Vương Hậu 14 Tuổi

Chương 103

Phía sau bọn họ, một ngàn tinh nhuệ hoàng tộc áp giải hai chiếc xe chở tù, cưỡi độc giác thú chỉnh tề đi theo sau lưng bọn họ, hướng tới Mộc Tộc không biết đến.

Không gió, không động, bình tĩnh mà thản nhiên.

Đám sương thông đạo nhàn nhạt, trừ bỏ tách ra thông đạo, tình huống xung quanh tất cả đều không thể nhìn rõ.

Mặc Thiên Thần nhẹ nhàng động một chút mi, bằng vào công lực của nàng thế nhưng nhìn không thấy tình cảnh xung quanh, đám sương này… Mộc Tộc… Xem ra thật đúng là có chút thần bí.

Trong lòng cân nhắc, Mặc Thiên Thần thuận mắt nhìn Phong Sơ Cuồng bên cạnh.

Nhưng thấy Phong Sơ Cuồng tà tà ngồi trên độc giác thú, trong miệng cư nhiên ngậm một cọng cỏ, hai tay ôm ở trước ngực, hình dáng kia nói bao nhiêu nhàn nhã thì có bao bấy nhàn nhã, nói có bao nhiêu thả lỏng thì có bao bấy nhiêu thả lỏng, giống như phía trước căn bản không phải là cấm địa Mộc Tộc thần bí khó lượng, mà là ngoại ô đạp thanh.

Mặc Thiên Thần vốn thấy Phong Sơ Cuồng vô cùng tự đại và cuồng ngạo.

Nhưng hiện tại xem ở trong mắt đột nhiên cảm thấy, nàng chỉ nhìn Phong Sơ Cuồng như vậy, trên người liền không có một chút áp lực.

Mộc Tộc, thần bí, vậy thì thế nào.

Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nàng Mặc Thiên Thần sợ cái gì.

Khóe miệng hơi hơi treo lên một tia ý cười nhạt nhẽo, Mặc Thiên Thần quanh thân hơi thở thay đổi.

Phong Sơ Cuồng cảm giác được hơi thở Mặc Thiên Thần từ trầm ổn thận trọng biến cuồng ngạo lên, không khỏi liếc mắt nhìn Mặc Thiên Thần, trên cao nhìn xuống nâng nâng hàm dưới.

Này còn không sai biệt lắm, đi theo hắn lăn lộn nếu một bộ dạng tiểu ma cà bông, cái gì cũng sợ thì còn lăn lộn nổi gì, sẽ làm nhục thanh danh Phong Sơ Cuồng hắn.

Không sai, tiểu nô dịch này của hắn đáng giá điều… giáo.

Đám sương cản trở kéo dài mấy dặm, bất quá luôn có tận cùng.

Vừa thoát ra, kim quang lộng lẫy chiếu xuống, bao phủ toàn thân.

Đứng ở địa giới Mộc Tộc, cảm giác được cửa phía sau đóng kín, Mặc Thiên Thần giương mắt tập trung núi sông Mộc Tộc.

Gió vẫn là gió, nước vẫn là nước.

Núi vẫn một dạng là núi, trời vẫn một dạng là trời.

Không có gì khác biệt lớn. Mặc Thiên Thần xem dãy núi trước mắt nối liền xa xa, trừ cây cỏ xanh biếc hơn bên ngoài một chút, nàng thật sự là nhìn không ra, địa giới Mộc Tộc có cái gì khác biệt Nhân Tộc.

“Phi.” Một ngụm phun ra cỏ xanh trong miệng, Phong Sơ Cuồng hừ lạnh nói: “Ta còn tưởng rằng có gì khác biệt, nào ngờ cũng như vậy.”

Còn tưởng rằng bên này trời là hồng, là trắng, núi dạng người, nước dạng thú, kết quả còn không phải núi chính là núi nước chính là nước sao.

“Đều một dạng, còn giả vờ thần bí cái gì, ngu ngốc.”  Đuôi mắt Phong Sơ Cuồng đều lộ ra xem thường.

Lời nói xem thường này theo gió thổi qua, đám tinh binh Nhân Tộc phía sau bọn họ, nghe nói phảng phất nhất tề thở dài nhẹ nhõm một hơi, đều tiêu tán khẩn trương.

Mặc Thiên Thần không quay đầu, bất quá nàng cảm giác được.

Cười khẽ, Phong Sơ Cuồng vẫn lợi hại như trước, bất quá một câu xem thường đã khiến cho mọi người tiêu trừ sợ hãi khẩn trương, quả nhiên là có tài đoán lòng người và dẫn binh.

“Ngươi mới là ngu ngốc, cả nhà ngươi đều ngu ngốc, ngươi là con heo ngốc, ngươi đạp ta, đau quá.” Nhưng Phong Sơ Cuồng vừa dứt lời, dưới chân độc giác thú Phong Sơ Cuồng cưỡi đột nhiên truyền đến một tiếng sắc nhọn kêu rên.

“?” Phong Sơ Cuồng và Mặc Thiên Thần nhất tề theo tiếng nhìn lại.

Một gốc cây cỏ, một gốc cây cỏ dại nhìn qua thật bình thường, lúc này một nửa bị độc giác thú đạp, một nửa thân thể lộ ra ngoài hướng tới Phong Sơ Cuồng rống giận.

Đúng, rống giận.

Cỏ kia thật chính xác chỉ vào Phong Sơ Cuồng, thân cỏ vặn vẹo tỏ vẻ rất đau đớn, cái này…
Bình Luận (0)
Comment