Vương Phi Hắc Đạo, Tuyệt Đối Không Dễ Chọc!

Chương 41

Ban đêm ở rừng Thiên Sơn một nơi cách Thiên Sơn Trúc 20 dặm,trên tay Hạ Băng Liên là thanh kiếm,gương mặt nàng như tu la hiện hình,từ lưỡi kiếm 1 giọt máu từ từ lăn xuống đầu thanh kiếm,nó nhanh chóng rỉ xuống nền đất lạnh.

"Tiểu thư lại một tên nữa"

Mạc Song vạch mặt hắn xem,phía trên bả vai có 1 vết hình xăm như thế,Hạ Băng Liên nhất thời nhíu mày,làm Hắc Đạo bao lâu nay hôm nay phải rơi vào tình thế này,các bang phái đang liên thủ với nhau để loại bỏ Thiên Sơn Trúc đây mà,hơn hết kẻ giật dây không ai khác chính là bọn người của Tà Giáo,chúng hành động thật là bỉ ổi.

"Ngôn Phong,đưa tất cả về tra khảo"

"Vâng môn chủ"

Nàng tay buông thả thanh kiếm,trong đầu liên tục suy nghĩ,ngẫm nghĩ lại những điều lúc nãy tên kia đã nói,mười phút trước có một băng nhóm bao quanh nàng,Mạc Song,Ngôn Phong và những đệ tử Thiên Sơn Trúc đang đi quan sát tình hình xung quanh thì bất ngờ gặp phải một nhóm tập kích,lần này người bọn chúng nhắm vào lại chính là nàng.

"Tiểu thư"

"Hửm???Làm sao"

Hạ Băng Liên đang mãi suy nghĩ thì bị tiếng gọi của Mạc Song làm tỉnh,nàng đôi mắt hơi nhướng lên nhìn.

"Vừa rồi một trong số bọn chúng có nhắc đên vương gia"

Hạ Băng Liên khựng người,đây chính là điều khiến nàng không ngừng suy nghĩ.

"Ta có biết"

"Vậy không phải vương gia đang gặp nguy hiểm hay sao?"

"Ta vẫn chưa xác định được lời của bọn chúng nói là có ý gì"

" "Không bao lâu quỷ vương sẽ chết đi,Tà Giáo sẽ là đệ nhất thiên hạ" quỷ vương mà chúng nói rõ ràng là vương gia"

Hạ Băng Liên cũng có suy nghĩ đến,quỷ vương quả thật là tên gọi mà nhiều dân chúng dành cho Tiêu Nam Hiên,nhưng hắn thì làm gì có nguy hiểm kia chứ.

Nàng không trả lời nữa,Ngôn Phong quan sát từ nãy đến giờ,hắn không thể tin được nàng chỉ vừa xuất môn đã gặp phải Tiêu Nam Hiên lại còn trở thành vương phi,thật là điên rồ,môn chủ của hắn là người như thế nào hắn không phải rõ nhất sao,bao năm qua đều trung thành với nàng chỉ vì hắn muốn nắm giữ trái tim băng giá đó.

____________________________________

Phủ Tiêu Dao Vương.

Long Ảnh trêm tay là chén thuốc đang chuẩn bị đem vào cho vương gia hắn uống,từ khi uống thang thuốc mà vương phi đưa vương gia của hắn có tiến triển hơn nhiều,với lại cũng nhờ tiểu Quận Vương mà vương gia của hắn mới ngoan ngoãn uống thuốc đều đặn,chỉ tội nghiệp tiểu Quận Vương còn nhỏ chưa biết rõ tình thế hiện tại,Long Ảnh dừng bước nhìn lên bầu trời xanh,giá như có thể như trước kia,hắn không thể phủ nhận bây giờ hắn đang rất nhớ Mạc Song.

Kétttt....cánh cửa đẩy vào đã thấy một bóng người ngồi trên ghế,Long Ảnh sửng sốt đi lại.

"Vương gia ngài chưa khỏe không nên ra đây"

"Khụ...khụ...ta không sao"

"Ngài mau uống chén thuốc này đi"

Tiêu Nam Hiên cầm lấy chén thuốc tua một hơi,mặt y vẫn lạnh như băng,thật đáng kinh ngạc khi vương gia đột ngột thay đổi như thế.

"Có gì ở trên mặt ta sao?"

"Dạ không...chỉ là...vương gia ngài thật không sao chứ"

Nhìn thấy Long Ảnh thật sự lo lắng,y trong lòng vô cùng có lỗi,là do y đã khiến niềm vui của Long Ảnh bị mất đi.

"Đợi khi ta cướp được nàng về,hôn lễ của ngươi và Mạc Song ta sẽ thành toàn"

Long Ảnh bất ngờ không thốt lên được lời nhưng mà....

"Vương gia ngài nói cướp...cướp...không lẽ ngài định"

Tiêu Nam Hiên khẽ cười,xem ra Long Ảnh đã thông minh ra một chút.

"Phải"

Mắt Long Ảnh trợn tròn,vương gia hắn đàn nghĩ cái gì vậy trời,đi đối đầu với ai lại đi đối đầu với vương phi,là vương phi đó,vương gia lại nghĩ vương phi dễ chọc hay sao.

"Vương...vương gia à...không được đâu,ngài không được chọc phải vương phi"

"Ta đã quyết định rồi,dù ra sao ta cũng phải cướp được nàng"

Long Ảnh trong lòng thật thán phục vương gia,tình yêu của ngài dành cho vương phi quả thật rất lớn,cho dù ngài ấy biết mình không đủ khả năng nhưng vẫn cố gắng làm,có lẽ vương phi sẽ rất tức giận nhưng mà nếu cứ để như vậy cả 2 sẽ rất đau khổ.

"Vương gia thuộc hạ có điều muốn hỏi"

"Hửm?"

"Ngài...từ khi nào ngài đã yêu vương phi"

Tiêu Nam Hiên cũng không ngờ rằng Long Ảnh sẽ hỏi như thế vào ngay lúc này.

Y đứng dậy tiến ra phía cửa chính nhìn lên bầu trời xanh khẽ đáp.

"Yêu từ khi nào,ta còn đang phân vân mình đã từ khi nào,có lẽ là lúc bắt đầu nhưng ta thấy đó chính là ông trời đã trao nàng cho ta,ở nàng có điều gì đó khiến ta cứ chạy theo,chạy đến chỗ này lại chạy đến chỗ khác,một con người ta vẫn chưa hiểu hết được,nó làm cho ta xoay quanh nàng ấy,Khương Thiên Mạc"

"Vương gia đó là tên của vương phi"

"Phải,lúc còn nhỏ mẫu hậu của ta và nàng đã ban hôn ước,15 năm trước sau tai nạn đó ta đã nghĩ nàng đã mất đi nhưng sau đó ta đã gặp lại nàng"

Tiêu Nam Hiên thầm nghĩ từ lúc nhỏ hắn đã có được nàng,có lẽ là do duyên phận trời sắp đặt để hắn gặp lại nàng,một nụ cười nhẹ nhàng nằm trên đôi môi của hắn,Long Ảnh vốn rõ đó không phải là sự trùng hợp mà là do trời đã định.

"Thuộc hạ đã hiểu,tuy vương phi đã thuộc về vương gia nhưng dạo gần đây công tử Lý Thần Duệ thường hay đến phủ tìm gặp vương phi,còn có nhị ca vương phi Hạ Vũ Nham"

"Bọn họ đã biết điều gì?"

Ánh mắt y lạnh lại,bọn họ lại muốn cướp nàng rời xa y sao,tuy nhiên Lý Thần Duệ thì không nói nhưng mà Hạ Vũ Nham thì có vẻ như....

"Bọn họ quả thật biết rõ nên mới lui tới nhiều lần như vậy,có cần thuộc hạ ra tay"

"Không,ta muốn đại hội lần này sẽ giải quyết mọi chuyện"

"Thuộc hạ đã rõ,sức khỏe ngài vẫn chưa hồi phục hoàn toàn,ngài nhớ giữ gìn sức khỏe"

"À,Vân Phi đâu"

"Bẩm vương gia Vân Phi vẫn đang theo dõi vương phi"

"Khi nào hắn về bảo hắn trực tiếp tới gặo ta"

"Vâng"

Tiêu Nam Hiên trở vào trong,Long Ảnh cáo lui xuống dưới,kế hoạch lần này chỉ có thể là thành công không được thất bại.
Bình Luận (0)
Comment