngoắc ngón tay, sau đó liền cùng Phong Sơ Cuồng hướng đám sương mở ra kia đi đến.
Bình Luận (0)
Comment