Màn đêm bao phủ, Lăng Lạc Nhân mới thở dồn dập đi vào cổng Lăng Gia.Thật
xui xẻo mà, đã biết mình mù đường vậy còn hào hứng đi xem náo nhiệt. Kết quả hiện tại đến bây giờ mới về đến nhà. Điều lo sợ nhất hiện nay là
nàng đã làm cho Mẫu Thân tức giận.
Trong phòng, đứng cúi đầu
trước Lăng mẫu, nàng hi vọng thời gian có thể quay lại, để không phải
lập lại sai lầm này. Nhưng tiếc là trên đời không có thuốc hối hận.
”Con biết mình sai chỗ nào?” Vẫn ngữ âm nhẹ nhàng, thật tình từ khi Tiểu Hỉ
về thông báo, bà đã đứng ngồi không yên sai người đi tìm kiếm, nhưng vẫn không có chút tin tức.Trời cứ tối dần, trái tim cũng vì thế mà co
thắt,đến khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của nàng, bà mới thực sự bình
tâm trở lại.
”Con không nên làm sai lời tháo khăn che mặt, không nên ham chơi quên đường về, làm người thêm lo lắng” Giọng nói lí nhí
nhẹ nhàng có thêm phần nũng nịu. Nàng cũng đâu muốn như thế,nhưng bởi vì đây là cổ đại không rành đường lối, bị lạc điều tất nhiên.
”Ta
không trách con, ta chỉ tức giận, con vì sao không biết nguy hiểm, một
thân một mình chạy theo người lạ mặt, có gì bất trắc, con muốn ta sống
sao?” Từ trong lời nói có phần nghẹn ngào, Lăng Lạc Nhân càng thêm hối
hận, nàng đã làm mẫu thân phải đau lòng.
”Con sẽ không như vậy
nữa, người đừng buồn phiền tổn hại thân thể” Bước tới ngồi xuống trước
mặt, nàng gối đầu vào lòng bà, cảm nhận yêu thương vô bờ bến.Tự hứa với
bản thân, sẽ không làm người đau lòng vì nàng nữa.
”Nha đầu
ngốc, chắc đói bụng rồi, nhanh chóng tắm rửa rồi cùng ta dùng bữa.” Nàng bình an là tốt, chỉ cần như vậy cho dù có tinh nghịch hay bướng bỉnh,
thì bà cũng sẵn lòng tha thứ.
Tắm rửa ăn uống xong nàng cũng nhanh chóng ngủ, cả ngày nay với biết bao mệt mỏi rồi.
*
*
*
Quân Bình Phủ!
Không gian im lặng, bóng đêm phủ trùm. Một bóng dáng lúc ẩn lúc hiện thoát
một cái vào phòng quỳ xuống, tay cung kính với người trước mặt “Vương
Gia”
”Đã tra ra?” Đưa lưng về Hắc Ảnh, Hàn Lãnh Thiên ánh mắt
thâm sâu nhìn vào một nơi xa không điểm dừng, dường như Hắn đang hồi
tưởng chuyện gì đó.
”Nàng gọi Lăng Lạc Nhân, một cô nhi được
Lăng phụ Lăng gia nhận làm nghĩa nữ từ hai tháng trước” Bẩm báo thông
tin mà mình tra được, Hắc Ảnh cũng không hề nghi hoặc hay nói thêm một
lời gì, bởi mệnh lệnh Vương Gia đưa ra, hắn chỉ cần phục tùng một cách
tận tâm dù phải hi sinh cũng không suy nghĩ.
”Phái Bạch Ảnh tiếp cận và bảo hộ nàng” Hắc Ảnh nhận lệnh lui ra, căn phòng lại chìm vào im lặng. Hàn Lãnh Thiên khóe môi khẽ mở “Lạc Nhân?” Cái tên cũng như tính
cách.Trước mắt bỗng dưng hiện lên vẻ mặt tức giận của nàng,rất đáng yêu.
__________________________________________
Chầu triều
xong, Hàn Lãnh Thiên gặp riêng Hoàng Đế, sau vụ việc tên thích khách hôm qua,Hắn đang nghi ngờ ngoại bang ngầm phái người vào gây náo loạn.
”Có tra ra kẻ đứng sau?” Hàn Ngôn Duẫn khí thế uy nghiêm ra chiều suy nghĩ. Có lẽ tình hình này phức tạp, nếu do một trong ba nước làm, thì sẽ
không dễ dàng chỉ là tên thích khách.
”Vẫn đang tra, vấn đề
trước mắt là cuộc hữu nghị giao ban bốn nước ba tháng sau” Nếu ở Nam
Việt các sứ giả có nguy hiểm gì, sẽ có cái cớ cho ba nước còn lại.Tam
Quốc cùng khai chiến, Nam Việt sẽ bất ổn.
”Ta cũng từng tính đến việc này” Hàn Ngôn Duẫn chỉ xưng ta với một hai đệ đệ của mình, điều
này chứng tỏ, giữ bọn họ tình cảm rất sâu đậm.Thở dài dùng tay ấn thái
dương “Hiện tại lại thêm một rắc rối nhỏ về các cựu thần”
”Là
Hoàng tẩu?” Nếu việc làm cho Hoàng đế đau đầu thì chỉ có mỗi hoàng hậu.
Tam cung lục diện chỉ có một nữ nhân cai quản,Vua chưa từng lập thêm một phi tần nào,có thể thấy được tình cảm sâu đậm dường nào.
”Đã ba năm Kỳ nhi chưa mang long thai, các cựu thần dâng tấu thỉnh tuyển
phi.Ta chỉ sợ nàng uất ức” Không phải sợ mình gặp rắc rối, mà sợ thê tử
thiệt thòi vì lời bàn tán. Trên đời Hàn Ngôn Duẫn chỉ yêu một nữ nhân,
những thứ khác hắn không để ý, chỉ cần nàng vui vẻ bao nhiêu phiền toái
hắn sẽ nhận.
”Khải tấu Hoàng Thượng, Hoàng Hậu vừa rồi đã xuất
cung, cẩm y vệ không thể ngăn cản” Thái giám vừa nhận được tin liền chạy vào thông báo.Tất cả mọi việc liên quan tới hoàng hậu không cần thỉnh
gặp, có thể trực tiếp cầu kiến, vì luật này hoàng đế đưa ra.
”Nhanh, tăng thêm người ngầm bảo vệ Hoàng Hậu, không để nàng gặp nguy hiểm” Bất cứ chuyện gì, Hàn Ngôn Duẫn cũng có thể bình tĩnh giải quyết thuận
lợi,nhưng đối với Phượng Kỳ thì y như ngồi trên đống lửa “Thông báo với
Tam Vương Gia, Lãnh Thiên cùng ta xuất cung”
Thái giám tuân lệnh cáo lui, Hàn Lãnh Thiên khinh thường liếc mắt, thê tử mà cũng không
quản được? Thật mất mặt. Chỉ một người mà huy động gần như cả đội thị
vệ,hoàng huynh thật không có phong độ.