Cao Hàn đang ở trong căn cứ riêng của mình, xem binh sĩ tập luyện, rồi thảo luận mở rộng lực lượng ở thư phòng.
Thì Lâm Tấn từ bên ngoài hớt ha hớt hải chạy vào, mệt đến không nói nên lời.
"Có chuyện gì, sao ngươi gấp gáp thế?" Lưu tướng quân lên tiếng hỏi.
"Vương gia không hay rồi.." Lâm Tấn thở hồng hộc, được người chỉ huy binh sĩ rót nước cho uống.
"Này uống nước đi rồi hẳn nói" Người chỉ huy đưa nước cho y uống, Lâm Tân tu nước ừng ực.
"Được rồi, có chuyện gì mau nói đi, ta không có thời gian" Cao Hàn bây giờ mới lên tiếng, thấy y uống xong liền hỏi.
"Dạ thưa vương gia, khi nãy vương phi thức giấc định đi kiếm đồ ăn thì có một người hầu bưng đồ vào rồi nói năng khinh thường vương phi.
Người cho Lan Nguyệt đánh cô ta một trận rồi cho thị vệ lôi cô ta đi, đánh hai trăm trượng, chặt một cánh tay rồi quăng ra khỏi phủ.
Còn bà vú được hoàng quý phi đem vào chăm sóc cho ngài cũng đắc tội với vương phi bị người đánh một trận rồi ném ra khỏi phủ" Lâm Tấn vừa kể vừa múa tay múa chân minh họa, để Cao Hàn cùng mọi người có thể tưởng tượng ra một cảnh vô cùng sống động, thực trân đến từng chi tiết.1
"Cả hai người đó đều bảo mình là người của hoàng quý phi, làm vương phi nghi ngờ, gọi tất cả người hầu đến có cả thị vệ.
Bảo ai là người của hoàng quý phi thì tự động dọn đồ rồi rời phủ đi về cung của chủ nhân mình nếu vẫn còn muốn ở lại đảm bảo họ sẽ không còn chân để đi, ngũ mã phanh thây." Lâm Tấn định bụng dậm chút mắm thêm chút muối nhưng chuyện này đã quá đậm đà rồi.
Nhưng với bản tính của mình thì y không thêm không được, hứa với lòng chỉ vài từ thôi.
"Cái gì, có chuyện này nữa sao.
Ta với vương phi tuy không quen biết được bao lâu nhưng ta với người làm việc chung với nhau rất ăn ý, ta cũng hiểu rõ được vài phần tính cách của y, không lí nào y lại đánh người vô cớ, chắc chắn có ẩn tình.
Vương gia mong người xem xét lại?!" Lưu tướng quân suy ngẫm rồi lên tiếng bênh vực cho cô, ông sợ Cao Hàn hiểu lầm, nghi ngờ cô nên muốn dò hỏi ý kiến của hắn như thế nào để mình còn biết đường mà ứng cứu.
Còn hắn thì ngồi trên ghế, trầm tư suy nghĩ.
Lỡ nàng ấy nghi ngờ về mối quan hệ của ta với Mộ Hương thì sao, lỡ nàng ấy nghe được những lời đồn về chuyện khi xưa của ta thì sao.
Lỡ nàng ấy bỏ ta đi thì sao.. Hàng vạn câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu, hắn ôm mặt thở dài.
"À còn nữa, sau một lúc thì hoàng quý phi cũng đến chất vấn vương phi, không phải vì chuyện đuổi người mà là chuyện vương phi ngồi vào ghế của vương gia ở nhà chính.., hoàng quý phi thì không ngừng chửi rủa còn vương phi thì vẫn bình thản đáp trả nhưng lời nói mang ý công kích, gây rắc làm quý phi chỉ biết cứng họng" Xíu nữa thì quên, Lâm Tấn nhanh nhẹn thêm vào.
"Như vậy mới xứng làm vương phi của ta, đi nào chúng ta mau hồi phủ.
Minh oan cho Ngữ Yên" Hắn cười cười khi nghe y nói về tâm trạng của cô, vừa thương vừa sợ.
Hắn biết rằng khi về cô sẽ hỏi rõ mình về chuyện này, hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để giải thích với cô.
Hắn không thể giấu cô được mãi thà rằng hắn tự nói, còn hơn là để cô nghe được từ người ngoài, sợ rằng sẽ dần mất niềm tin ở hắn.
Hắn cùng mọi người phi thẳng ngựa về vương phủ, nhưng do đây là căn cứ bí mật của riêng hắn nên phải đi đường vòng để tránh tai mắt của hoàng thượng, các tướng quân khác muốn chống đối lại hắn.
Còn có cả các hoàng tử, hắn không gây thì chuốc oán với ai nhưng một khi đã đụng vào hắn thì cho dù là hoàng đế hắn cũng không tha.
…
Sau một hồi lâu thì cuối cùng hắn cũng về đến phủ, ngoài cửa chính là xe ngựa và thị vệ của hoàng quý phi.
Từ bên ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng nói cãi vả.
Hắn cùng mọi người đi vào bên trong.
Đứng từ xa cũng đủ thấy, cô ngạo mạn ngồi trên ghế vắt chéo chân nghe bà ta chửi mắng mà mặt vẫn thản nhiên như chưa có gì, còn nói móc lại bà ta.
Hắn cười nhẹ, say sưa ngâm nhìn nhan sắc ma mị kiều diễm kia.
"Vương gia, hoàng quý phi cho người đến bắt vương phi rồi.
Người mau ta tay đi" Mấy người chỉ huy binh lính cũng đi theo, nhìn mà bức xúc thấy vương gia nhà mình lo ngắm vương phi liền kêu người tỉnh.
"Các ngươi dám đụng đến một cọng tóc của nàng ấy thì đừng trách ta không nể mặt hoàng thượng mà giết chết các ngươi ngay tại đây" Cao Hàn cùng mọi người đi chỗ cô, hắn lên tiếng đe dọa, liếc mắt nhìn hoàng quý phi như một lời cảnh cáo.
"Nàng có sao không?" Hắn đi đến chỗ cô, hỏi han đủ thứ.
"Người bị thương là hoàng quý phi đây chứ không phải ta" Cô gạt phăng tay hắn ra khỏi người mình.
Khoanh hai tay lại, hất mặt về phía ả ta.
Vì sao cô lại nói cô ta bị thương ư, không phải bị thương ngoài da mà là bên trong, trong tim.
Nhìn ánh mắt của cô ta cứ dán chặt vào người hắn.
Vả lại bản thân cũng là hoàng quý phi thì phải gọi em trai của chồng bằng biệt hiệu chứ không ai lại gọi là chàng ấy.
Khi cô ta nói, là Lam Ly đã nghi rồi.
"Ngữ Yên à, ta xin lỗi.
Giải quyết xong chuyện này ta sẽ giải thích với nàng sau" Điều gì đến rồi cũng sẽ đến, hắn sợ mình sẽ bị bỏ rơi một lần nữa.
Nỗi sợ khi đó dần như đã rơi vào dĩ vãng nhưng nó đã được cô làm thức tỉnh một lần nữa.
"Được, ta chờ" Nói rồi cô đi đến ghế ngồi chờ xem kịch vui.
"Hàn Vương, chàng nghe thiếp nói đã thiếp.." Cô ta định giải thích thì Cao Hàn đã lạnh lùng chặn lại.
"Xin hoàng quý phi chú ý cách xưng hô, nếu hoàng thượng biết được e là.." Hắn cố tình kéo dài chữ cuối cũng đủ để cô ta hiểu, mọi người hiểu, mình Lam Ly không hiểu.
"Nàng ấy dù sao cũng là vương phi của ta, ngồi ghế của ta thì đã sao, ta không cấm, các ngươi cũng không có quyền lên tiếng trách cứ nàng ấy.
Từ nay về sau, ta sẽ giao lại toàn quyền trong phủ cho vương phi quản lý, ai có ý kiến thì cứ gặp riêng ta ở thư phòng" Hắn nói với mọi người cũng như cảnh cáo hoàng quý phi.
Hắn không muốn nói thẳng để cô ta đỡ mất mặt, nên đành nói tránh.
Điều này Lam Ly có thể nhìn ra.
"Nhưng cô ta còn chưa gả cho ngài.." Ả Mộ Hương không chịu bỏ qua, vẫn cố cãi.
"Ta nhất định sẽ lấy nàng ấy, chỉ mong nàng ấy sẽ không bỏ ta đi thôi" Nói rồi hắn tự nhếch mép cười cợt bản thân.
Ả ta thì lặng người không nói gì nữa.
"Được rồi, không có chuyện gì nữa thì hoàng quý phi xin về cho, mong rằng lần sau người không tự ý xông vào vương phủ nếu không đừng trách ta bẩm báo với hoàng thượng.
Lần này ta sẽ không truy cứu.
Người đâu tiễn hoàng quý phi về đi" Hắn nể tình khi xưa nên không muốn làm lớn chuyện nhưng lại gây hiểu lầm cho cô.
Cô biết vì ả ta là hoàng quý phi nên hắn cũng nể mặt hoàng thượng mà bỏ qua cho ả, biết là thế nhưng cô không kiềm được lòng mà giận dỗi.
Lam Ly tức giận bỏ về khuê phòng, hắn thấy thế liền chạy theo.
Mọi người có mặt ở đó chỉ biết ngán ngẩm vương gia nhà mình, tuy tài giỏi, thông minh nhưng lại không biết gì về tình yêu.
Đúng là trên đời không ai hoàn hảo cả, được cái này mất cái kia.
_____________________________________
Tui viết mà tui tức á.
Chút nữa sẽ có chap tiếp theo nhé.
Hình như bị lặp từ:<
________________
Nếu có gì sai sót mong mọi người góp ý nhẹ nhàng tui sẽ sửa, cảm ơn vì đã ủng hộ.
______________
️..