Vương Phi Hắc Đạo, Tuyệt Đối Không Dễ Chọc!

Chương 33

Mới đầu nàng cứ tưởng Tiêu Nam Hiên chỉ là nói đùa nhưng sự thật là hôm nay vương phủ vô cùng nhộn nhịp,từ trong ra ngoài đều ngập tràn màu đỏ,Tiêu Nam Hiên vận trên mình bộ y phục đỏ thẩm,ánh mắt ngập tràn vui sướng.

"Chuẩn bị đón tân nương"

Tiếng bà mối hô to,Tiêu Nam Hiên nhảy lên ngựa một cách nhẹ nhàng.

"Đi thôi"

Cùng lúc đó ở tướng phủ,Mạc Song vô cùng khổ sở,tân lang đã sắp đến nhưng mà tân nương vẫn chưa chịu rời giường,Hạ Băng Liên thân trùm chăn kín mít,nàng vô cùng buồn ngủ.

"Tiểu thư ơi là tiểu thư mau dậy đi,vương gia sắp đến rồi,hôm nay là đại hỷ của người đó"

"Ta muốn ngủ...."

Mạc Song chịu thua với nàng,chẳng là 2 ngày trước vương gia xin hoàng thượng đẩy nhanh hôn sự và cũng là ngày hôm nay,do nó quá bất ngờ nên khắp nơi đều bận rộn chuẩn bị,chỉ có Hạ Băng Liên nàng vẫn thông thả nằm ngủ như thế này đây.

"Liên nhi"

"Nhị công tử hay quá người đến đúng lúc lắm"

Hạ Vũ Nham vừa đến Mạc Song mắt mừng rỡ,hắn nhìn Mạc Song rồi lại nhìn lên trên giường,bước chân hắn chậm chạp đi đến.

"Liên nhi đừng ngủ nữa,vương gia sắp đến rồi,muội mau dậy đi"

"Ca ca muội không cưới được không"

Hạ Băng Liên bất đắc dĩ ngồi dậy,tay dụi dụi con mắt còn đang muốn ngủ.

"Muội muội ngốc,nói cái gì linh tinh thế hả,vương gia là người tốt,gả muội cho vương gia ca ca rất yên tâm"

Hạ Băng Liên thầm than,nàng vẫn chưa muốn thành thân a,tháng ngày tự do của nàng sắp hết rồi sao.

"Song Song giúp ta thay y phục"

Hạ Vũ Nham môi mỉm cười nhưng lòng lại không nỡ,lúc nàng hỏi hắn rất muốn trả lời là được nhưng hắn không thể vì bản thân mà chia rẽ họ được.

Ngoài cửa tướng phủ tiếng kèn pháo hỷ đã đến,Hạ Băng Liên sau khi bận y phục trang điểm xong càng trở nên xinh đẹp,hôm nay là đại hỷ của nàng,nghe nói hoàng huynh cũng sẽ đến nên nàng rất vui vẻ.

"Tiểu thư mau đi thôi,vương gia đang chờ người"

Khăn hỷ đã trùm lên đầu,nàng được Mạc Song dìu đi,vừa ra cửa đã nghe giọng nói chanh chua của Hạ Tư Thanh.

"Bản thân không ra gì lại muốn trèo cao,thật là không biết xấu hổ a"

"Đại tiểu thư chú ý lời nói,tam tiểu thư bây giờ là vương phi,đại tiểu thư nên cư xử cho phải phép"

Hạ Tư Thanh gương mặt giận dữ.

"Đại tỷ bình an trở về ta thấy rất vui,sau này nhớ an phận đừng dại dột chạm vào hang cọp"

Hạ Băng Liên lạnh lùng nói khiến ả như đóng băng,ả được thả về cũng là may mắn nhưng ả không cam tâm nhìn nàng gả cho Tiêu Nam Hiên,vốn dĩ cái danh vương phi phải là của ả mới đúng.

Hạ Băng Liên không muốn làm mất thời gian nữa,nàng còn phải lên kiệu hoa.

"Hừ,ngươi tưởng mình là đích nữ tướng phủ thật sao,một đứa con hoang mà dám lên giọng với ta sao,ngươi chẳng qua là một vật phẩm cho cha ta thôi"

Vừa bước được vài bước liền khựng người lại,gương mặt Hạ Băng Liên trong mủ hỷ càng trở nên lạnh lẽo,nàng vén khăn lên xoay người đối diện với Hạ Tư Thanh,ánh mắt nàng càng trở nên đáng sợ làm Hạ Tư Thanh bất ngờ lùi lại.

"Nếu đã như vậy ta cũng không ngại nói cho ngươi biết,tất cả những gì các người làm với ta,từng chút một ta đều đòi lại"

"Ngươi...ngươi dám sao...phế vật như ngươi thì làm được gì"

"Phế vật?đến cuối cùng sẽ biết rõ ai mới là phế vật,ngươi đừng quên thân phận của ta bây giờ,một tiểu tiện nữ lại dám xưng hô với vương phi như thế,cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi"

Nói xong nàng xoay người bước đi để Hạ Tư Thanh đứng run người không ngừng,tại sao uy áp của nàng bây giờ lại khiến ả sợ như vậy,rõ ràng chỉ là một phế vật.

Tân nương đã bước ra,tiếng kèn hoa lại vang lên dữ dội,Tiêu Nam Hiên nhảy xuống ngựa đi vào.

"Tham kiến vương gia"

Hạ Vũ Minh cuối thấp người,mặt ông ta chẳng tỏ ra vẻ gì là vui mừng,chỉ thấy nhị phu nhân mắt trừng hung dữ nhìn nàng,vốn dĩ ngôi vị vương phi phải là của Hạ Tư Thanh nhưng lại bị tiện nhân này cướp lấy.

Tiêu Nam Hiên không mấy quan tâm trực tiếp bơ Hạ Vũ Minh,y tới nắm lấy tay nàng,cảm nhận được bàn tay của nàng siết chặt y biết rõ nàng đang tức giận.

"Hôm nay nàng rất đẹp"

Tay nàng buông lỏng,vẫn là cái miệng mê hoặc của y hấp dẫn nàng.

Hạ Tư Thanh nhìn thấy vương gia yêu chiều nàng như vậy cũng không cam tâm,răng của ả nghiến vào nhau,hôm nay ả phải loại trừ Hạ Băng Liên,ý nghĩ xấu xa hiện ra ả liền nói nhỏ vào tai Tiểu Thúy sau đó gương mặt vui vẻ đi ra.

"Thật tốt quá,tam muội được gả cho vương gia quả là phước của tướng phủ,sau này tam muội xin gửi gắm vương gia chăm sóc"

Hạ Tư Thanh mắt rưng rưng tỏ vẻ đau buồn để lấy lòng của y,Hạ Vũ Nham lại thêm phần đau lòng,hắn cố mỉm cười để muội muội hắn được yên lòng.

Nàng vô cùng chán nản cái cảnh gia đình giả tạo này,vốn dĩ nàng chẳng có quan hệ gì với tướng phủ,bọn họ chỉ là lợi dụng nàng mà thôi.

Không làm mất thời gian nữa,nàng bước lên kiệu hoa ngồi xuống,nàng thiết nghĩ mình đã xuyên qua được 3 năm rồi,lúc đầu nàng nghĩ sẽ sống độc thân cho đến cuối đời nhưng ý nghĩ chỉ là ý nghĩ,nàng đã tìm được một nửa còn lại của mình.

____________________________________

Hạ Băng Liên sau khi bái đường được bà mối đưa về phòng chờ tân lang,ngón tay nàng đan vào nhau,nàng rất hồi hộp,nàng mới ngày nào còn tự do nay đã là nương tử của Tiêu Nam Hiên,bây giờ y vẫn đang tiếp khách ngoài đó,hoàng huynh của nàng chỉ đến được 1 lúc rồi rời đi,nghĩ lại thì khiến nàng thật buồn cười,một hoàng đế cao ngạo như Khương Lạc Tước lại phải cải trang để đến chúc mừng nhưng sự thật lại trái lại,rõ ràng hoàng huynh của nàng đến để xem chừng Tiêu Nam Hiên.

Mãi suy nghĩ nàng lại cảm thấy buồn ngủ,đầu nàng tựa vào một góc để ngủ mặc kệ tất cả dù hôm nay là ngày vui của nàng nhưng ai cũng biết rằng có một nỗi buồn không thể chống lại....đó chính là buồn ngủ.

Bên ngoài Tiêu Nam Hiên tửu lượng thật cứng,ai cũng muốn ép y uống cho thật say nhưng y vẫn chưa say thì bọn họ đã say hết rồi,quả thật Tiêu Dao vương gia không dễ dàng gì,quả cao thâm,y thấy bọn họ có vẻ tiếp không nỗi nữa liền cáo từ,nàng vẫn còn chờ y.

"Vương gia"

Y nghe tiếng thì dừng lại,thì ra là Hạ Tư Thanh,ả ta cũng đến,y hơi nhíu mi,y không giống như người biết thương hoa tiếc ngọc,chỉ cần ả làm gì nàng y đều không tha.

"Chuyện gì?"

"Thanh Thanh mong người chăm sóc cho tam muội thật tốt,ly rượu mong người nhận xem như là đồng ý"

Hạ Tư Thanh lúc đầu bị ánh mắt lạnh lùng của y làm cho run sợ nhưng vẫn tươi cười đưa ly rượu cho y.

Y nhìn ly rượu,y cầm lấy cho vào miệng rồi xoay đi định trở về phòng,bất ngờ Hạ Tư Thanh cởi áo ôm lấy y từ phía sau,y giật mình đẩy ả ngã ra đất.

"Ngươi muốn chết...hộc...hộc...cái gì"

Cơ thể y đột nhiên nóng lên như lửa đốt,y thở hổn hển,ly rượu vừa rồi có vấn đề,Hạ Tư Thanh môi cười thâm độc,ả vạch áo đi đến trước mặt của y quyến rũ,ánh mắt y mơ hồ tránh né.

"Vương gia,Thanh Thanh rất thích người,người cứ tự nhiên,kìm nén không tốt đâu"

"Cút...hộc...hộc..."

Y tự phỉ bán mình lại mắc mưu của Hạ Tư Thanh,ngay lúc này y lại nghĩ đến nàng,ánh mắt y mơ hồ nhìn Hạ Tư Thanh.

"Liên Liên"

Hạ Tư Thanh nghiến răng,ả ôm lấy y uốn éo đủ kiểu,thần trí của y bây giờ càng ngày càng mơ hồ,nóng quá,người y quả nóng,dục vọng của y đang trổi dậy,bờ vai trắng nõn của Hạ Tư Thanh lại khiến dục vọng của y trở nên to lớn.

"Hôm nay người mà ngài động phòng chính là ta"

Y mơ ảo thấy nàng,nàng đang nhìn y bằng ánh mắt giận dữ,y sợ đến run người,mẫu sư tử không thích y bị mê hoặc kiểu như vậy,y dùng lực đẩy Hạ Tư Thanh ra chạy vội theo hình bóng của nàng,y muốn nàng,người y muốn là nàng,trực giác đẩy y thoát khỏi Hạ Tư Thanh,y chạy nhanh,quần áo y xộc xệch,thật là nóng.

Kétttt....cửa phòng mở rồi đóng lại,y cố mở mắt tìm kiếm nàng,vừa nãy nàng đã thấy,chắc chắn nàng đang giận,y thấy nàng đang tựa đầu ngủ,ánh mắt vui mừng chạy đến ôm chầm lấy nàng,mủ hỷ bị y tháo bỏ quăng xuống đất, đôi môi tìm kiếm lấy môi nàng hôn mạnh,Hạ Băng Liên giật mình sực tỉnh.

"Tiêu Nam Hiên chàng làm cái gì vậy,buông ta ra,chàng làm ta đau đó"

"Liên Liên....Liên Liên....xin lỗi....Liên Liên ta...hộc...hộc"

Y vạch vai áo nàng xuống hôn tới tấp,Hạ Băng Liên thoáng rùng mình,nàng đẩy y ra.

"Chàng quá lắm đó,ta cảnh cáo không được tới đây"

Tiêu Nam Hiên nằm trên giường khó chịu sờ soạn khắp người,y thật nóng,nàng hơi nhíu mi nhìn hành động của y có hơi kì quái,bất ngờ Hạ Tư Thanh mở cửa.

"Thì ra là ở đây,vương gia đã là của ta,ngươi biết phận nên cút đi"

Nhìn y phục của Hạ Tư Thanh lệch vai lộ cả nội y,ánh mắt nàng cứng lại,ả dám hạ xuân dược Tiêu Nan Hiên,thải nào y hành động rất kì quái.

"Cút,đừng chọc ta điên lên"

"Dô,xem ai nói kìa,phế vật ngươi bị thất sủng,người nên cút là ngươi"

CHÁT....CHÁT....CHÁT....Hạ Băng Liên máu nóng thật sự đã trổi dậy,nàng ra tay tát vào mặt Hạ Tư Thanh thật mạnh,lực đạo không hề nhỏ,cái tát in rõ 5 dấu tay vào mặt ả,Hạ Tư Thanh bị tát đau liền tá hỏa,phế vật này lực tát thật mạnh,ả điên tiết lên lao vào nàng tấn công.

"Đừng trách ta không cảnh cáo ngươi"

Rắc...rắc... Tiếng xương gãy vụng kèm theo tiếng la thất thanh của Hạ Tư Thanh,lúc ả tấn công nàng chỉ né qua một bên chụp lấy tay phảu của ả bóp mạnh,xương gãy vụng khiến ả đau đớn.

Hạ Băng Liên định bẻ cả tay còn lại thì ở phía sau Tiêu Nam Hiên ôm lấy,tay y sờ soạn nàng.

"Liên Liên...nóng...ta rất nóng..."

Môi y hôn tới tấp vào cổ nàng khiến nàng rùng mình,cùng lúc đó Vân Phi,Long Ảnh xuất hiện vì nghe tiếng hét của Hạ Tư Thanh,cả 2 nhìn cảnh tượng thật kinh hoàng,Hạ Tư Thanh y phục lộn xộn nằm quằng quại phía dưới,nàng liếc con mắt giận dữ nhìn Vân Phi,Long Ảnh.

"Nhốt Hạ Tư Thanh lại cho ta,không ai được phép gọi thái y cũng không ai được phép vào"

"Thần tuân chỉ vương phi"

"Vương...vương gia...không sao chứ"

Long Ảnh hỏi cũng không dám hỏi,hắn lấy hết can đảm để hỏi quả rất ang hùng rồi,vương phi giận như vậy lại sợ vương gia bị hành hạ mất thôi.

"Lui hết cho ta"

Hai người họn họ nhanh chóng đỡ người đi nhanh,chận trễ 1 phút lại gây thêm giận dữ cho vương phi.

Lúc này nàng hất mạnh y ngã nhào,nhìn y ý thức mơ hồ tìm kiếm nàng,thật may y vẫn không xảy ra chuyện gì,nàng ngồi xuống đỡ y lên giường,người y thật là nóng,đường đường là vương gia cao ngạo lại để cho 1 tiểu tiện nhân hạ xuân dược.

"Nóng...Liên Liên...ta nóng quá"

"Ta đi rót nước cho chàng...A"

Y dù bị trúng xuân dược nhưng lực quả thật rất mạnh,y đè nàng xuống giường,ánh mắt dục vọng nhìn nàng,y nuốt ngụm nước bọt.

"Liên Liên...ta...cho ta..."

Nàng chưa kịp nói đã bị y khóa môi,nàng giãy giụa trong vô vọng,y quá nặng.

"Liên Liên...ta yêu nàng...cho ta"

Tim nàng đập mạnh,mùi hương của y làm nàng mê mẩn,nàng vòng tay qua cổ y đáp trả nụ hôn.

Y cởi bỏ y phục của nàng khiến nàng xấu hổ quay chỗ khác nhưng bị y ghì chặt,môi y lại tìm lấy môi nàng,nụ hôn làm người nàng như mất đi sức lực,thân người nàng mềm nhũng không chống trả được nữa,từ từ y lại hôn xuống cổ,thật là nhột,nàng rùng mình quằn quại co rút thân người,thấy nàng như vậy y lại tiếng đến nhũ hoa trắng nõn của nàng.

"Hiên...đừng..."

Mặc kệ nàng nói y hôn lên đôi nhũ hoa mềm mai,thân người nàng như có dòng điện chạy qua,miệng nàng thốt ra tiếng kêu kì lạ,gương mặt nàng đỏ bừng.

Tiếp tục y lại cởi bỏ tất cả,nàng dùng tay che lại liền bị bị nắm lấy đẩy ngược lên đỉnh đầu.

"Đừng nhìn mà...Hiên...xin chàng...đừng"

"Nàng đẹp lắm"

Y không nghe nàng nói gì,một tay cầm chặt đôi tay nàng kéo ngược lên đỉnh đầu của nàng,tay còn lại không ngừng mơn trớn vùng cấm địa,nàng khép chặt đôi chân lại bị y hôn mạnh bạo,nụ hôn làm người nàng mềm nhũng,tay y phía dưới càng mơn trớn dễ dàng,nàng không ngừng phát ra những tiếng kêu kì quái,nàng không còn suy nghĩ được gì nữa,nàng buông lỏng người làm y có thêm cơ hội,y rời môi nàng đưa chiếc lưỡi vài vùng cấm khuấy đảo.

"A"

Nàng bị y trêu ghẹo đến co rút người,nàng thở hổn hển muốn đẩy y ra nhưng không được,y phục của y cũng đã cởi bỏ,nàng nhắm mắt không dám nhìn nữa,y thấy vậy mỉm cười đầy thích thú,nàng thật là dễ thương.

"Liên Liên...cho ta nhé"

Hạ Băng Liên bị mê hoặc,nàng gật đầu nhẹ,y không chần chừ thúc mạnh vật to lớn vào trong.

"Đauuu...đau quá...bỏ...ra...chàng làm ta đau...ta ghét chàng...hức...hức..."

Tiêu Nam Hiên nhìn vợ yêu của mình khóc đến đau lòng,y hôn nhẹ lên mí mắt nàng,giọng nói không ngừng mê hoặc.

"Ngoan,một chút nữa sẽ không đau,nàng mau thả lỏng ra"

Nàng bị đau đến phát khóc,không ngờ lại đau đến vậy,nhìn nàng khóc y không nỡ,bù đắp của y chính là dùng môi mình hôn nàng,một lát sau nàng đột nhiên phát ra tiếng rên nhẹ,vùng cấm ngứa ngáy đòi hỏi chuyển động,ánh mắt y trở nên vui mừng,cuối cùng nàng cũng thích nghi được,y nhẹ nhàng nâng đẩy,miệng nàng lại phát ra tiếng rên,bên dưới hơi đau rát nhưnc rất thoải mái,y tiếp tục chuyển động,vật to lớn của y bị nàng siết chặt khiến y hơi đau.

"Thả lỏng ra,sẽ không đau,sẽ nhanh thoải mái,ngoan"

Nàng nghe lời y thả lỏng,cảm giác được nàng đã thả lỏng y lực đẩy nhanh hơn lúc nãy,vùng cấm phát ra tiếng chóp chép khi va chạm,vành tai nàng đỏ bừng,y tiếp tục cuối xuống hôn nàng,đêm tân hôn chìm đắm trong ngọt ngào,cả hai triền miên trong mật ngọt.
Bình Luận (0)
Comment