Một câu không đầu không đuôi ném ra, trường thương Phong Sơ Cuồng nhào lộn trở mình một cái, chui từ dưới đất lên mà vào, mũi thương thẳng lay động tất cả mũi nhọn dưới đế đá.
Cùng lúc này, Mặc Thiên Thần đứng ở bên cạnh một mực xem kịch vui, huyết kiếm trong tay phát ra hưng phấn điên cuồng gào thét, gào thét mà ra, kiếm làm ngàn ảnh, hướng mũi nhọn hoa hồng táo đỏ bốn phương tám hướng công kích tới chém giết
Kiếm sắc bén thích hợp chém giết.
Thương lợi hại thích hợp cường động.
Lập tức, huyết kiếm hí, trường thương hú.
Hơi thở tanh mùi máu, sát khí bức người dày đặc quét ngang tám phương.
Huyết kiếm trường thương ra tay, trong khoảnh khắc hơn ngàn người Nhân Tộc bày ra một cái thiên la địa võng, mặc cho đông tây nam bắc tấn công, ta tự quét ngang tám phương.
Sắc mặt âm trầm, tứ đại dị hoa thấy vậy sắc mặt đều trầm xuống, hai người kia cư nhiên lợi hại như thế.
“Tốt lắm, vậy tiếp chúng ta thử mấy chiêu xem.” Cây táo gào to một tiếng, sắc táo lửa đỏ mạnh mẽ xông ra toàn bộ, một đám sắc màu đỏ hồng bức người.
Đồng thời, hoa hồng, người cỏ, quả cầu xương rồng, quanh thân đều bốc lên một cỗ hơi thở màu đỏ, hào quang bức người lộng lẫy.
Bốn phía không khí bắt đầu vặn vẹo, gió cấp tốc thổi qua, cỏ cây tứ phương đều đang run run, trong núi cả đám dã thú đều run run ngồi xổm xuống, một tiếng cũng không dám ra.
Huyết kiếm trường thương chiếu rọi lẫn nhau, lúc này hưng phấn cấp tốc xoay tròn, tiếng bén nhọn cắt qua không khí, khiến lỗ tai cơ hồ muốn bị điếc.
Bị ngàn tinh nhuệ Nhân Tộc bị vây vòng ở bên trong, lúc này một đám bị khí thế bốn phía áp đảo không ngẩng đầu lên được, trên người độc giác thú chỉ có thể quỳ xuống đất, ép buộc hô hấp.
Gió động, mây động, trời đất nháy mắt có thể di động.
Đại chiến hết sức căng thẳng.
“Như thế nào, ta đây đã tới chậm? Hay là vừa khéo a?” Nhưng vào lúc này, một âm thanh chỉ vừa nghe sẽ khiến người mềm yếu đột nhiên truyền đến, dù nơi đây gió nổi mây phun khí thế bức người, âm thanh thanh lương nhàn nhạt kia cũng dường như không có một chút áp lực, dễ dàng xuyên thấu qua không khí, rơi vào trong tai mỗi người ở nơi đây.
Đồng thời, giữa ngọn núi sáu đạo lực lượng giương cung bạt kiếm, đồng thời cảm giác được một cỗ lực lượng nhìn như nhu hòa, kì thực phi thường dày đặc trầm trọng như ngàn vạn cân tnước, từ không trung bao phủ xuống.
Nháy mắt, lực lượng bão táp nhất tề hơi chút áp chế dừng lại.
“Đại vương đến …”
“Đại vương.”
“Đại vương ngươi tới đúng lúc.”
Tứ đại dị hoa chia ra bốn phía, vừa cảm giác được lực lượng bị áp chế, lập tức nhất tề lui ra phía sau thu hồi lực lượng, hướng một phía tràn đầy cung kính nói.
Đại vương? Mặc Thiên Thần cùng Phong Sơ Cuồng cảm giác được lực lượng của đối phương biến mất, không khỏi liếc nhau, cũng thu hồi trường thường và huyết kiếm, đại vương nào đến? Chẳng lẽ là Mộc Hoàng?
Gió núi lượn lờ, hương cỏ bốn phía.
Trên đỉnh núi bị vây vòng kín không kẽ hở, đám thực vật tự động tách ra một con đường, một hàng hoa từ sau đã đi tới.
Mười sáu cây hoa hướng dương đong đưa thân thể nhỏ nhắn, đỉnh đầu đóa hoa hướng dương thật lớn, nâng đỉnh đầu làm một cành lá hoa giường, chậm rãi mà ra.
Bên giường hoa một đóa hướng dương thật lớn cơ hồ có một thước, cung kính cúi đầu, hướng người trên hoa giường to lớn.
Lúc này, trên hoa giường kia, một cánh tay so bạch ngọc còn muốn đẹp hơn ba phần, tùy ý nắm lấy hoa tâm hoa hướng dương, cào ra một nắm hạt dưa, chậm rì rì đưa vào bên miệng.