Vương Phi Hắc Đạo, Tuyệt Đối Không Dễ Chọc!

Chương 32

Xe ngựa tiếng thẳng vào cung,thái hậu vừa thấy xe ngựa liền mừng rỡ,xe ngựa vừa dừng thái hậu liền đi đến không kịp để nha hoàn đỡ đi.

"Hiên nhi,Liên nhi các con về rồi sao,thật làm cho nội tổ mẫu lo lắng mà"

"Nội tổ mẫu sao người lại ra đây"

Tiêu Nam Hiên vừa thấy thái hậu liền hành lễ,Hạ Băng Liên bước xuống cũng nhanh chóng hành lễ nhưng đôi tay của thái hậu đã ngăn cản.

"Được rồi,thấy các con về nội tổ mẫu rất vui mừng,phải rồi Ninh Quốc đâu"

"Hoàng muội đi đường xa có chút mệt,vừa nãy thần nhi đã cho người đưa muội ấy hồi cung"

"Ây da nhìn xem các con ốm đi rất nhiều,con xem vương phi xanh xao như vậy con lại không chăm sóc"

"Nội tổ mẫu yên tâm,Liên nhi chỉ là hơi khó chịu khi ngồi xe ngựa,ngoài trời gió rất mạnh người nên hồi cung tránh gió"

Hạ Băng Liên cười tươi trấn an thái hậu,nàng rất lấy làm mến vị thái hậu này,bà rất hiền dịu quan tâm người khác điều này đối với nàng như có thêm một người thân che chở.

"Con đó phải bồi dưỡng thêm để sớm sinh cháu cho ta,haizz,Hiên nhi của ta từ trước giờ không ham mê nữ sắc,rất may là có con không thôi lão bà này sao sớm có cháu để bồng"

Thái hậu buồn rầu nói,mặt nàng thoáng ửng hồng,sao mà cả Tiêu Nam Hiên và thái hậu đều mong như vậy.

Thấy mẫu sư tử mắc cỡ y cười run run cả người,nàng đen mặt khẽ nhấc chân giẫm mạnh khiến y đau thấu trời xanh,nàng tươi cười hả dạ.

"Nội tổ mẫu yên tâm,chàng ấy rất tốt,sao này sẽ không làm người lo lắng nữa"

"Vậy thì ai gia có thể yên tâm giao con cho nó rồi"

Thái hậu nói như tát nước vào mặt y.

"Nội tổ mẫu người mau hồi cung,nương tử của thần nhi vẫn chưa hồi sức,thần nhi đưa nương tử hồi phủ hảo hảo chăm sóc"

"Hahaha nhìn hai con ta rất yên lòng,thôi được rồi các con đi đi"

"Cung tiễn nội tổ mẫu"

Nàng và y đồng thanh dìu thái hậu lên kiệu.

"Nàng có mệt không,vừa nãy nội tổ mẫu không nói thì ta cũng sẽ không biết"

Hạ Băng Liên lắc đầu,đối với nàng thời gian này sẽ khó khăn,nàng muốn báo thù cho mẫu thân,nàng hận kẻ máu lạnh kia đã khiến nàng khổ sở.

"Chúng ta mau về thôi"

____________________________________

Vương phủ.

Nghe tin vương gia vương phi trở về mọi người trong phủ ai ai cũng bận rộn chuẩn bị tiếp đón,bước chân mới vừa vào cửa một hàng dài nha hoàn nô tài cung kính cuối đầu,y biết nàng không thích ồn ào nhanh chóng ra hiệu giải tán,đôi tay âu yếm dìu nàng từng bước,kẻ hầu người hạ thấy vương gia đối xử với vương phi như thế cũng rất ganh tị,chẳng mấy khi nhìn vương gia bọn họ hiền dịu như thế.

"Phụ thân mẫu thân"

Tiêu Viên Liệt thấy bọn họ liền mừng rỡ chạy đến,chưa kịp đến liền vấp phải hòn đá ngã nhào,tất cả mọi người hốt hoảng chạy lại đỡ lấy tiểu quận vương,ai nấy đều lo vương gia sẽ nổi trận lôi đình.

"Liệt nhi con có sao không?Sao lại hấp tấp như thế"

"Hihi Liệt nhi không sao,mẫu thân Liệt nhi rất nhớ người"

Tiểu quận vương ôm lấy nàng sụt sịt,nàng ôm Tiêu Viên Liệt bế lên cao,ánh mắt nhìn vào vết thương chảy máu trên tay khiến nàng thật xót.

"Liệt nhi bị chảy máu rồi,người đây mau mang nước ấm đến"

Tiêu Nam Hiên cũng nhìn thấy,y cầm lấy tay Tiêu Viên Liệt thổi nhẹ,đứa nhỏ này sao lại bất cẩn như thế.

Nhìn gia đình đoàn tụ quan tâm nhau như thế thật làm cho người khác cảm động,Tiêu Viên Liệt cười tươi đầy hạnh phúc,tuy quá khứ trước kia toàn là đau thương nhưng từ bây giờ tiểu quận vương đã có một gia đình hạnh phúc rồi.

"Mẫu thân phụ thân hai người đi đâu bây giờ mới trở về,Liệt nhi ở vương phủ rất buồn"

"Liệt nhi ngoan,mẫu thân và phụ thân có việc nên đi hơi lâu,hay là ngày mai mẫu thân dẫn Liệt nhi đi chơi,chịu không?"

"Hoan hô,ngày mai Liệt nhi sẽ được đi chơi"

Tiêu Viên Liệt như liều thuốc giúp nàng vui vẻ,y thấy vậy cũng rất vui,có ai nghĩ đến nàng là công chúa Bắc Chu chứ,bây giờ nàng chính là vương phi của y.

"Mau đi nghĩ sớm,mẫu thân của con đi đường xa rất mệt,Liệt nhi phải để mẫu thân nghỉ ngơi"

Y bế Tiêu Viên Liệt lên,nhìn nó có vẻ luyến tiếc nhưng đứa trẻ này không phải không hiểu chuyện,Tiêu Viên Liệt chụt nhẹ lên gò má y một cái rồi lại leo xuống chụt lên gò má nàng một cái,nó hôn xong nhanh chóng đi đến chỗ Mạc Song.

"Cô cô chúng ta ra kia đi,mẫu thân và phụ thân phải nghỉ ngơi"

Nàng đôi mi giật giật,nàng và y sao.

Mạc Song hiểu ý liền dắt tiểu quận vương về phòng để lại nàng và y.

"Xem ra Viên Liệt rất hiểu chuyện"

Tiêu Nam Hiên ngồi xuống ghế,ánh mắt yêu chiều nhìn nàng.

"Tuy nhỏ tuổi nhưng nó rất thông minh"

"Ta cũng đã nói về chuyện nhận nuôi Liệt nhi với phụ hoàng,người cũng đã đồng ý,ngày mai chúng ta đem Liệt nhi vào cung thỉnh an"

"Ừm,không còn sớm nữa,chàng mau về phòng nghỉ ngơi đi,ta dọn đến đây ở sẽ không phiền chàng chứ"

"Phiên chứ"

Hạ Băng Liên méo mặt,là ai kêu nàng dọn đến vương phủ chứ,chẳng phải là Tiêu Dao vương đây sao.

"Vì ta sẽ bận lo chăm sóc cho nàng"

Tim nàng đánh trống liên hồi,Tiêu Nam Hiên nhẹ nhàng cười như đớp mất hồn nàng,tại sao ông trời lại tạo ra một Tiêu Nam Hiên soái ca để hành hạ mắt dân chúng như thế chứ.

"Chàng...chàng...mau quay về phòng đi,chúng ta vẫn chưa thành thân nên...nên"

"Mỗi lần nàng mắc cỡ ta rất vui vẻ,ngày mai ta sẽ bàn lại với phụ hoàng,ta sắp nhịn không nỗi mỗi khi ở gần nàng nữa rồi"

Hạ Băng Liên ngây người,không biết rằng chính mình đang bị mê hoặc dụ dỗ.

"Nàng nghỉ ngơi đi,ta sai nha hoàn làm canh gà hầm cho nàng bồi bổ"

Y quay đi liền có cánh tay níu giữ lại,đôi môi nàng nói nhỏ:

"Chàng có thể ở lại với ta"

Y vẫn đứng quay lưng,khuôn miệng bất chợt cười,dáng vẻ của nàng thật khiến người khác muốn chiếm hữu,dù nàng là mẫu sư tử thế nhưng tốt xấu gì nàng cùn là nữ nhân,nàng khác với các nữ nhân khác,nàng cường đại lạnh nhạt nhưng rất hiền lành tốt bụng,nói nàng lạnh nhạt nhưng y không thấy vậy,nàng rất là trẻ con.

"Là nàng nói đấy nhé"

"Á...chàng làm gì vậy"

"Đi ngủ"

Y kéo nàng nằm xuống giường,tay y ôm chặt vòng eo của nàng.

"Chàng buông ta ra đi"

"Nếu nàng còn nhúc nhích ta không chắc sẽ bảo toàn cho nàng đâu"

Hơi thở y phà vào cổ nàng khiến nàng rùng mình,nàng ngoan ngoãn nằm im nhưng con tim nó cứ đập liên tục như sắp nổ tung,nàng xấu hổ nhắm chặt đôi mắt,nhìn nàng như vậy y rất buồn cười,chỉ muốn trêu chọc nàng thêm thôi.
Bình Luận (0)
Comment