Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 108

Ưu Vô Song nào có chịu xin lỗi Lãnh Như Tuyết, hơn nữa trước nay nàng và Lãnh Như Tuyết gặp nhau đều như vậy, muốn nàng hạ giọng xin lỗi hắn, căn bản là việc không thể nào xảy ra.

Ưu Vô Song đảo đảo tròng mắt, da cười mà thịt không cười nhìn Lãnh Như Tuyết, đáp Ưu Thành Minh: “phụ thân, vương gia thích nữ nhi nhi vậy, sao lại trách nữ nhi được chứ?”

Nói tới đây, khóe môi Ưu Vô Song nở nụ cười gian xảo, đôi mĩ mục nhìn chằm chằm Lãnh Như Tuyết nói: “ta nói đúng không? Vương gia?”

Ưu Vô Song là cố ý, ý đồ của nàng rõ ràng như vậy, rõ đến mức Ưu Thành Minh nhìn cái là biết nàng và Lãnh Như Tuyết không ổn. Và cũng nhìn ra nữ nhi là đang cố tình chọc tức Lãnh Như Tuyết.

Sau khi biết tâm tư nữ nhi, ông ta không khỏi sự đến sắc mặt thay đổi, ông ta không ngờ rằng nữ nhi mình lại to gan như vậy, dám công khai khiêu khích Lãnh Như Tuyết, ông ta trong lòng định khuyên vài câu nhưng không biết nên nói từ đâu nên đành đứng một bên nhìn Lãnh Như Tuyết.

Và điều ngoài dự tính, Lãnh Như Tuyết vốn không nổi giận, chỉ thấy hắn ta khẽ mỉm cười, đứng từ trên ghế dậy, lớn bước đi đến bên cạnh Ưu Vô Song, cũng không quan tâm đến sự có mặt của Ưu Thành Minh, kéo Ưu Vô Song vào lòng, cười và nói với Ưu Thành Minh: “Song Nhi nói không sai, bổn vương thích Song Nhi như vậy.”

Ưu Vô Song vì hành động đột ngột của Lãnh Như Tuyết mà sửng sốt, qua một hồi lâu nàng mới hoàn hồn, vội vàng đẩy Lãnh Như Tuyết ra, nhưng mà nàng lại phát hiện bản thân mình bị đôi tay hắn siết chặt, căn bản không đẩy hắn ra được.

Và Ưu Thành Minh càng nhìn mà sửng sốt, ông ta cơ hồ không dám tin, một Lãnh Như Tuyết luôn âm trầm nghiêm nghị trước đây, nay lại trước mặt ông ta có hành động thân mật như vậy với con gái mình.

Ưu Thành Minh có thể ngồi lên chức thừa tướng, đương nhiên là một người thông minh tuyệt đỉnh, tuy rằng Lãnh Như Tuyết và nữ nhi mình có vẻ thân mật, nhưng mà ông ta có thể nhìn ra giữa Lãnh Như Tuyết và nữ nhi mình không ổn, trong lòng càng lo lắng cho nữ nhi, bất nhẫn nhìn Lãnh Như Tuyết nói: “thất vương gia, Song Nhi không hiểu chuyện, còn mong vương gia hải hàm.”

Lãnh Như Tuyết đôi tay ôm chặt Ưu Vô Song, mặt không biến sắc nói: “nhạc phụ đại nhân yên tâm, bổn vương sẽ đối xử “thật tốt” với Song Nhi.”

Ưu Vô Song tức giận vô cùng, nhưng mà lại không thể nói gì, nàng đột nhiên cảm thấy khi nãy bản thân cố ý chọc tức Lãnh Như Tuyết, căn bản là lấy đá cản chân mình, tên nam nhân chết tiệt không những ác tâm đến cực điểm mà vả lại còn bỉ ổi tới cực điểm, nay lại ngang nhiên trước mặt người ngoài diễn kịch!

Nhìn nữ nhi bị Lãnh Như Tuyết giam trong lòng, Ưu Thành Minh đột nhiên cảm thấy ông ta không nên đến đây, bởi vì ông ta phát giác được, giữa nữ nhi mình và Lãnh Như Tuyết có mùi thuốc nổ, cho nên, ông ta chỉ có cách nói với Ưu Vô Song: “Song Nhi, thấy vương gia thương con như vậy, phụ thân đã yên tâm rồi, được rồi, bây giờ phụ thân còn có một số việc phải xử lí, lần sau phụ thân sẽ tới thăm con, nếu như con có thời gian hãy cùng muội muội về phủ thăm cha nhé!”

Nói tới đây, Ưu Thành Minh ngập ngừng, lại hành lễ với Lãnh Như Tuyết, nói: “thất vương gia, lão thần cáo từ trước.”

Lãnh Như Tuyết chỉ lãnh đạm cười, nói với Ưu Thành Minh: “nhạc phụ đại nhân mời.”

Nhưng mà hắn vẫn hiển nhiên ôm chặt Ưu Vô Song không hề nhúc nhích, vốn không có ý muốn tiễn Ưu Thành Minh.

Ưu Thành Minh nhìn Ưu Vô Song, sau đó lại chấp tay cúi chào Lãnh Như Tuyết lần nữa, rồi quay người rời đi.

Còn Ưu Vô Song thì vội rồi, việc nàng muốn biết còn chưa hỏi thì làm sao có thể để Ưu Thành Minh cứ như vậy mà rời đi.

mắt thấy thân ảnh Ưu Thành Minh sắp rời khỏi đại đường, nàng nhanh chóng dùng hết sức đẩy Lãnh Như Tuyết ra, nhưng mà, sức lực của Lãnh Như Tuyết không phải như người thường, mặc cho nàng có vùng vẫy cách mấy cũng không thể thoát ra, trong tình thế bắt buộc, nàng chỉ có thể lớn tiếng hét: “phụ thân, cứu……..”

tuy nhiên, lời còn chưa nói hết, đã bị Lãnh Như Tuyết bịt chặt miệng lại, nàng chỉ có thể mở to mắt nhìn thân ảnh của Ưu Thành Minh biến mất ngoài cửa đại điện.

Trên mặt Lãnh Như Tuyết mang tiếu ý, đột nhiên áp sát tai Ưu Vô Song, nhẹ nhàng nói: “Ưu Vô Song, ngươi nghe đây, cả đời này ngươi là vương phi của bổn vương, không ai cứu được ngươi đâu, ngươi đừng có hoang tưởng rời khỏi bổn vương!”

Ưu Vô Song tức đến mức đỏ cả mặt, phẫn nộ nói: “Lãnh Như Tuyết, tên biến thái nhà ngươi, rốt cuộc ngươi muốn gì?”

Đối diện với sự phẫn nộ của Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết không chút để tâm, hắn vẫn áp sát mặt nàng, đột nhiên ngữ khí trở nên cực kì trầm, nói: “Ưu Vô Song, làm vương phi của bổn vương khiến ngươi có chịu vậy sao? Ngươi thật sự căm ghét bổn vương vậy sao?”

Nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết, Ưu Vô Song nhịn không được ngẩn đầu nhìn hắn, chỉ thất kiếm mi nhíu chặt, trên mặt có một cảm giác lạc lõng nói không thành lời.

Nàng trước nay chưa thấy qua Lãnh Như Tuyết như vậy, bây giờ thấy vậy trong lòng bất giác khẽ sửng sốt, nói thật ra, nguyên nhân nàng căm ghét Lãnh Như Tuyết là vì những hành động của hắn đối với nàng vào ngày nàng xuyên không tới đây, và su đó, nàng ghét hắn là vì hắn bất công đối với Ưu Vô Song, còn về việc không muốn lưu lại đây làm vương phi, hoàn toàn là bỏi vì nàng thích tự do, nàng là người hiện đại, làm sao cam tâm bị nhốt ở đây chứ?

Lãnh Như Tuyết thấy Ưu Vô Song không trả lời hắn, thần sắc càng thêm phần lạc lõng, hắn đột nhiên buông nàng ra, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: “Ưu Vô Song, ngươi thích đại hoàng huynh?”

Ưu Vô Song có chút phòng bị nhìn Lãnh Như Tuyết, hừ nhẹ một tiếng, đáp: “ai nói ta thích hắn ta?”

Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, trong lòng Lãnh Như Tuyết bất giác vui thầm, hỏi: “nếu như không phải là vì đại hoàng huynh, sao ngươi lại muốn rời khỏi bổn vương? Không lẽ, làm vương phi của bổn vương không tốt sao?”
Bình Luận (0)
Comment