Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 109

Ưu Vô Song kì lạ nhìn Lãnh Như Tuyết, nàng đột nhiên đưa tay ra sờ nhẹ đầu Lãnh Như Tuyết, nói: “Lãnh Như Tuyết, hôm nay có phải ngươi bị bệnh rồi không? Sao mà kì lạ vậy?”

Lãnh Như Tuyết nhẹ nhàng kéo tay Ưu Vô Song xuống, nhìn chằm chằm nàng, nói: Ưu Vô Song, ngươi tại sao không nguyện ý làm vương phi của bổn vương?”

Ưu Vô Song rút tay từ bàn tay hắn lại, đầy bất mãn đáp: “làm vương phi của ngươi có gì tốt? Người ngươi thích lại không phải ta, ta mới không thèm cái hôn nhân hữu danh vô thực này! Vẫn là tự do tốt hơn, muốn làm gì thì làm.”

Tự do? Hôn nhân? Lãnh Như Tuyết lần đầu tiên nghe thấy có người nói những lời này, hắn bất giác nhìn Ưu Vô Song với ánh mắt kì quặc, nói: “hôn nhân? Ý ngươi nói là hôn sự của chúng ta? Ngươi là vì ta không thích ngươi cho nên mới không nguyện ý trở thành vương phi của bổn vương?”

Ưu Vô Song nhún nhún vai, đáp: “đây chỉ là một nguyên nhân, nhưng mà quan trọng nhất là ta cũng không thích ngươi, cho nên, đối với việc trở thành vương phi của ngươi không có hứng thú.”

Ánh mặt Lãnh Như Tuyết thoáng qua tia thâm u, hắn nhìn nàng chằm chằm, trầm giọng nói: “nếu như bổn vương nói, bổn vương thích ngươi thì sao? Vậy thì ngươi sẽ nguyện ý trở thành vương phi của bổn vương?”

Lời này của Lãnh Như Tuyết khiến Ưu Vô Song sửng sốt, khi nãy hắn vừa nói gì? Hắn nói hắn thích nàng? Hắn có phải thật sự là sốt hư não rồi không? Đây là kẻ cao ngạo tự đại, tàn bạo Lãnh Như Tuyết sao?

Ưu Vô Song nhịn không được một lần nữa đưa tay sờ đầu hắn, trên tay truyền lại nhiệt độ bình thường khiến trong lòng nàng càng hoài nghi, lẩm bẩm: “không có bị sốt? Sao ngươi hồ đồ rồi?’

“Ưu Vô Song!” Lãnh Như Tuyết nắm lấy tay Ưu Vô Song, sau đó thuận thế kéo nàng vào lòng, có chút phẫn nộ nói: “bổn vương đang hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc có nghe thấy không?”

Thấy Lãnh Như Tuyết hồi phục thần sắc âm trầm, Ưu Vô Song mới xác định người trước mặt mình chính là Lãnh Như Tuyết, liền thở phào nhẹ nhõng, cười nói: “Lãnh Như Tuyết, ngươi cuối cùng hồi phục bình thường rồi.”

Lãnh Như Tuyết nhìn tiểu nữ nhân trong lòng mình, hắn đột nhiên có cảm giác xúc động muốn siết chết nàng, nữ nhân này, rốt cuộc có nghe hắn nói không?

Lãnh Như Tuyết mặt đen sầm, lần nữa tức giận hỏi: “Ưu Vô Song! Ngươi còn chưa trả lời bổn vương!”

Ưu Vô Song nhìn nộ dung đầy mặt của Lãnh Như Tuyết, đột nhiên trả lời một cách bình thản: “không! Dù ngươi có thật sự thích ta, ta cũng không muốn trở thành vương phi của ngươi!”

“ngươi!” Lãnh Như Tuyết nghe thấy lời của Ưu Vô Song, nhất thời mặt đen sầm, hắn đột nhiên đẩy mạnh Ưu Vô Song ra, sau đó lớn bước rời khỏi.

Còn Ưu Vô Song lại điềm nhiên không quan tâm hắn, một mực cho đến khi thân ảnh Lãnh Như Tuyết biến mất nơi cửa đại đường, nàng mới cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Lãnh Như Tuyết, ngươi thích ta sao? Bất kể lời của ngươi là thật hay giả, ta đã nói rồi, ta sẽ đem tất cả những gì ngươi gây ra trên người ta toàn bộ trả cho ngươi! Dù cho ta không có được hưu thư, nhưng mà ngươi cũng đừng mong yên ổn!”

Dứt lời, Ưu Vô Song cũng lớn bước đi ra ngoài.

Ra khỏi đại đường, Ưu Vô Song không về Vô Trần điện, mà là hướng về phía khuôn viên mà đi, hôm nay tâm trạng nàng cực tốt, tuy rằng nàng không có được hưu thư nhưng mà việc khi nãy khiến lòng nàng thập phần thoải mái.

Dù sao đi nữa, cơ hội có thể chọc giận người nam nhân cao ngạo như Lãnh Như Tuyết không nhiều, không phải sao?

Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bất giác cười nhẹ thành tiếng.

Tuy nhiên, nụ cười Ưu Vô Song hóa đá, bởi vì, con đường nàng đi, bị mấy người nữ nhân trang điểm cực kì yêu diễm (lòe loẹt diêm dúa) chặn lại, hơn nữa, nhìn sắc mặt mấy người nữ nhân này, hiển nhiên là lai giả bất thiện.

Ưu Vô Song vốn không nhìn sai, những người nữ nhân này chính là những thị nhân mà Lãnh Như Tuyết lưu giữ lại trong phủ, khi ấy họ không ra mặt gây khó dễ Ưu Vô Song chính bài vương phi chẳng qua chỉ vì Liễu Yên Nhiên, bây giờ Liễu Yên Nhiên đã bị đuổi khỏi thất vương phủ, cho nên họ mới dám to gan như vậy, cố ý ở đây chặn đường Ưu Vô Song. (PP: nam nhân sao mà đào hoa thế?!)

Ưu Vô Song nhìn mấy người nữ nhân chặn đường nàng, trên mặt không có nét kinh hoang, chỉ là cười lạnh một tiếng, nói: “các ngươi muốn làm gì?”

Mấy người nữ nhân đó nhìn nhau một cái, sau đó một nữ nhân yêu diễm mặc áo váy màu đỏ chói nhếch mép nói: “ồ, đây không phải là vương phi của chúng ta sao? Sao lại một mình ở đây?”

Người nữ nhân này mới nói xong, một nữ nhân mặc áo váy màu vàng đã cười nói: “vương phi sao không nói chuyện? Không lẽ là đang sợ tỉ muội chúng ta sao?”

Ưu Vô Song lạnh lùng nhìn những nữ nhân không có ý tốt lành gì đang cười như hoa, lạnh lùng nói: “tránh ra, nếu không, các ngươi sẽ hối hận.”

“vậy sao? Các tỉ muội, các người có nghe thấy không? Vương phi nói, nếu chúng ta không tránh ra, sẽ hối hận đó!” người nữ tử áo đỏ kì quái nói.

Vài người trong họ nghe thấy đều cười.

Ưu Vô Song không nói gì, chỉ thấy nàng lạnh lùng nhìn mấy người nữ tử trước mặt, sau đó không thèm quan tâm họ, tiếp tục đi về phía trước.

Người nữ tử hồng y đó đố kị nhìn dung mạo Ưu Vô Song, ánh mắt thoáng qua tia đố kị, đột nhiên chớp cái lại chặn đường Ưu Vô Song, giơ tay tát nàng, miệng quát: “tiện nhân, ngươi làm giá gì chứ?”

Những nữ tử còn lại toàn bộ đều làm bộ mặt xem kịch hay, không có ai đứng ra lên tiếng ngăn cản người nữ tử áo hồng y đó.

Tuy nhiên, nụ cười trên mặt họ đều rất nhanh hóa đá, bởi vì, trong khi họ còn chưa xem rõ có chuyện gì xảy ra, nữ tử hồng y kia đã phát ra tiếng kêu thảm thiết, bị ngã nhào xuống đất.
Bình Luận (0)
Comment