Một đêm dài ngon giấc,Lăng Lạc Nhân phấn chấn với tinh thần mạnh mẽ. Xuống
giường rửa mặt, đôi mắt nhìn đến chiếc áo choàng trên bàn mang về từ tối qua. Suýt nữa thì quên bảo bối này, phải nghiên cứu xem nó có gì đặc
biệt mà lợi hại như thế. Trước tiên phải thử đã.
Vệ sinh cá nhân buổi sáng xong, nàng tìm cho mình một con dao thật bén, dùng sức chặt
vào chiếc áo. Một nhát rồi lại một nhát, chiếc áo vẫn không hề gì, quả
thật là nhặt được bảo bối nha. Vui vẻ cầm lên choàng vào người ngắm,
chẳng những tốt mà còn đẹp nữa, đúng là may mắn thật.
”Tiểu Thư, ngườ..người ở đâu có được chiếc áo này?” Đúng lúc Tiểu Hỉ bước vào,
nhìn chiếc áo trên người tiểu thư khiến nàng sợ hãi kêu lên, nếu nhìn
không lầm thì chiếc áo này hẳn là của Nhị Vương Gia Nam Việt Quốc.
”Có người cho ta, Hỉ nhi, muội xem có đẹp có oai lắm không?” Vừa xoay vừa
vung áo tỏ vẻ khí thế hào hùng, càng ngày nàng càng cảm thấy rất thích
bảo vật này nha. Thấy Tiểu Hỉ trợn mắt mà lời trong miệng lại không thể
thốt, nghi ngờ nha đầu này hâm mộ nàng đến nỗi không nói nên lời rồi
=.=!
”Tiểu thư người....người chắc là người khác cho chứ không
phải trộm lấy?” Nói Nhị Vương Gia cho tiểu thư? Điều đó không thể nào,
với nữ nhân Vương Gia kia nhìn cũng lười chứ đừng nói tặng quà, còn là
bảo vật? Nói tiểu thư đánh cắp còn có thể tin được.
”Nha đầu
chết tiệt kia, muội nói như vậy là có ý gì?” Với võ công tên kia nàng có cơ hội trộm lấy sao? Cả chạm tay còn chưa chắc, trộm? Không có cơ hội.
Nhưng nếu nói như vậy hình như có gì đó ẩn tình.
”Tiểu thư không biết gì về chiếc áo này sao?” Ôi trời ạ, tiểu thư của nàng không phải
từ hành tinh khác rơi xuống chứ? Vật mà cả nước Nam Việt điều biết tiểu
thư lại không rõ một tí gì? Như vậy vì sao lại có được?
”Là một
tên đẹp trai cho” Chỉ là một chiếc áo, ừm thì có thêm một tí đặc biệt,
có gì gọi là ghê gớm đâu, sao nha đầu này lại phản ứng như vậy. Vẫn giữ
tâm trạng không quan tâm làm Tiểu Hỉ càng thêm kinh ngạc.
”Đây
là bảo vật có một không hai của Nam Việt, đại diện Hoàng tộc, do Nhị
Vương Gia chấp chủ” Vừa nhìn phản ứng tiểu thư vừa nói rõ nguồn gốc
chiếc áo. Thấy vẻ mặt từ vui vẻ chuyển sang cứng nhắc rồi đến lo
lắng,Tiểu Hỉ không hiểu trong đầu nàng đang nghĩ gì.
”Muội
nói...Nhị Vương Gia chấp chủ?” Không phải chứ? Hắn đẹp thì có đẹp thật,
ừm phải nói là đẹp không bình thường, nhưng nàng cũng đâu nghĩ hắn là
Vương Gia, khoan đã “Vương Gia...danh tánh hắn là...” Cố gắng lấy bình
tĩnh,nếu là thật thì...chẳng phải nàng đã đắc tội sao? Còn mắng là tên
khốn nữa,sẽ không vì thế mà ghi thù hận đi?
”Hàn Lãnh
Thiên...Tiểu thư không sao chứ?” Tiểu Hỉ chỉ dùng âm lượng nhẹ nhàng để
nói, nghe vào tai Lăng Lạc Nhân lại là sấm chớp rền vang, trời ạ, chẳng
phải Hắn có danh "Sát Vương" sao? Vậy thì...nàng sắp xong đời rồi?
Nhưng thực sự áo này do Hắn đồng ý tặng mà? Hay ý định dùng làm bằng chứng hạ sát nàng? Cũng may lúc đó chưa nói tên, nếu không....thực sự thê thảm.
Nghĩ như vậy lại cảm thấy an tâm, trước khi bị phát hiện, nàng có thể
thủ tiêu vật chứng, có mười cái miệng cũng không thể đào ra lý khi không có gì làm bằng chứng. Nàng thật thông minh.
” Ta không sao, Hỉ
nhi..chúng ta hôm nay ra ngoài mua bánh ngọt, ta vẫn chưa ăn đủ đâu” Nếu đã không còn gì nguy hiểm, nàng chẳng cần phải sợ. Chưa chắc gì Hắn đã
tìm ra, cũng chưa chắc gì sẽ có cơ hội gặp lại.
”Tiểu thư, người vẫn còn muốn xuất trang sao?” Hôm qua đã xảy ra chuyện, vậy mà tiểu thư lại nhanh chóng đá bay lên chín tầng mây như vậy, thực sự khâm phục.
Bây giờ Tiểu Hỉ chỉ mong ngày nghỉ của Tiểu Hoan nhanh chóng qua, để
nàng có thể để trái tim được buông lỏng, kẻo không bị tiểu thư hù dọa
đến sinh bệnh.
”Ta sẽ không gây họa nữa” Mới sợ. Với tính cách
đó, Tiểu Hỉ sẽ giảm tuổi thọ mất. Nhìn vẻ nhăn nhó của nha đầu kia, Lăng Lạc Nhân cam đoan,nàng cũng không muốn mẫu thân phải bận lòng lần nữa.