Giọng hắn rất dịu
dàng, nhưng ý tứ trong lời nói lại làm cho người ta sợ hãi đến tận xương tủy, nhà tan cửa nát, không được chết tử tế… Kim Bảo Nhi hít sâu một
hơi, lắc đầu, rồi lại lắc đầu.
“Ta không làm được.” Nàng nhắm mắt lại, cự tuyệt, cố ý lờ lời nói của hắn và bàn tay đang sờ xoạn của hắn.
Không làm được? Hắn nhếch mày, cười hết sức tà mị, bàn tay sờ đến cái mông
đầy đặng của nàng, năm ngón tay gõ nhẹ nhàng như đang đánh đàn, lúc lên
lúc xuống, các đầu ngón tay chầm chậm ấn chặt vào da thịt mềm mại, trên
quần của nàng xuất hiện một điểm máu đỏ tươi, nhưng hắn vẫn không dừng
lại.
“Coi như ngươi giết ta… ta cũng không làm được.” Nàng cố gắng chịu đau, cắn răng nói.
“Ngươi không sợ ta ăn ngươi sao?” Sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, nụ cười trên mặt hắn dần chuyển thành sự tức giận, “Ngươi thà chết cũng không nguyện ý sinh Tử Huân cho ta?”
“Ngươi cho là có thể sao?” Nàng khổ sở
bĩu môi, đôi tay vẫn như cũ để ngang giữa hai người để duy trì một
khoảng cách, "Ta đã hứa với mẫu thân, đời này, trừ khi ta chết, tuyệt
đối không thể để lộ thân phận, phải làm nam tử cả đời, như thế làm sao
có thể thay ngươi sống chết?" Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng cự
tuyệt.
Đôi con ngươi màu xanh thẳm đầy lửa giận, thoáng chốc khôi phục lại bộ dáng cợt nhã lúc trước.
"Rất đơn giản, chỉ cần ngươi giúp ta sinh hạ Tử Huân, còn chuyện hóa thân để giả dạng ngươi một năm có khó gì? Như vậy, sẽ không có ai biết được
ngươi là nữ nhân."
Chỉ đơn giản như vậy? Nàng sửng sốt, nếu làm
theo ý kiến của hắn thì chuyện này không còn khó khăn gì cả, hơn nữa Lộ
Nhi thông minh tuyệt đỉnh, nói không chừng, Kim gia có thể càng ngày
càng phát dương quang đại, tính ra năng lực của Kim Quáng cùng Kim
Chuyên hiện tại, tất nhiên không thể đảm đương trọng trách của Kim Gia,
nếu không nàng đã đem hết trách nhiệm giao cho bọn họ, rồi bỏ đi thật
xa.
Lộ Nhi nhìn bộ dáng suy nghĩ sâu xa của nàng, chân mày khẽ
cong, tay hắn lưu loát chế trụ đôi tay đang gây trở ngại giữa hai người
của nàng lại, rồi nhíu mày thoáng liếc qua cái mông đang rỉ máu.
"Ngươi… ngươi muốn làm cái gì ?" Kim Bảo Nhi kêu lên, nàng kháng cự rút tay
mình ra, nàng trợn to đôi mắt ngạc nhiên nhìn hắn, hắn… hắn đang liếm
vết thương của mình, cảm giác lành lạnh dần thay thế sự đau đớn trên da
thịt, cảm giác lại có chút thoải mái, nhưng mà cách một mảnh vải, cảm
giác này có chút…
"Trị liệu vết thương!" hắn đứng dậy, dùng đầu
lưỡi liếm lấy khóe môi đang nhiễm đỏ của nàng, đôi mắt nhỏ dài tà mị,
nhìn thân thể mềm mại bị kích động giãy dụa của nàng, mở miệng nói,
"Nước bọt của Lộ Nhi có thể chữa khỏi vết thương, nếu không, ta sao có
thể dẽ dàng làm tổn thương ngươi." Âm thanh nhẹ nhàng khoan khoái của
hắn bắt đầu chuyển sang khàn khàn.
Chuyện này giống như bị hắn
tát một cái rồi lại được ôm an ủi, nàng bất đắc dĩ nhếch mép, nhưng mà,
cho dù là như thế lại tựa như có một dòng nước trong suốt không ngừng
chảy vào lòng nàng, lành lạnh, cực kỳ thoải mái.
"Ta cứu mạng ngươi, ngươi còn chưa báo ân." Đột nhiên hắn lại đề cập đến chuyện này.
"Báo ân?" Ngay sau đó, nàng nhớ đến chuyện suýt mất mạng trong đám cháy,
nàng đỏ mặt, chuyện này còn hại mình tưởng rằng lại phát mộng xuân,
"Cũng đã đồng ý vì ngươi sống chết rồi, vẫn không tính là báo ân sao?"
Nụ hôn đầu tiên của mình đã cho hắn, còn muốn thế nào? Tiểu nhân lừa đảo chết tiệt! Không đúng, là đại ngàn năm lừa đảo mới đúng!
"Đó là
Lộ Nhi uy hiếp ngươi… ngươi mới đồng ý, dĩ nhiên là không tính." (Yumme : quả nhiên ngươi đủ gian xảo a~) hắn trêu đùa nhìn đến bộ ngực sữa trắng như tuyết của nàng mà vẫn còn cái quần nhỏ, trong mắt hắn thoáng qua
một tia gian xảo, "Thật ra thì cũng rất đơn giản, chỉ cần ngươi cởi cái
quần đó ra, chuyện đó liền được xóa bỏ, như vậy có được không?"
Trên mặt nàng tối sầm lại, thẳng chân đá vào hắn, không nghĩ tới hắn lại có
thể tránh được, vả lại còn dùng hai chân kẹp chân nàng lại.
Vừa thẹn vừa tức, nàng lại giãy giụa, hắn càng kẹp chặt hơn, lại còn cố ý để sát nơi tư mật của hắn.
"Lộ Nhi, ngươi mau buông ra." Nàng rốt cuộc cũng nhận ra sức lực của nàng
so với hắn giống như con kiến so với con voi, nàng không giãy giụa nữa,
thanh âm dịu xuống, "Ngươi biết chuyện như vậy, ta không làm được."
Không làm được? Lúc trước, cùng ở chung một phòng, cùng nhau tắm rửa, chuyện
không nên làm nàng cũng đã làm rồi, hiện tại lại nói không làm được? Hắn hừ một tiếng, như cũ vẫn không buông ra, tròng mắt xanh thẳm chuyển
động, nhanh chóng bắt lấy bàng tay của nàng, động thân một cái, thành
công đem tay nàng vòng qua ôm lấy eo hắn, mà hắn, được tự do.
"Tỷ tỷ không làm được, không thể làm gì khác hơn là Lộ Nhi tới giúp ngươi,
chỉ là, như vậy cũng không thể coi là trả ơn được, chờ khi nào tỷ tỷ làm được rồi, thì mới gọi là trả ơn." Nói xong, hắn cũng không nhìn đến vết máu loan lổ ở quần nàng, hắn lấy tay xé ra, giống như trong tay hắn
không phải là vải vóc, dễ dàng tách thành hai mảnh, ném tới dưới giường.
"Có phải người là người của bố trang (*) phái tới?" Nàng đột nhiên hỏi.
(*) Bố trang: cửa hàng vải vóc, quần áo.
Ý của nàng là gì? Hắn nhăn mày, cảnh đẹp đang ở phía trước, nghe nàng
hỏi, hắn liền cảm thấy đầy nghi hoặc, vô duyên vô cớ tại sao lại nói đến bố trang?
"Vải bố cũng cần phải đi mua đó?" Kim Bảo Nhi quát,
cái đó, cái quần nhỏ đó là do nàng len lén đi mua, cũng chính là món đồ
duy nhất của nữ tử mà nàng có được, cư nhiên lại bị hắn xé rách!
Cũng chính vì vậy, nên mới tức giận với hắn? Hắn đột nhiên nheo mắt lại,
tròng mắt xanh thẳm nổi lên sóng cuộn dữ dội, bất mãn phát ra tiếng
nghiến răng đến chói tai, nhẹ nhàng tiến đến gần cổ nàng ma sát, nhận
thấy nàng không khống chế được mà run rẩy thì lại không khỏi hả hê khẽ
mỉm cười.
Cũng chỉ là một tấm vải rách, còn dám vì nó mà phát hỏa với hắn…
"Ngươi muốn vải bố như thế nào, ta liền mua cho ngươi, cho dù là nữ trang,
cũng chỉ là mấy lượng bạc, Bảo Nhi tỷ tỷ, ngươi có biết, nếu như chuyện
ngươi vừa mới quát to vào mặt Xà công tử danh giá của Xà giới để cho lũ
xà kia biết được, nói không chừng, giống như ta vừa rồi vậy, ở trên cổ
của nàng mà cắn xuống một cái." Tính chất uy hiếp trong lời nói của hắn
đến mười phần, hắn liếc mắt nhìn bắp đùi trắng như tuyết của nàng, thật
là muốn cắn một cái.
"Nếu ngươi đã nói như vậy, về sao ngươi
không đến trường, ta cũng sẽ không cần để ý đến ngươi? Lộ Nhi, mặc dù
ngươi là yêu quái ngàn năm, học thức uyên bác, nhưng hiện tại ngươi đang ở nhân thế, thì phải làm theo quy củ của nhân thế, về sau không cho xé
rách quần áo của ta nữa." Kim Bảo Nhi đảo khách làm chủ giáo huấn hắn,
nói đến đây nhớ đến bản thân đang bị hắn kẹp lại kích động muốn đá Lộ
Nhi, dĩ nhiên, cũng không có tác dụng gì.
Cho dù nàng có nói gì
hơn đi nữa, hôm nay bản thân hắn chẳng lẽ không làm được gì? Hắn nhíu
mày, không chút do dự dùng tay che phủ ngực mềm mại của nàng, vừa nhào
vừa bóp, vẫn không quên thuận miệng trả lời.
"Dạ, tỷ tỷ, Lộ Nhi sẽ phân phó, khiến chúng về sau khi thấy ngươi lớn tiếng với Lộ Nhi cũng không cho cắn ngươi."
"Khoan đã, chờ một chút, đây là chỗ ngươi nên sờ sao." Nàng đỏ mặt cúi đầu
muốn cắn bàn tay đang động của hắn, hết cách rồi, trên người nàng hiện
giờ cũng chỉ có miệng là có thể cử động.
"Nếu không thì như thế
nào mới có Tử Huân, tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi nghĩ đơn giản chỉ là hấp thu
tinh lực liền có bảo bảo chứ?" Thiếu chút nữa hắn đã bật cười thành
tiếng, hắn nhịn cười đến mức muốn nội thương, cuối cùng, nhìn thấy mặt
nàng ửng đỏ, trong mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc, thật sự Kim Bảo
Nhi nghĩ như vậy?
Hạ rèm mắt xuống, căn bản là nàng không dám
nhìn gương mặt đang giễu cợt kia, nhưng mà, cũng không quên tìm lời biện hộ cho mình.
"Trong trấn cũng có kỹ viện, là sao mà ta không
biết được, chỉ là, ngươi vừa đụng vào ta, ta liền muốn né tránh, Lộ Nhi, ta… ta sợ." Làm thế nào đây, nếu như mình không sinh Tử Huân cho hắn,
có phải Kim gia sẽ phải nhà tan cửa nát, từ trên xuống dưới không được
chết tử tế không?
Mẫu thân đã từng nói, lần đầu tiên của nữ tử
rất đau, nhưng mà đau đến mức nào thì nàng hoàn toàn không biết, chỉ nhớ như lời mẫu thân nói, giống như cắt một đao trên cơ thể, nhịn một chút
liền có thể qua, nhưng mà, nếu mình nhịn không được, vậy thì phải làm
thế nào? Thôi kệ, dù như thế nào, nàng cũng cố gắng chịu đựng, vì Kim
Gia… Trong đầu nàng rối như tơ vò.
Không ngờ nàng vì chuyện này
mà gấp gáp, Lộ Nhi cũng không chịu được nữa, căng giọng cười to, trên
gương mặt tuyệt mỹ lộ ra hai đóa hoa, một đóa diêm dúa lẳng lơ tựa như
tường vi, một đóa tuần khiết như hoa nhài, hình dạng bất đồng nhưng cùng xuất hiện trên người nam tử này lại nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho tầm
mắt của người khác không cách nào dời đi được.
"Vậy cũng tốt,
ngươi không phải động, ta tới, như vậy có được không?" Ho khan vài
tiếng, hắn nhìn thấy mặt nàng xuất hiện những rặng mây đỏ, hắn dừng lại
nhìn nàng.
"Ngươi nhanh lên một chút." Nàng đỏ mặt nhỏ giọng thúc giục.
"Nhất định Lộ Nhi sẽ cố gắng, chỉ cần, ngươi không động, nói không chừng chỉ
trong nháy mắt." Hắn thần bí nói, khóe miệng hắn cười gian một cái rồi
biến mất như chưa hề xuất hiện.
Kim Bảo Nhi cúi đầu đương nhiên
là không nhìn thấy, nghe được lời này của hắn, cũng an tâm được đôi
chút, cuộc mua bán này đáng giá lắm, nói không chừng một lần mang thai
mà có thể giúp cho Kim Gia bình yên về sau.
Nàng lẳng lặng chờ đợi, suy nghĩ một chút, lại nhắm mắt, làm ngơ.
Cùng một con yêu quái sinh bảo bảo, đến lúc đó có thể nào sẽ sinh ra một
tiểu bảo bảo người không ra người yêu không ra yêu, nếu là như thế thì
phải làm sao đây? Nghĩ đến đây nàng cắn môi một cái, nhưng bây giờ đã
không thể suy nghĩ nhiều như vậy, bởi vì…
"Đau qua!" Nàng cau mày, hô lên một tiếng, lo lắng mở to hai mắt, nhìn thấy hắn đang cúi đầu cắn trên ngực nàng…
"Ngươi cử động," Hắn vô lại chỉ tay vào nàng lại đá vào đùi nàng một cái, "cho nên không nhanh được, nói không chừng, là nửa canh giờ hoặc một canh
giờ gì đó."
"Lâu như vậy? Chẳng lẽ ngươi lại gạt ta, Lộ Nhi, chỉ
là tỷ tỷ nhúc nhích một cái, nhanh lên một chút có được không? Nếu không lần sau được không? Chờ ta chuẩn bị tốt đã."
Sắc mặt nàng tái
đi, sớm biết như vậy vừa rồi cố gắng chịu đựng, hiện tại hắn nói một
canh giờ chẳng khác nào muốn lấy mạng nàng? Dù là dùng đao cắt, cũng là
cắt đến xương tủy của nàng rồi.
Hắn híp mắt cười chúm chím liếc
nàng đang sợ hãi, cúi đầu ngậm lái nơi đầy đặn của nàng, đầu lưỡi đảo
một cái, trêu chọc nơi mẫn cảm nhất của nàng, đôi tay đang làm loạn trên lưng nàng một đường trượt xuống mông, vuốt ve, Kim Bảo Nhi từng đợt run rẩy, lại cắn môi cố gắng nén tiếng rên rỉ trong miệng.
"Như thế
nào, bây giờ còn sợ nữa hay không? Thật ra thân mật ngoại trừ làm cho
hai người càng thêm thắm thiết thì có thể vận động một chút, tuyệt không kinh khủng như ngươi nghĩ, chỉ cần ngươi làm theo những gì tâm người
muốn làm là được." Nói xong, hắn cầm lấy tay nàng, thấy trên cổ tay có
chút ửng hồng, nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay xoa nắn.
"Ừ." Nàng như có như không đáp lại lời hắn, đột nhiên một Lộ Nhi phá phách nghịch
ngợm lại tỏ ra dịu dàng làm nàng vô cùng kinh ngạc.
Xoa nhẹ trong chốc lát, thấy cổ tay đã không phục lại màu da cũ, hắn kéo tay nàng đặt trên lưng trơn nhẵn của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, lại nhịn không được cười.
"Nương tử, phải làm sao bây
giờ, Lộ Nhi rất muốn cắn ngươi một cái." Hắn làm lộ ra răng nanh lóe
sáng của mình, hắn không muốn tốn hơi thừa lời nữa.
Hắn cũng
không quản đến phản ứng của nàng như thế nào, giữ chặt cằm nàng, liếm
dọc lên trên phác họa theo đôi môi đỏ mọng, nghe được tiếng nuốt nước
bọt vang dội, trong nháy mắt tất cả mọi thứ đều tan thành mây khói, hắn cũng không muốn nhịn thêm nữa…
"Ta muốn cắn ở chỗ này?"
"Cái gì?" Nàng nhất thời không phản ứng kịp, sững người tiếp nhận miệng hắn.
"Tỷ tỷ, Lộ Nhi, nghĩ, muốn, cắn, ngươi.” Mấy chữ này cơ hồ là do hắn nghiến răng nghiến lợi phát ra, hắn nhớ đến lần trước nàng bị say, so với bây
giờ hấp dẫn hơn rất nhiều, bây giờ hắn có chút hối hận lúc ấy không ra
tay.
"Ngày mai đi." Nàng nghe được ý trong lời nói của hắn, hơi căm tức đẩy thân thể hắn ra.
Ngày mai? Chẳng lẽ nàng không nhìn thấy tình hình hiện tại? Tròng mắt xanh
thẳm của hắn trở nên xám xịt, bất chấp tất cả ôm lấy eo nàng, bắt đầu
điên cuồng mãnh liệt lưu lại ấn ký xanh xanh tím tím trên cơ thể mềm
mại, khiến cho Kim Bảo Nhi bất đắc dĩ cắn môi, cố gắng chịu đựng sự điên cuồng của hắn.
Không có việc gì, chỉ cần cố gắng chịu đựng một chút là được, nàng âm thầm an ủi bản thân.
Nhưng mà, áp chế thân thể thế nào lại cảm thấy sức nặng trên người nàng càng
ngày càng nhẹ, càng ngày càng nhẹ? Nàng cúi đầu, nhìn thấy Lộ Nhi vốn dĩ đang ở trên ngực nàng, chợt bắt đầu chậm rãi co rút lại….
Đỡ lấy dáng dấp nhỏ bé, hắn hiện tại đã khôi phục lại hình dáng nhỏ nhắn của
Lộ Nhi, ngay cả tròng mắt cũng khôi phục lại thành màu đen, lại còn, tóc hắn nhiều màu sắc thế nhưng lại trở về màu đen mềm mại, thật sự rất
thần kỳ.
"Tỷ tỷ…" Lộ Nhi nhỏ giọng khóc sụt sùi, "Sớm biết như
vậy, Lộ Nhi sẽ không chơi, hiện tại lại trở về nguyên dạng rồi…" Hắn cực kỳ ủy khuất cúi đầu, đôi tay sờ sờ trên mặt, bả vai đứng thẳng chợt run run, tựa như đang khóc.
"Ngươi, không thể khống chế bản thân biến hóa lớn nhỏ?" Nàng rất muốn an ủi, nhưng không tự chủ hỏi hắn một câu.
Lần này, hai vai hắn lại càng run rẩy, lắc lắc cái đầu nhỏ, co người lại
chui vào lòng nàng, tựa như chỉ có vậy thì hắn mới không bị khó chịu.
"Tam Phục Thiên là thời khắc yêu lực của ta yếu nhất, có thể chống đỡ được
một canh giờ đã không phải dễ dàng gì." Hiện tại, hắn thật sự rất hối
hận vừa rồi không ra tay, hắn phẫn hận một tay mò vào ngực của nàng xoa
nắn.
Nói cách khác, lúc trước hắn nói một giờ, đều là lừa mình?
Nàng nhìn lại thấy vách tường đã trở lại thành cửa gỗ, cùng với tia sáng dần lộ ra, không khỏi thở phào nhẹ nhõ trong lòng.
"Cút đi, còn giả bộ!" Nàng một tay kéo thân thể nhỏ nhắn không ngừng nghẹn ngào của hắn ra.
Chỉ thấy trên gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu làm gì có giọt nước mắt nào, ngay cả hốc mắt cũng chưa từng ửng hồng, đôi mắt to long lanh nháy nháy,
cánh tay nho nhỏ ôm lấy cổ nàng thở ra khí lạnh.
“Ta còn muốn ngươi bò lên trên người của ta.”