“Hô…” Gào thét mà lên, nhằm thẳng cành hoa hồng.
“Lão Hồng, cẩn thận.” Cây táo phản ứng nhanh nhất.
Hoa hồng phản ứng cũng mau, vừa nhìn không tốt lập tức quay về, nhưng trường thương vừa ra không thấy máu không về. Hắc quang đầy trời, cành hoa hồng dài cây số ở giữa không trung bị cắn giết thành phấn vụn, hoa lá tứ tán bay lên, sau đó trường thương từ chưa hết giận, hướng hoa hồng điên cuồng gào thét lên.
Đầy trời đóa hoa, hồng quang tăng vọt.
Hoa hồng thấy vậy thân hình vĩ đại chợt lóe, vô số hoa dây mây ngưng kết ở trước nó, một ánh sáng lửa đỏ nháy mắt bao phủ quanh thân nó.
“Phanh.” Ngay lập tức, chỉ nghe một tiếng va chạm cực thanh thúy vang lên.
Hồng quang tấc tấc vỡ tan, giống như thủy tinh dập nát mà rơi, lộ ra hoa hồng bản tôn bên trong.
Trường thương giương lên không dường như coi thường nhìn hoa hồng, giống như chủ nhân nó kiêu ngạo quay người lại, hướng Phong Sơ Cuồng bay trở về.
“Ta… Ta… Ta đánh chết mẹ nó…” Hoa hồng ngẩn ra nhìn đóa hoa quanh người bị nghiền nát, nửa ngày sau tức giận nhảy cao ba mươi thước, toàn bộ hoa mạnh mẽ tăng vọt, đóa đóa cơ hồ nở ra một thước, khí thế chấn động dã thú phía dưới núi chạy như điên, một đám nháy mắt đều héo rút lên, không dám kêu một tiếng.
“Lớn thì cũng có công dụng, heo so với độc xà lớn hơn.” Phong Sơ Cuồng nhìn hoa hồng bành trướng kia, cười lạnh một tiếng, trường thương trong tay chỉ một vòng, màu đen sắc bén biến hóa ra bóng đen vô cùng, như có vô số độc xà phun lưỡi cuốn lên.
“Lão Hồng, hắn mắng ngươi là heo.” Quả cầu xương rồng giật mình nói.
“Ngươi câm miệng cho ta.” Hoa hồng nổi giận, nhìn trường thương Phong Sơ Cuồng, cơ hồ muốn nuốt sống Phong Sơ Cuồng.
“Thông minh, quả nhiên một câu nói đã hiểu, ngu như lợn, thông minh như cỏ.” Phong Sơ Cuồng nghe vậy cười ha ha.
“Phốc.” Một bên Mặc Thiên Thần không nhịn được, thổi phù một tiếng bật cười.
Miệng mồm Phong Sơ Cuồng thật khắc nghiệt, hai bên đều mắng.
“Cỏ Cỏ, hắn đây là khen ta hay mắng ta?” Quả cầu xương rồng không hiểu.
Người cỏ nhíu nhíu mày, hắn cũng nghe không hiểu.
“Loài người cũng không phải thứ tốt, bắt được, đánh chết còn quản hắn là khen hay mắng.” Giọng cây táo lãnh trầm, một lời hạ xuống, thân hình vút lên, mấy quả táo đỏ hướng bọn người Mặc Thiên Thần ném tới.
Cùng lúc này, hoa hồng cũng động.
Đầy trời dây mây bão táp, thật giống như vô số xúc tua phát ra, hướng Phong Sơ Cuồng cuốn đi, mặt trên bung gai nhọn giống như đao thép.
“Lão nương hôm nay muốn mạng của ngươi, dám đánh nát hoa ta, lão nương khiến ngươi làm hoa bùn.” Hoa hồng phẫn nộ tận trời.
“Oa oa, ta cũng đến nhúng một tay, đánh cho loài người xem làm sao có thể gây khó dễ ta.” Quả cầu xương rôồng thấy vậy oa oa kêu lên, một bên thân hình lui xuống, sau đó mạnh mẽ tăng vọt.
Lập tức, vô số quả cầu xương rồng đâm bay nhanh ra, hướng bọn người Phong Sơ Cuồng Mặc Thiên Thần đâm đến, mũi nhọn mang theo tiếng xé gió bén nhọn, lực lượng sắc bén cơ hồ có thể so với thất cấp cao thủ Nhân Tộc.
“Ta cũng đến.” Người cỏ thấy vậy rít gào một tiếng, thân thể to lớn mạnh mẽ hướng mặt đất giậm chân.
“Oanh.” Nháy mắt, một mảnh đất rung núi chuyển, nham thạch oanh một tiếng chui từ dưới đất lên, vô số đá đâm như da con nhím, từ mặt đất hướng tới dưới chân đám người Phong Sơ Cuồng tấn công tới.
Trong lúc nhất thời, Mặc Thiên Thần Phong Sơ Cuồng bị bao vây tứ phía, trên trời dưới chân tất cả đều là công kích.
“Hừ, đồ con heo không biết trời cao đất rộng.” Ánh mắt Phong Sơ Cuồng lãnh lệ, trong tay trường thương cuốn một cái: “Ngươi trên ta dưới.”